- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Biệt Khóc (Đừng Khóc)
- Chương 29
Biệt Khóc (Đừng Khóc)
Chương 29
Đêm nay sau khi trở về từ nhà phụ nhà họ Đường, Lạc Trạm ở lại phòng thí nghiệm hai giờ, tham gia hoàn thiện “người máy” cho Đường Nhiễm.
Khi xong việc đêm đã khuya, Lạc Trạm cùng Đàm Vân Sưởng và Lâm Thiên Hoa dứt khoát không về nhà, ở lại phòng nghỉ của INT. Tắm rửa xong ai về giường người đó nghỉ ngơi.
9h52 sáng hôm sau, cửa phòng Lạc Trạm bị gõ đến rung lên.
Kéo màn che nắng nhìn vào trong, cả phòng tối om, không có bất kỳ động tĩnh gì.
Ngoài cửa.
Đàm Vân Sưởng cẩn thận từng li từng tí giơ điện thoại lên, lúng túng cười cười, nói: “Thật ngại quá, thực sự ngại quá ông Lạc. Tối hôm qua Lạc Trạm cùng viết code với chúng con, bận bịu đến tận sáng, chắc là mệt quá đã ngủ rồi. Chúng con gọi cậu ấy…” Đàm Vân Sưởng chờ đầu dây bên kia nói xong, liên tục vâng vâng dạ dạ. Sau đó che loa, mặt mày buồn bực hạ giọng gõ cửa phòng Lâm Thiên Hoa: “Sao vẫn chưa gọi được cậu ta vậy?”
Lâm Thiên Hoa đau khổ đổi tay: “Tay em sắp rụng luôn rồi đó anh. Trạm Ca không chịu ra thì phải làm sao được?”
“Phá cửa đi.” Đàm Vân Sưởng nâng cái điện thoại ra thật xa, nháy mắt: “Lão tổ tông không chờ được lâu đâu.”
“Phá cửa hỏng rồi học trưởng đền nhé.”
“Cứ phá đi, hỏng Lạc Trạm đền.”
“...”
Lâm Thiên Hoa đau đầu quay lại giơ cao nắm tay, lấy đà chuẩn bị giáng xuống cánh cửa.
“Cùm cụp.”
Khuôn mặt tai họa còn đang ngái ngủ đột ngột xuất hiện, đầu tóc lộn xộn, đôi mắt hoa đào sâu thăm thẳm thường ngày hơi híp lại vừa biếng nhác vừa phong lưu. Có lẽ do không ngủ đủ nên màu da trắng ngần ngày thường hơi tái, đằng sau là căn phòng lộn xộn, tối om, khiến người ta liên tưởng đến cảnh một tên vampire yêu nghiệt thức giấc, bò ra khỏi hang chuẩn bị tấn công con mồi, lấp đầy cái bụng trống rỗng.
Lạc Trạm lười nhác ngáp một cái, khoát tay, chặn đứng nắm đấm lao đến theo quán tính không thể dừng lại của Lâm Thiên Hoa, đẩy sang một bên.
Anh nửa đứng nửa tựa vào cánh cửa.
Giọng nói của cậu thiếu niên vẫn còn mang theo thanh âm khàn khàn vừa ngủ dậy.
“Mới sáng sớm đã náo loạn hết cả lên.”
“Tiểu tổ tông của tôi ơi, không còn sớm nữa rồi, cậu xem giờ là mấy giờ?” Đàm Vân Sưởng hạ giọng: “Có phải cậu để điện thoại di động ở chế độ máy bay không, ông nội cậu gọi cậu không được nên gọi điện hỏi anh đây này.”
“...Không.” Lạc Trạm đột nhiên nhớ ra cái gì, cong môi lạnh nhạt cười, cợt nhả đáp: “Cho ông ấy vào danh sách chặn thôi.”
Đàm Vân Sưởng: …
Đàm Vân Sưởng bất đắc dĩ bỏ tay khỏi loa, đưa điện thoại di động tới: “Tranh thủ thời gian nghe đi.”
Lạc Trạm không nhúc nhích, lười nhác tựa vào cửa, lạnh nhạt nhìn Đàm Vân Sưởng. Im lặng một lúc anh mới phì cười, duỗi tay tiếp nhận điện thoại.
Lạc Trạm cầm điện thoại xong liền bật chế độ loa ngoài, sau đó quay người, ngáp dài ngáp ngắn đi về phòng.
“Lại chuyện gì?”
“... Anh còn biết nghe! Tôi còn tưởng anh chết ở bên ngoài rồi, còn gọi quản gia Lâm chuẩn bị đi nhặt xác cho anh.”
“Nhờ phúc của ông con vẫn còn sống.”
“Ít nói linh tinh thôi, tôi hỏi anh, vì sao tối hôm qua không đến nhà họ Đường .”
“...”
Đàm Vân Sưởng và Lâm Thiên Hoa đi sau Lạc Trạm đột nhiên chột dạ liếc nhìn nhau.
Người trong cuộc lại dường như chẳng để ý, xì cười: “Nhà họ Đường đến tố cáo với ông?”
“Anh để một nhà từ trưởng bối đến hậu bối người ta đợi mình đến tối, anh còn cười được?”
“Ồ.” Lạc Trạm lười biếng đáp một tiếng, thả mình xuống ghế sofa: “Vậy họ cũng biết phẩm hạnh của con thế nào rồi đấy, khi nào mới chuẩn bị chọn cậu cháu rể tương lai khác?”
Đầu dây bên kia im lặng.
Trong khoảnh khắc yên tĩnh đó, ý cười dưới đáy mắt Lạc Trạm chậm rãi rút đi, chỉ còn lại băng tuyết, lạnh lẽo, anh cười nhạt, giễu cợt nói: “Nhà họ Đường đúng là vô cùng xem trong nhà họ Lạc, con đối xử với họ như thế vậy mà vẫn cố đấm ăn xôi gả Đường Lạc Thiển vào nhà chúng ta?”
Lạc lão tiên sinh trầm giọng đáp: “Nhà họ Lạc và nhà họ Đường quan hệ tốt đã nhiều năm, lại có mối liên hệ mật thiết, nên lễ nghĩa bên ngoài cũng vô cùng quan trọng. Việc hôn sự này đã định ra từ rất sớm, không phải chỉ vì vài trò đùa nghịch của một đứa nhóc như con là có thể phá vỡ.”
Lạc Trạm nheo mắt: “Vậy nên con mới không hiểu. Nhà họ Đường muốn bám lấy nhà họ Lạc để kết đồng minh cháu con có thể hiểu được, nhưng ông à, vì nguyên nhân gì trong biết bao gia tộc ông lại cứ chăm chăm nhất định chọn nhà họ Đường .”
“... Chuyện cũ năm xưa, đương nhiên có căn nguyên, chẳng lẽ anh muốn tôi phân tích cặn kẽ lịch sử lập nghiệp, phát triển của nhà họ Lạc lại cho anh?”
Lạc lão gia lạnh giọng nói, bên cạnh tựa như có người nhỏ giọng khuyên nhủ ông điều gì đó, ông đành miễn cưỡng mềm giọng: “Hơn nữa, mặc dù tính khí Lạc Thiển có chút chưa hoàn hảo, nhưng phẩm chất, dung mạo, gia thế, đều không có vấn đề gì. Luận gia thế con bé có gia thế trong sạch, luận dáng vẻ, trong các gia đình thượng lưu mấy ai xinh đẹp được bằng, luận tài năng con bé năng ca thiện vũ (1), cái gì cũng thông thạo. Nhìn chung, trong đám tiểu bối thế gia đồng lứa với con, con bé là ưu tú nhất. Con có gì mà không vừa lòng?”
Lạc Trạm cười lạnh: “Ông à, ông cao tuổi rồi, ánh mắt không còn tốt nữa, con có thể thông cảm.”
“.... Tiểu tử thối, anh muốn chọc tôi tức chết có phải không!! Anh không có người trong lòng vậy tại sao không thể từ tốn nói chuyện thử với Lạc Thiển một chút??!!!”
“...” Con ngươi Lạc Trạm thoáng động.
Qua mấy giây, anh thấp giọng cười nhạt, nửa phần hờ hững, nửa phần trêu đùa nói: “Con đâu có chọc giận ông. Ông xem lại đi rõ ràng ông tự chọc tức mình. Hơn nữa, đâu cần phải cùng độ tuổi? Nhỏ hơn cháu 3, 4 tuổi cháu cũng không ngại.”
Đầu dây bên kia nghẹn lời.
Chờ đến khi Lạc lão gia phản ứng lại được đã tức đến thở không ra hơi, bực mình gào lên: “Thằng nhóc này. Kém anh 3, 4 tuổi tức là mới 15, 16!!!! Cái tên… cái tên hỗn hào, mất dạy. Thời gian qua tôi để anh tự do làm càn đủ rồi. Sao chán quá muốn vào tù ăn cơm nhà nước nuôi đúng không?”
Lạc Trạm vui vẻ cười to, nụ cười lan đến tận đáy mắt cho thấy tâm trạng anh đang vô cùng vui vẻ.
Lạc lão gia bị thằng cháu đích tôn chọc giận đến nỗi tăng huyết áp, nghẹn đến nói không ra hơi nữa. Sau khi cúp điện thoại, Lạc Trạm khoái trá tựa đầu vào ghế sofa nhịn không được bật cười thành tiếng.
Đàm Vân Sưởng và Lâm Thiên hoa chứng kiến toàn bộ câu chuyện, tâm trạng phức tạp. Hồi lâu, Đàm Vân Sưởng không nhịn được mở miệng: “Tổ tông, cậu đừng cười nữa. Cẩn thận cười nữa méo miệng vào thẳng bệnh viện thì lại vui đấy.”
“...”
Lạc Trạm dừng lại, hồi lâu sau, trong không gian tối đen đột nhiên vang lên tiếng cười trầm thấp, tự giễu: “Vào bệnh viện? Ừ cũng không bằng vào nhà giam được.”
Lâm Thiên Hoa nhỏ giọng nói: “Trạm Ca, cậu thích Đường Nhiễm thật sao?”
“...”
“Tôi cảm thấy, ông nội cậu sẽ không đồng ý đâu. Đường Nhiễm quả là một cô bé rất tốt, nhưng dù sao cũng chỉ là đứa con gái riêng của nhà họ Đường… Chúng ta đều là người tân tiến không ngại cái này, nhưng mà những người thế hệ trước cực kỳ đặt nặng mặt mũi, thanh danh, chỉ sợ sẽ không đồng ý…”
Đàm Vân Sưởng thở dài, hiển nhiên đồng ý với kiến giải này.
“Tôi không suy nghĩ sâu xa như thế.” Lạc Trạm nói.
Đàm Vân Sưởng do dự một lát, nói nhỏ: “Không xa như vậy? Thế cậu chẳng phải là một thằng cha cặn bã hay sao?”
Im lặng một lúc, Lạc Trạm phì cười: “Đơn giản là tôi chưa nghĩ đến chuyện đó —— hiện tại cô ấy mới 16 tuổi, tôi có thể đối với cô ấy thế nào, có thể làm gì cô ấy được chứ? Chỉ có thể tạo ra một người máy cho riêng cô ấy. Ít nhất là chờ chữa khỏi đôi mắt cho Tiểu Nhiễm, sau đó xem cô ấy muốn thế nào, thì tôi mới nghĩ tiếp.”
Lâm Thiên Hoa do dự: “Nhưng nhỡ mà kéo dài lâu…”
Lạc Trạm biếng nhác tựa cả người vào ghế sofa, nhắm hờ mắt: “Không sao, tôi chờ được… cũng vui vẻ chờ.”
Lâm Thiên Hoa: “Không phải là sợ lãng phí tuổi xuân của cậu, ông nội ơi.”
Lạc Trạm: “Thế là cái gì?”
Nhịn hồi lâu, Lâm Thiên Hoa mới từ tốn nói: “Anh sợ cậu nhịn không được —— khung hình phạt ít nhất ba năm, cao nhất tử hình đó Trạm Ca. Sau này vào thời điểm then chốt, cậu nhất định phải suy nghĩ kỹ càng.”
“...”
Lạc Trạm khó có lúc nghẹn lời không nói được gì.
Một lúc sau, anh tức đến độ bật cười, gằn giọng mắng: “Cút, anh cho rằng tôi giống các anh à?”
Cái này mình không tìm được tài liệu chính xác (tức là bộ luật đó để xem) nên bạn nào biết rõ về Luật Trung Quốc có thể bổ sung hoặc sửa lỗi giúp mình dưới bình luận để giúp trích dẫn chất lượng hơn nhé_BRANDY
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Biệt Khóc (Đừng Khóc)
- Chương 29