Chương 18: Trốn

Edit: Văn Văn.

Câu trả lời phát ra hoàn toàn khác trong tưởng tượng khiến Đường Nhiễm giật mình tại chỗ.

Trong lúc hoảng hốt, những giọng nói đó từ khi quen biết người trước mặt này cho tới nay lại lần nữa vang vọng trong đầu cô.

【Tôi không phải Lạc Trạm... Tôi là Lạc Tu.】

【Mối quan hệ giữa tôi và em trai không được tốt. Từ nhỏ nó đã hay bắt nạt tôi, mọi người trong nhà đều thiên vị nó.】

【Nếu bàn về xinh đẹp, vậy Lạc Trạm nên cưới em.】

【Nhưng nó chỉ thích đôi mắt đẹp, cho nên sẽ không thích em.】

【Lạc Trạm là một tên khốn, đừng bận tâm đến nó.】

【Em đẹp nhất, không ai có thể so với em.】

【Lạc Trạm đã đi rồi. Chờ đến lần sau, tôi sẽ dẫn em đến chào hỏi cậu ta.】

【Em sợ cậu ta đến vậy?】

Trong bóng tối đều là hình ảnh giống nhau, chỉ có giọng của người đó.

Nó khác hẳn với những lời chế giễu, khinh thường và chán ghét mà cô từng trải qua từ người khác-- anh ấy vĩnh viễn luôn là giọng điệu lười biếng lại lạnh nhạt, giống như người thiếu niên đi trên con phố dài ồn ào lần đầu gặp gỡ, bao giờ cũng bất cần đời.

Thời điểm cô bất an và bất lực nhất, là anh đã kéo cô ra khỏi vũng bùn tựa như bóng đêm sâu thẳm, trầm giọng nói với cô: "Ở đây."

Nhưng hóa ra tất cả đều là lừa đảo.

Anh tùy tay liền thêu dệt một vẻ ngoài và thân thế thiếu niên đáng thương cho cô, mệt cô còn tin tưởng không nghi ngờ, sau khi về nhà đều thường xuyên nhớ đến, lo lắng vị tiểu thiếu gia kiệt ngạo khó thuần của Lạc gia trong lời đồn sẽ bắt nạt bạn "Lạc Tu" của cô.

... Kẻ lừa đảo.

Đường Nhiễm cúi đầu. Tận đáy lòng nổi lên chút tủi thân khiến chóp mũi cô lên men.

Cô cắn môi, không nói lời nào, chỉ yên lặng lại cố chấp rút tay ra khỏi trước ngực người đó.

Dù sao chỉ là một cô bé mù mười lăm, mười sáu tuổi, sức lực nhỏ đến đáng thương.

Hơn nữa với cánh tay mảnh khảnh và yếu ớt như vậy, Lạc Trạm rất chắc chắn chỉ cần một tay của bản thân cũng chế trụ được hai cổ tay cô, có thể dễ dàng khiến cô không thể động đậy.

Nhưng cô gái nhỏ không tiếc sức và đường sống, một chút đều không quan tâm đến làn da mềm mại của mình có thể để lại vết đỏ với một cái ấn nặng hay không, chỉ ngoan cố rụt tay về cho bằng được.

Mắt thấy bàn tay trắng nõn của cô gái từ từ tụ lại màu đỏ, Lạc Trạm nhăn mày.

Giằng co một hai giây, mặc dù không muốn nhưng anh vẫn buông lỏng ra.

Đường Nhiễm rút tay về không chút do dự, lập tức thu người về phía sát cửa xe tránh xa Lạc Trạm bên kia.

Lạc Trạm chửi thầm một tiếng. Đè nén cơn nóng nảy dâng lên từ đáy lòng, anh cau mày cúi người qua kéo dây an toàn cho cô gái.

"Em trốn xa như vậy làm gì? Ngồi ngay ngắn, tôi cũng sẽ không lừa bán em."

"..." Cô gái nhỏ đáp lại anh bằng sự im lặng.

Lạc Trạm vừa móc dây an toàn vừa cụp mắt xuống.

Khoảng cách gần trong gang tấc, thân hình gầy gò của cô gái co ro trong chiếc ghế da, toàn thân đều tránh và kháng cự mọi sự tiếp xúc với anh dù chỉ một chút.

Cái đầu nhỏ ép đến cực thấp, nếu không phải anh cúi người đến đây kéo dây an toàn, hầu như không thể thấy được khuôn mặt xinh xắn bị che dưới mái tóc dài mềm mại.

Ngay cả lúc này từ góc độ của anh nhìn xuống, cũng chỉ có thể nhìn thấy cánh môi bị cô gái cắn trở nên tái nhợt, một màu sắc tuyệt đẹp, tươi sáng từ nhạt đến đậm trước hàm răng, để lộ ra sự tương phản diễm lệ với màu da.

Lạc Trạm cảm thấy huyệt thái dương của mình đột nhiên nhảy xuống.

Không biết trong đầu bị hình ảnh gì dọa đến, từ trước đến nay, tiểu thiếu gia luôn lười biếng, nhàn nhã khó có lúc ánh mắt luống cuống trong một giây.

Đai an toàn thắt hai lần, cuối cùng đã thành công lắp vào khóa an toàn.

Lạc Trạm nắm lấy tay lái.

Các đốt ngón tay thon dài chậm rãi siết chặt, một lúc sau mới từ từ nới lỏng.

Sau khi từ hộp kính xe lấy kính râm đeo lên, Lạc Trạm khởi động xe.

Một giây trước khi động cơ với hiệu suất siêu xe xuất sắc phát ra, Đường Nhiễm đang cúi đầu chợt nghe thấy một âm thanh giống như ảo giác xẹt qua bên tai:

"Đừng cắn môi."

"?"

Đường Nhiễm ngẩn ra hai giây, chậm rãi buông cánh môi dưới bị mình cắn trong vô thức.

Sau khi lộ bản tính, tiểu thiếu gia Lạc gia quả nhiên có tính tình quái gở và khó thuần như lời đồn...

Đường Nhiễm nhíu mày suy nghĩ.

*

Lạc Trạm đưa Đường Nhiễm đến dưới lầu chung cư.

Bởi vì về sớm nên ở dưới lầu không có ai đón. Lạc Trạm dừng xe, nhìn về phía ghế phụ bên cạnh.

Cô gái nhỏ cầm bốn điểm hai bên dây đai an toàn trong suốt hành trình, một chữ cũng không nói qua với anh.

"Đến rồi." Lạc Trạm nghiêng người, chuẩn bị giúp cô gái cởi bỏ dây an toàn.

Chẳng qua không đợi anh mở ra khóa an toàn, thì đã thấy tay cô gái đè lại khóa màu đỏ mở khóa trước một bước, cùm cụp một tiếng dây an toàn được mở ra.

Sau đó, Đường Nhiễm ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, không có cảm xúc gì mà nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn, xin đưa cây gậy cho tôi."

Bàn tay của Lạc Trạm dừng trên không trung thu lại, anh nhăn mày, lặp lại: ""Xin"?"

Cô gái không nói.

Lạc Trạm tức đến bật cười, đầu lưỡi áp vào hàm trên, cơn nóng nảy bị đè xuống trong đôi mắt đen láy ấy, "Em muốn phân rõ quan hệ với tôi?"

Đường Nhiễm vẫn không mở miệng.

"Bởi vì tôi là Lạc Trạm chứ không phải Lạc Tu, vì vậy kì thị tôi?"

Đường Nhiễm trầm mặc vài giây, nghiêm túc nói: "Là anh gạt tôi trước, anh không thể đổi trắng thay đen."

"..."

Lạc Trạm khẽ nheo mắt, anh đỡ trên ghế dựa của cô gái, nghiêng người về phía trước, ép cô gái nhỏ nhạy cảm đang co ro càng thêm lùi sát vào trong không gian ba góc chật chội.

Chờ Đường Nhiễm thối lui đến không còn đường lui, lưng cũng đã chạm tới cửa xe, Lạc Trạm chủ động dừng lại.

Anh cười nhạt, "Tôi đổi trắng thay đen? Em dám nói không kỳ thị tôi sao-- Thời điểm tôi là Lạc Tu, em cũng trốn tránh tôi vậy à?"

Cô gái im lặng chột dạ, vài giây sau, cô mới nói nhỏ: "Vậy anh cũng không thể lừa tôi."

Lạc Trạm: "Nếu tôi không lừa em, chỉ sợ bắt đầu từ ngày đó, em đã muốn trốn tôi rồi?"

Đường Nhiễm: "..."

Lạc Trạm: "Còn có thể nói chuyện được không?"

Đường Nhiễm mím nhẹ môi. Đợi một hồi, cô mới chậm rì rì gật đầu, thành thật nói: "Ừm."

Lạc Trạm: "..."

Lạc Trạm hạ mắt xuống, nhìn mặt mày ôn hòa, yên tĩnh và chóp mũi nhỏ nhắn của cô gái do bất an, lo lắng mà mím chặt môi.

Nhìn chằm chằm vài giây, anh chuyển mắt, "Quên đi. Tôi đưa em lên lầu."

Lạc Trạm xuống xe, cầm lấy gậy để phía sau ghế ngồi rồi mở cửa cho Đường Nhiễm. Cô gái chạm vào cửa xe thật cẩn thận bước xuống rồi vươn tay ra.

"Đưa cây gậy cho tôi là được."

Nhìn bàn tay trắng nõn xinh đẹp dưới mí mắt, Lạc Trạm chậm rãi nhíu mày, "Không phải Lạc Tu thì ngay cả tư cách đưa em lên lầu đều không có?"

Đường Nhiễm chần chờ, vẫn không nói.

Lạc Trạm nhìn cô chằm chằm hai giây, quay mặt đi, càng tức giận ngược lại càng cười. Anh chuyển cây gậy vào trong tay cô gái. Đường Nhiễm sờ soạng nắm lấy, vừa định lấy về, mới phát hiện đầu bên kia vẫn bị Lạc Trạm nắm lấy không buông. Cô có chút mờ mịt, hơi ngẩng đầu lên.

"Bảo bà của em xuống đây đón em đi." Giọng nói trước mặt cố nén không vui và nóng nảy.

Đường Nhiễm: "Tôi tự mình làm được..."

Lạc Trạm: "Hoặc là tôi đưa em lên."

Cô ngừng hai giây, buông cây gậy ra, cúi đầu bắt đầu tìm điện thoại của mình.

Lạc Trạm cúi đầu nhìn, cảm xúc trong đôi mắt đen nhánh nông sâu chập chùng--

Từ bé đến lớn, chưa có ai khiến anh ta ngột ngạt như vậy đâu.

Hết lần này đến lần khác còn không thể phát giận.

Nửa phút trôi qua.

Đường Nhiễm cuối cùng cũng chậm rì rì dừng lại, "Điện thoại hình như để ở nhà rồi."

Khóe môi Lạc Trạm cong lên, dùng gậy gõ gõ vào lòng bàn tay cô gái, "Không phải tôi chưa cho em lựa chọn."

Đường Nhiễm: "..."

Cô im lặng vài giây, cố nén nghẹn khuất mà cầm chặt.

Lạc tiểu thiếu gia lập tức cảm thấy đám mây u ám trong lòng không còn nữa. Anh xoay người, tâm trạng vui vẻ dẫn cô gái về khu chung cư.

Khu chung cư này là khu chung cư dành cho ba hộ gia đình, Đường Nhiễm sống giữa hộ gia đình tầng 12, quay mặt về hướng Nam.

Đáng tiếc Lạc tiểu thiếu gia còn chưa nhìn thấy cửa, đã bị Đường Nhiễm hạ "lệnh đuổi khách" trong phòng thang máy--

"Cảm ơn anh đã đưa tôi về." Đứng trước cửa thang máy, cô gái nhỏ đang cầm gậy, giọng nói cũng giống như vẻ mặt của cô đều yên tĩnh.

Lạc Trạm cau mày, "Tôi đặc biệt tới đón đưa, không lẽ một chén nước cũng không mời tôi uống?"

Đường Nhiễm suy nghĩ một chút, "Anh muốn uống nước sao?"

Lạc Trạm: "..."

Anh biết mình nếu nói "Muốn", có lẽ cô ấy thật sự sẽ để anh đợi ở đây, sau đó quay lại lấy cho anh một chai nước khoáng.

Ý tưởng này lập tức làm cho khuôn mặt tuấn tú của Lạc Trạm tái xanh, anh tức giận, giễu cợt: "Trông tôi như ăn mày lắm hay gì?"

Đường Nhiễm ngơ ngác nhìn lên: "?"

Lạc Trạm từ hình ảnh não bổ lui ra ngoài, lúc này mới phát hiện cô gái nhỏ đang đứng trước mặt vẫn đang chờ câu trả lời của anh.

Lạc Trạm nhăn mi, "... Không có gì."

Đường Nhiễm gật đầu, "Vậy tôi về nhà? Anh trên đường đi cẩn thận, tạm biệt."

Nói xong, Đường Nhiễm không chút lưu luyến quay người rời đi.

Lạc Trạm không hề nghĩ ngợi liền tiến lên, bắt lấy cánh tay ngăn cô lại.

Đường Nhiễm bị một lực kéo đột ngột khiến trọng tâm không vững, cô kinh hoảng duỗi tay sang bên cạnh. Trong bóng tối có người đã trước nắm được tay cô, đỡ cô dậy lần nữa.

Sau khi Đường Nhiễm đứng vững, cô mới phản ứng lại, lập tức rút tay ra khỏi tay Lạc Trạm.

Lòng bàn tay đột nhiên trống rỗng khiến trong lòng Lạc Trạm như bị cắt mất một khối.

Cuối cùng Lạc Trạm nghẹn không nhịn được, anh nhíu mày: "Đối với em mà nói, Lạc Trạm làm người chán ghét đến vậy sao? Tôi đã làm chuyện tội ác tày trời gì với em?"

"..." Đường Nhiễm siết chặt đầu ngón tay vẫn còn độ ấm quen thuộc trên đó.

Một lúc sau, cô khẽ lắc đầu: "Không có. Em không ghét anh."

Lạc Trạm: "Vậy thì tại sao lại trốn tôi?"

Đường Nhiễm cúi đầu.

Sau một lúc lâu, Lạc Trạm mới nghe thấy giọng cô gái nhỏ rất nhẹ nói: "Bởi vì anh sẽ đính hôn với Đường Lạc Thiển."

Lạc Trạm cười lạnh lùng, "Ai nói vậy? Tôi đồng ý khi nào? Thế kỷ 21 mà còn muốn ép duyên, xen vào tự do chính là vi phạm pháp luật."

Cô cúi đầu, "Với lại bà đã nói qua, sau này em sẽ có một người anh rể rất lợi hại, em không thể trêu chọc anh ta, cũng không thể đắc tội anh... Nếu không, em càng không có cách nào quay về Đường gia."

"--"

Lông mày Lạc Trạm nhíu chặt.

Âm điệu cuối cô gái hạ xuống làm cho ngực của anh ta vô cớ siết chặt một cái, nhưng không có lý do hay nguyên nhân, kết quả nào. Sự nóng nảy không nói nên lời từ đáy lòng chậm rãi leo lên, khiến hơi thở của anh đều bị quấn chặt, giống như ngọn lửa liếʍ vào vết thương.

Chờ lý trí tỉnh táo trở lại, anh nghiêng người đến một vị trí cực kỳ gần với cô gái. Tất cả cảm xúc trong mắt từ từ nghiền xuống, cuối cùng quyện vào trong âm thanh cười lạnh nhạt phát ra:

"Anh rể em là ai? Muốn ăn vạ à?"

"..."

Nhìn thấy khuôn mặt cô tái nhợt, Lạc Trạm cụp mắt xuống. Dừng một lúc, anh đứng thẳng người lại, giọng nói lười biếng, "Không uống thì không uống." Thiếu niên quay người, mí mắt rũ xuống, "Ai thèm nhớ thương cốc nước nhà em?"

Lạc Trạm đi tới trước cửa thang máy liền dừng lại.

Một giây trước khi nhấn nút thang máy, nghe thấy tiếng cô gái phía sau chậm rãi gõ cây gậy rời đi, anh không quay đầu lại hỏi: "Em thật sự không có chuyện gì khác muốn nói với tôi?"

Âm thanh phía sau dừng lại.

Đáy mắt Lạc Trạm dâng lên chút chờ đợi và sung sướиɠ xé rách sự nóng nảy trong sâu thẳm ra bên ngoài--

"Từ nay về sau..." Cô gái nhỏ khe khẽ nói, nghiêm túc và thành khẩn mà khuyên, "Đừng bắt nạt Lạc Tu nữa."

Lạc Trạm: "..."

Lạc Trạm: "?"

Đợi Lạc Trạm tức giận xoay người, cô gái nhỏ phía sau anh đã chống gậy đi ra khỏi thang máy.

Đối mặt với không khí, Lạc tiểu thiếu gia đứng một mình tức giận đến sôi máu ngoài thang máy.

Khuôn mặt anh lạnh băng bước vào trong.

Khi rời khỏi khu chung cư cũng không quay đầu nhìn lại, một bên sườn mặt thiếu niên lạnh lùng. Chuông điện thoại vang lên, giọng anh nghe ra đang bực bội, chán nản nhấc máy: "Nói."

Bên kia im lặng hai giây, tươi cười ôn hòa: "Ai chọc cậu tức giận lớn như vậy?"

"..." Lạc Trạm cầm điện thoại xuống nhìn, quả nhiên là số của Lạc Tu.

Nhớ đến "lời nói được tặng lúc sắp chia tay" mà mình nhận được từ một cô gái nhỏ vô ơn nào đó, Lạc Trạm có tâm tư muốn kéo người từ trong điện thoại ra để hẹn đánh nhau đều có.

Giọng anh trở nên nặng nề, "Có việc thì nói."

Bên kia điện thoại, Lạc Tu cười hỏi: "Có liên quan đến cô gái Đường Nhiễm kia cũng tính là có việc đi?"

Giọng điệu Lạc Trạm lạnh nhạt, "Từ hôm nay, bất kể có chuyện gì về cô ấy đều không liên quan đến tôi." Trong lúc nói chuyện, Lạc Trạm đã đi tới trước xe, lấy chìa khóa điều khiển từ xa mở khóa.

"Ồ, vậy thì hôm nay cô ấy có thể ngủ ngoài đường cũng không liên quan tới cậu phải không?"

"--"

Bóng dáng Lạc Trạm bỗng dưng dừng lại.

Lạc Tu: "Được rồi, tôi coi như không nhận được cuộc gọi từ vị Dương..."

"Cô ấy làm sao vậy?" Lạc Trạm cau mày, cắt ngang lời nói của Lạc Tu.

La Tu nhẹ nhàng cười: "Không phải nói không liên quan gì đến cậu sao?"

"..."

Mặt Lạc Trạm không đổi quay người lại, dựa vào nắp trước xe, giọng nói uể oải, nhàn nhã: "Tôi chỉ hỏi một chút."

Lạc Tu: "Có một vị Dương phu nhân gọi điện cho tôi thông qua ông nội, nói con dâu bà ấy đột nhiên sinh non nên cần phải về một chuyến-- để "tôi" chăm sóc Đường Nhiễm đã được "tôi" đón đi."

Lạc Trạm rũ mắt, "Cô ấy lại không phải sinh hoạt đều không tự gánh vác được."

"Ồ." Lạc Tu nhớ đến gì đó, "Hình như cô gái kia không cầm theo điện thoại, cũng không lấy theo chìa khóa. Dương phu nhân nói chìa khóa bà ấy đặt ở dưới thảm, để "tôi" báo về cho biết."

"..."

"Tò mò xong? Nghe cậu nói có vẻ như giờ không ở bên cô gái kia rồi, làm như không nghe thấy là được, cậu bận chuyện của cậu đi."

Lạc Trạm cười lạnh lùng, "Tôi sẽ làm."

Cúp điện thoại.

Lạc Trạm mặt lạnh, mở khóa lên xe.

Đuôi chiếc siêu xe màu đỏ quẹt ra một đường cong lưu loát rồi lái ra ngoài.

Chung cư tầng dưới.

Hai người đi ngang qua đều tỏ vẻ hâm mộ.

"Đẹp trai quá, giá mà mình cũng có một chiếc."

"Đúng vậy, ai chả muốn... này? Sao xe kia lại lái về thế?"