- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Biệt Khóc (Đừng Khóc)
- Chương 14: Chịu trách nhiệm
Biệt Khóc (Đừng Khóc)
Chương 14: Chịu trách nhiệm
Edit: Văn Văn.
Ăn mấy loại điểm tâm ngọt này sau khi đói, mặc dù bổ sung đầy đủ năng lượng nhưng thường thường chỉ ăn một hai miếng thôi cũng khiến cho người ta chán ăn.
–– Từ nhỏ đến lớn, tiểu thiếu gia Lạc gia đều được người khác tâng bốc, tính cách lại khó thuần, nào có người dám sai khiến anh ta đi chăm sóc? Anh đương nhiên không hiểu những việc lặt vặt này đó.
Đường Nhiễm biết nhưng không nói, cô nằm trên chiếc bàn gỗ cao, nếm hai miếng xong rồi mới chậm rì rì buông thìa tráng miệng xuống.
Căn phòng trong nhà chính Lạc gia cách âm cực tốt, cô ngồi trên ghế đẩu gỗ trong phòng xép, chỉ có thể thỉnh thoảng mơ hồ nghe thấy một vài tiếng vang lên từ trên hành lang.
Chờ một lúc lâu không thấy người quay về, Đường Nhiễm lấy điện thoại di động từ trong túi áo khoác trên người mình ra.
Đặt nó trên bàn, Đường Nhiễm gõ gõ điện thoại.
"Lạc Lạc."
"... Ở."
Sau một hai giây yên tĩnh, âm thanh vẫn là sự lạnh băng, lười biếng lại ta đây đó.
Đường Nhiễm cong cong khóe miệng, "Tôi cảm thấy Lạc Tu tuy chỉ mới tiếp xúc lần đầu có hơi dữ một xíu, nhưng thực ra con người anh ấy rất ôn nhu, người cũng rất tốt nữa. Anh cảm thấy sao?"
"Đừng có phát thẻ người tốt lung tung." Lạc Lạc lười biếng nói, "Cẩn thận bị lừa gạt."
Đường Nhiễm hơi giật mình.
Đây là một loại phần mềm ngôn ngữ mới, cô chưa từng thực hành cùng Lạc Lạc trước đây. Không biết là từ khóa nào đã kích hoạt nó ra...
Cô tò mò mà cùng nói chuyện: "Tại sao anh ấy lại muốn lừa tôi?"
Trợ lý của điện thoại AI truyền ra một tiếng cười, lãnh lãnh đạm đạm, còn mang theo chút khinh thường: "Lừa tiền, lừa sắc, lừa thân, lừa tâm."
Cô gái nhỏ lâm vào trầm tư.
Qua một lúc, Đường Nhiễm bò dậy, lắc lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói, "Lạc Tu sẽ không làm vậy."
Lạc Lạc không đáp lại cô–– qua thời gian phản hồi, trợ lý giọng nói đã tự động tiến vào trạng thái ngủ đông, muốn nói chuyện tiếp chỉ có thể đánh thức nó một lần nữa.
Đường Nhiễm nghĩ nghĩ, không có kêu Lạc Lạc ra ngoài. Cô lần mò tìm mép bàn, thật cẩn thận bước xuống khỏi băng ghế gỗ.
Cây gậy đặt ở góc bàn, Đường Nhiễm cầm lấy nó, sau đó hơi giơ lên, thử thăm dò hướng cửa phòng xép đi ra.
Vòng qua tầng tầng giá sách, Đường Nhiễm dựa vào trí nhớ tìm được cánh cửa, cô nắm lấy cái then cửa kim loại lạnh băng, nhẹ nhàng ấn xuống.
"Cùm cụp." Cánh cửa bị kéo ra.
Ngoài cửa.
Kèm theo tiếng cười nhạt là một giọng nói lạnh lùng như ngâm trong nước đá vang lên: "Trước khi tôi quay về, hãy để cho bọn họ nghĩ thật tốt còn có di nguyện gì chưa xong––"
"Lạc Tu?"
"..."
Thân hình Lạc Trạm cứng đờ.
Anh buông điện thoại xuống, quay lại nhìn hướng cửa phòng.
Cô gái nhắm hai mắt chống gậy, vẻ mặt hoang mang ngẩng đầu lên về phía anh ta. Không biết cô ấy có phải bị giọng điệu táo bạo không thèm che đậy của anh vừa rồi dọa hay không, những ngón tay giữ cửa bị ép chặt, móng tay nhỏ sáng loáng.
Lạc Trạm cất điện thoại vào trong túi quần, cảm xúc bồn chồn ẩn hiện trên mặt, anh cố nén giọng, "Sao em ra đây?"
"Em ở đây hơi lâu rồi, đã đến lúc nên về nhà." Đường Nhiễm do dự, khẽ nói, "Anh có thể cho người đưa em trở lại tòa nhà phụ không? Tài xế nhà em chắc vẫn đang chờ em ở đó."
"..."
Lạc Trạm quay đầu lại thì nhìn thấy màn đêm dày đặc bên ngoài cửa sổ hành lang. Anh xoay người, "Em có số điện thoại của tài xế không? Nói hắn chạy dạo một vòng tòa nhà chính đi, tôi đưa em xuống."
Đường Nhiễm giật mình, "Nhưng tòa nhà chính bên này không cho xe của khách vào..."
"Không sao, tôi gọi nói là được."
Đường Nhiễm lộ ra sự ngập ngừng, "Nếu để Lạc Trạm biết thì sẽ không tốt cho anh, đúng không?"
Ánh mắt Lạc Trạm nhàn nhạt, "Tôi cũng họ Lạc, việc nhỏ này vẫn có thể làm chủ."
".... Được."
Đường Nhiễm đi qua một bên gọi cho chú tài xế.
Lạc Trạm lấy điện thoại ra, thấp mắt nhìn. Cuộc trò chuyện vẫn chưa tắt, bên kia vẫn luôn an tĩnh như gà mà chờ.
Lạc Trạm cau mày, đặt điện thoại bên tai, giọng nói đã khôi phục lạnh nhạt, "Tối nay tôi còn có chút việc, thêm một lát nữa mới có thể trở về. Trước khi tôi đến phòng thí nghiệm, không ai được động vào một đầu ngón tay của người máy."
"Dạ dạ, Trạm ca." Bên kia điện thoại thật cẩn thận trả lời.
Loa "bíp" một tiếng, điện thoại đã bị cúp.
Trong phòng thí nghiệm của trường đại học K, ban năm. Sau một hồi im lặng quỷ dị, một vài nam sinh sôi nổi ngẩng đầu, hai mặt nhìn nhau.
Một lúc lâu sau, mới có người lên tiếng dè dặt: "Tụi mày hồi nãy có nghe thấy không, Trạm ca đang nói chuyện với ai vậy?"
"Đó thật là giọng của Lạc Trạm? Mặc dù không nghe thấy rõ nhưng cái giọng điệu kia–– không thể tưởng tượng được đó là anh ta."
"Lúc còn sống có thể nghe thấy giọng Trạm ca nói chuyện cùng người khác như vậy, tao chết cũng không hối tiếc."
"Ha hả, đợi tối nay Trạm ca quay về thấy con người máy này, tất cả chúng ta liền có thể chỉnh chỉnh tề tề mà 'chết không hối tiếc'."
"Chẳng qua rốt cuộc vừa nãy, là ai cùng nói chuyện với anh ấy? Không ngờ có thể làm anh ấy thay đổi quyết định không vội mà về trước xử lý chúng ta–– khụ, xử lý người máy?"
"..."
Khi mấy nam sinh chìm vào trong suy nghĩ của mình, cách điện thoại gần nhất cũng là người chịu trách nhiệm nghe điện thoại vừa rồi thật cẩn thận mở miệng: “Nghe giọng hình như là một cô gái.”
Phòng thí nghiệm tĩnh mịch vài giây.
"Ha ha ha ha––"
"Mày nghe ra giọng cô gái chắc là nảy sinh ảo giác đi, kia chính là Trạm ca đó, sao có thể nói chuyện với một cô gái nhỏ như thế này được?"
"Trạm ca có thể liếc mắt nhìn nhiều một cô gái nào đã rất hiếm thấy. Chỉ cần có cái khuôn mặt họa thủy đó, nếu không phải vì một bộ dáng lạnh băng đối với tất cả bọn con gái, lại thêm tính cách kiêu ngạo thì anh ấy có thể độc thân đến bây giờ sao ha ha ha ha..."
Nam sinh bị cười nhạo buồn rầu mà giật giật tóc, lẩm bẩm: "Nhưng tao nghe rõ ràng giống như giọng của một cô gái nhỏ mà."
"..."
*
Nhà chính Lạc gia, ánh đèn lờ mờ.
Trên mặt đường lát đá cẩm thạch, nơi có ít xe cộ qua lại, lúc này một chiếc xe hơi mui trần màu đen thình lình xuất hiện.
Tài xế của Đường gia chịu trách nhiệm đến đón Đường Nhiễm đang bất an đứng bên cửa xe, nhón chân nhìn lên hàng hiên cửa sau song lập của nhà chính.
Tiếng nhạc ẩn ẩn từ phía trước sân thượng trên tầng hai truyền vào không khí, cưỡi lên đêm đen một cách du dương, lơ lửng quanh những ngọn đèn đường và hoa văn cổ xưa.
Khi người lái xe chờ càng ngày càng nóng lòng, cánh cửa sau dưới mái hiên cuối cùng cũng được đẩy ra.
Tài xế vội ngẩng đầu, liền thấy một bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc chống gậy bước đi. Bên cạnh cô còn đi theo một người thiếu niên cao lớn, anh tuấn, đi sau cô gái vài bước để có thể dễ giơ tay, tránh cho cô vô ý bị ngã.
Người đó đội có chiếc mũ lưỡi trai màu đen, khuôn mặt ẩn trong bóng tối, chỉ lộ ra nửa đường cong cằm trắng nõn, sắc bén. Đường viền môi mỏng có hơi lạnh lùng, còn lại nhìn không rõ.
Hai người một cao một thấp bước xuống từng nấc bậc thang. Ánh đèn phía sau bọn họ khiến bóng của cả tòa nhà càng trông cũ kỹ, giống như một bức tranh phủ đầy bụi được cuộn tròn mở ra trước mắt mọi người.
Tài xế nhìn đến sững sờ hai giây, lúc hồi phục tinh thần lại, mới vội vã đi kéo cửa sau xe.
Hai người dừng lại trước xe.
Tài xế đang giữ cửa, nhớ tới trong điện thoại Đường Nhiễm có nói qua, chần chờ nhìn về phía người bên cạnh cô gái, "Lạc Tu thiếu gia?"
"Ừ." Giọng Lạc Trạm thấp hàm hồ mà trả lời, cặp mắt bị đè dưới vành nón thoáng nhìn qua chiếc xe mui trần, anh nhíu mày, "Buổi tối trời lạnh, chú không bỏ mui xe xuống sao?"
Người lái xe nhìn Đường Nhiễm.
Cô gái nhỏ đang đỡ cửa xe chuẩn bị lên, nghe vậy lập tức dừng lại, "Em... Bởi vì trước kia có một số chuyện nên em không quen ngồi trong xe có không gian kín."
Đôi mắt Lạc Trạm hơi đình trệ.
Trong trí nhớ của anh ta hiện lên ngày mưa gặp gỡ kia, mặt cô gái tái nhợt.
【Bắt taxi không được sao?】
【Không, không được.】
【?】
【Thôi, em tự mình đi về. Cảm ơn anh.】
【Sợ tôi lừa bán em hay gì?】
【...】
Khi đó cô ấy không giải thích, trong nháy mắt này đã có đáp án.
Lạc Trạm nhăn mày, muốn hỏi gì đó, cuối cùng lại nhịn xuống.
"Ừm." Thiếu niên đỡ lấy cửa xe, "Lên xe đi."
Đường Nhiễm: "Chiếc áo khoác này..."
Lạc Trạm không ngắt lời cô, đợi cô nói xong.
Cô gái nhỏ có hơi ngượng, nhưng vẫn đặc biệt thành thật: "Buổi tối có chút lạnh, lần sau nếu có thể gặp được anh, em sẽ trả lại cho anh nhé?"
Lạc Trạm nhẫn nhịn, nhưng vẫn không kìm được, anh cố đè giọng xuống, khóe môi cười cười câu người: "Lần sau? Em còn muốn gặp tôi vài lần?"
Đường Nhiễm ngồi vào trong xe, ngơ ngác ngẩng mặt lên, "Ông nội Lạc chưa nói cho anh biết về việc đi đến phòng thí nghiệm à?"
Lạc Trạm cứng người.
Sau hai ba giây, anh không tiếng động thở dài, đau đầu mà thẳng người dậy, "Có nói. Tôi trêu em đó."
Cô gái nhỏ im lặng một lát rồi khẽ gật gật đầu, "Được rồi."
Lạc Trạm giúp cô bé nhét làn váy vào trong xe, sau đó đóng cửa xe lại, "Cách thức liên lạc, chúng ta trao đổi số điện thoại được không?"
"Vâng." Đường Nhiễm không cần nghĩ ngợi gì liền đồng ý, cô lấy điện thoại ra, "Lạc Lạc."
"... Ở."
Âm thanh lười biếng lại dễ nghe vang lên trong đêm đen yên tĩnh nghe đặc biệt rõ ràng.
Người tài xế vẫn luôn giả thành cái cọc gỗ đứng bên cạnh cuối cùng phá công. Hắn ta ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên điện thoại di động trong tay Đường Nhiễm, sau đó quay sang nhìn người thiếu niên đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen che gần hết nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một nửa chiếc cằm xinh đẹp––
Bất kể tính chất âm thanh hay cái loại giọng điệu lãnh đạm, lười biếng độc nhất vô nhị, độ trùng hợp của hai giọng nói này rõ ràng là cao một cách kỳ lạ.
Lạc Trạm ho nhẹ. Anh cúi người đến bên trong cửa xe lấy điện thoại từ trong tay cô gái, Đường Nhiễm nhắm hai mắt chợt giật mình ngẩng đầu, chỉ nghe thấy giọng nói khàn khàn, dễ nghe đó không biết từ lúc nào đã dựa đến rất gần, vang ngay bên tai cô:
"Đừng làm phiền nó, tôi làm cho."
"... Ồ."
Đường Nhiễm cảm thấy chỗ vành tai bị người dựa gần nhỏ giọng nói có hơi tê dại và còn hơi nóng, giọng nói kia vốn đã quen thuộc như vậy chui vào lỗ tai rất chân thật mà gần gũi, dường như mang theo rất nhiều móc câu nhỏ, cào cô ngứa ngáy đến nửa người.
Loại cảm giác này quá xa lạ, khiến Đường Nhiễm nhất thời có tí hoang mang, không biết làm sao.
"Ừm."
Không biết đã qua bao lâu, điện thoại trở lại trong tay Đường Nhiễm. Nó vẫn còn giữ lại một tí độ ấm xa lạ trên vỏ.
Đường Nhiễm hoàn hồn. Cô gái hướng trong bóng tối ngước mặt lên, nhẹ giọng hỏi: "Anh ghi chú là Lạc Tu?"
Lạc Trạm: "Một chữ duy nhất, Lạc."
Đường Nhiễm khó hiểu hỏi: "Tại sao không ghi Lạc Tu?"
Lạc Trạm khẽ nheo mắt, "Em còn định lưu lại số điện thoại của người Lạc gia nào ngoài tôi?"
"..."
Không biết từ nơi nào phát ra chút lạnh lẽo, Đường Nhiễm lâm vào trầm mặc.
Vài giây sau, cô tựa hồ nhận ra điều gì đó, giọng điệu nghiêm túc dỗ dỗ: "Anh đừng sợ, em sẽ không làm bạn với Lạc Trạm, em chỉ làm bạn với anh thôi."
Lạc Trạm: "..."
Lạc Trạm bất đắc dĩ, một bên từ cửa xe thẳng người dậy, bên kia sờ sờ đỉnh đầu cô gái nhỏ, "Tốt. Chờ tôi đến đón em đi."
"Ừm. Hẹn gặp lại, Lạc Tu."
Nhịn xuống sự khó chịu khi nghe thấy cái xưng hô kia, Lạc Trạm thở dài, "Hẹn gặp lại."
"..."
Xe hơi khởi động, lái ra ngoài.
Có Lạc Trạm thông báo trước, một đường này rời khỏi thuận lợi.
Khi chạy đến bên ngoài trang viên Lạc gia, tài xế nhịn không được nhìn thoáng qua cô bé an tĩnh mà ôm cây gậy từ kính chiếu hậu.
"Tiểu Nhiễm, hồi nãy người kia là Lạc Tu thiếu gia?"
Đường Nhiễm quay mặt lại, "Vâng."
Tài xế im lặng.
Đường Nhiễm nghe thấy có gì đó không bình thường, hỏi nhỏ: "Chú, có chuyện gì vậy ạ?"
"Không có việc gì." Hắn ta nhíu nhíu mày, "Chỉ là cảm thấy vị đại thiếu gia Lạc gia này có vẻ mấy năm gần đây trẻ hơn tuổi không ít."
... Tính cách cũng vậy, khác xa với sự bình dị, gần gũi trong lời đồn.
Tài xế cau mày suy nghĩ.
Dù không biểu hiện ra ngoài trong đêm nay, nhưng hắn vẫn cảm nhận được cậu thiếu niên đội mũ lưỡi trai đó, từ cử chỉ đến khí chất đều thể hiện ra sự lạnh nhạt xa cách và tính kiêu ngạo khó thuần. Nó cũng không giống như cố tình nhắm vào hắn ta, càng giống như là một thói quen được dưỡng thành từ nhỏ tới lớn.
Nhưng vị đại thiếu gia ở Lạc gia đó cũng không được sủng ái, thật sự không nên có khí chất và thói quen như vậy mới...
"Chú?" Đường Nhiễm khó hiểu tại sao chú ấy lại im lặng.
Hắn ta nhịn không được hỏi: "Người gọi cho xe vào là vị Lạc Tu thiếu gia này?"
"Dạ."
"Chắc tại chú suy nghĩ nhiều rồi." Tài xế ngượng ngụng cười cười.
Lạc gia có thể cho người đến tòa nhà chính, ngoại trừ Lạc lão gia tử và cha mẹ Lạc Trạm đang sống ở nước ngoài, cũng chỉ còn dư lại hai cậu thiếu gia.
Nếu không phải Lạc Tu nói thì cũng không thể nào là vị tiểu thiếu gia kia được...
Nhớ đến tính khí Lạc Trạm trong lời đồn của các nhà quý tộc, lại nghĩ đến thiếu niên đưa cô bé lên xe tối nay, từ lời nói đến việc làm đều quá mức dịu dàng, người lái xe có chút buồn cười đối với suy nghĩ của mình.
Hắn lắc lắc đầu, cười khổ: "Chắc hôm nay chú bị trang viên Lạc gia làm cho choáng mắt, đầu óc có hơi không tỉnh táo. Tiểu Nhiễm, con cẩn thận coi chừng bị cảm lạnh, chú đưa con về đây."
"Dạ."
Rừng cây ven đường bị đuôi đèn xe chiếu sáng xé toạc bóng tối, lại chậm rãi khép lại.
Lạc gia được trang hoàng như một bức tranh cảnh đêm rộng lớn bạt ngàn, xa xa soi bóng xuống dòng sông đầy sao trên bầu trời như mặt nước ngân hà.
Trời đêm, chim khuya đậu ở giữa nhánh cây bị tách rời cong một vòng nhỏ như trăng lưỡi liềm, ngọn đèn đường soi xuống dưới gốc cây.
Một bóng người đứng dưới ánh đèn.
Lạc Trạm chậm rãi thả lỏng cơ thể, dựa vào ngọn đèn đường có hình dáng cũ kỹ. Anh nghiêng nửa đầu, lười biếng liếc nhìn con chim không biết giống gì mà không sợ con người, nó đang đậu giữa những nhánh cây trên đỉnh đầu anh.
Từ đôi môi mỏng thoát ra là nụ cười trầm thấp, giễu cợt: "Anh nói cái gì?"
Trong bóng đêm, giọng nói bên kia điện thoại cũng đặc biệt rõ ràng, cái cách cười nói ôn hòa, thong thả, ung dung đó bộc lộ không sót:
"Tôi nói, nếu đó là người bên cậu làm hỏng người máy, thế cậu đi làm người máy cho Đường Nhiễm là cách tốt nhất–– tôi chỉ có trách nhiệm giao quà, sẽ không gánh trách nhiệm với mọi việc làm của người bên cậu."
Đôi mắt Lạc Trạm lạnh xuống, "Anh không đi chịu trách nhiệm, lại bắt tôi đi làm người máy... Nghĩ gì vậy?"
Lạc Tu cười hỏi: "Cậu có cách nào tốt hơn nữa à?"
Âm thanh Lạc Trạm lạnh lùng, "Dù sao cũng không thể tệ hơn cách này."
"Ồ, đúng không."
"Anh cố ý muốn xem trò cười của tôi đi?"
"Đúng vậy. Còn gì tuyệt hơn khi nhìn thấy tiểu thiếu gia khó thuần nhất của Lạc gia phải cố gắng che giấu nanh vuốt của chính mình, giả vờ một bộ dáng ôn nhu, nghe lời đi chăm sóc cho một cô gái nhỏ, đây là một việc luôn khiến tâm trạng người ta lúc nào cũng vui vẻ, không phải sao?"
"..."
Sau một lúc lâu, Lạc Trạm cười lạnh.
"Anh nằm mơ đi–– chừng nào tôi điên rồi mới có thể đi làm loại chuyện này."
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Biệt Khóc (Đừng Khóc)
- Chương 14: Chịu trách nhiệm