Tôi khuyên hắn tốt nhất nên mở to mắt mà canh gác.
Sau đó, tôi yếu ớt dựa vào xe ngựa, nghe thấy thị vệ hỏi mấy thiếu niên kia sắp xếp như thế nào.
Chử Hoài Thâm khẽ vuốt tay áo, hỏi: “Đưa bọn hắn về chỗ cũ, còn cần ta dạy ngươi sao?”
Câu nói vừa thoát ra, bên ngoài xe ngựa lập tức nhốn nháo.
Một đám thiếu niên nũng nịu khóc lóc đến tội nghiệp.
"Xin đại nhân thương hại chúng ta, đừng đưa chúng ta trở về chỗ cũ!"
“Hu hu hu.... ta không muốn trở về bị đánh nữa, cầu xin cho ta ở lại đi.”
“Cầu tiểu thư rủ lòng thương.”
Họ thật đáng thương.
Tôi cảm động lau khóe miệng, túm lấy ống tay áo của Hoài Thâm.
"Đại nhân, tiền đều đã mất, tội gì lại lãng phí như thế."
Hả?
Tôi háo hức đề nghị: “Hay là… đóng gói mang về nhé? Làm nô tài đi theo thì cũng tốt cho mắt của ngài!”
Chử Hoài Thâm im lặng.
Tôi nghe được tiếng lòng của hắn, nhẹ nhàng thở dài, một chút dấu hiệu tức giận cũng không có.
Hắn thật sự là người tốt.
Xe ngựa dừng trước cửa phủ Tể tướng, quản gia lớn tuổi mừng rỡ như điên ra đón.
"Nghe nói đại nhân mang theo một nữ tử xinh đẹp trở về, đây chính là lần đầu tiên. Xem ra đại nhân thật sự thông suốt rồi..."
Nhưng lời nói đột nhiên dừng lại. Mặt mũi ông ta chợt đỏ bừng chỉ vào một đám thiếu niên xinh đẹp đang ở phía sau.
Hoài Thâm không giải thích, hắn thản nhiên nói: "An bài bọn họ ở lại Tây viện đi.”
Hắn xuống xe ngựa, vươn hai tay về phía tôi.
Đây là muốn ôm tôi à?
Tôi hoang mang giơ tay lên, hắn thuận thế ôm tôi vào trong ngực.
Lòng bàn tay lạnh lẽo cách vải vóc chạm vào da thịt bên hông.
Tôi hơi ngứa. Cảm giác này... giống như đã từng quen biết.
Tôi nghiêng đầu, hôn mê bất tỉnh.
Nhị Cẩu kia chẳng lẽ hạ độc mạnh như vậy sao?
Tám người đàn ông đẹp trai đứng bó tay bó chân trong phòng.
Cảnh đẹp ý vui, mỗi người một vẻ.
Nhưng hiếm thấy là trong lòng tôi không sinh ra bất kỳ cảm giác nào.
Cơn khát tình tối qua dường như bị một chậu nước lạnh dập tắt.
Tôi nhảy mũi mấy cái. Sau đó, kéo tay áo của anh trai trước mặt mà lau nước mắt: "Sao đột nhiên lạnh như vậy?”
Cậu ta chợt đỏ mặt, săn sóc dịu dàng lại còn tựa đầu vào trong lòng tôi.
“Để ta giúp cô nương làm ấm người.”
...
Cậu ta hiểu lầm rồi.
“Ta không phải muốn cùng ngươi chơi tình thú, ta thật sự rất lạnh.”
Cậu ta ngẩn người khi thấy tôi chui vào ổ chăn.
?
Tôi sợ đến mức tát cậu ta một cái.
“Làm phiền cậu ôm thêm cho ta một cái chăn.”
Tôi quấn hai cái chăn bọc kín không kẽ hở.
Tám chàng trai xinh đẹp vây quanh tôi hỏi han ân cần.
Cậu thiếu niên tên A Chiêu kia nói, tôi trúng một loại xuân dược rất mạnh.
"Loại thuốc này rất độc, nếu như không kịp thời giải, thì toàn thân sẽ phát lạnh, cuối cùng sinh ra bất lực...”
?
Tôi chưa từ bỏ ý định sờ mó mấy anh đẹp trai. Nhưng nghe câu này thì tâm tình của tôi đã lặng như hồ nước.
...
Kịch bản này thật sự hợp lý sao?
Tôi là một cô gái, việc gì mà lại bất lực?
Tôi khóc như mưa trong ánh mắt thương cảm của các anh đẹp trai.
Tiếng lòng của mấy người họ líu lo, làm cho tôi đau đầu.
[Cũng không biết nàng có quan hệ gì với Tể tướng đại nhân.]
[Trúng loại độc dược khó giải này, thật đáng thương.]
[Cuộc đời cô gái này xem như bị hủy.]
Thật sao? Tôi không tin.
Lúc Chử Hoài Thâm ôm tôi vào trong ngực, thì tôi vẫn rất bình thường, cũng không cảm thấy lạnh.
Tôi vẫy tay với A Chiêu: "Nếu không, ta thử lại xem?"
Tôi vuốt ve bàn tay non nớt của tám thiếu niên, lòng tôi vẫn bình lặng như nước.
Nhưng không sao, tôi cần nhìn vấn đề thoáng một chút. Nếu không chiếm được những người này thì tôi đây cũng không cần phải cố gắng. Chúng tôi có thể xây dựng tình yêu thuần khiết.
Tôi cắn chặt răng: "Các ngươi trên người có tiền không?"
"Cô nương muốn làm gì?"
“Chơi bài cẩu đi.”
(Bài cẩu/Bài cửu là một trò chơi đánh bạc của Trung Quốc, được chơi với một bộ gồm 32 quân bài định dạng domino.)