Tôi làm việc thiện tích đức hai mươi năm, sau khi chết đã xuyên vào một quyển tiểu thuyết. Bạn nghĩ tôi thật sự sẽ cảm ơn sao?
Điều đáng mừng chính là, tôi có được thuật đọc tâm. Đây là vũ khí để phát huy cao độ trí tuệ cảm xúc trong giao tiếp xã hội.
Ngày thứ hai xuyên qua, tôi đã thành công từ một nha hoàn dọn bồn cầu ở sân sau trở thành một nha hoàn đun nước tắm cho nữ chính.
Tôi cứ tưởng đây là vị trí cấp cao như thư ký lãnh đạo, đặt nền móng cho việc tôi sớm thăng tiến lên quản lý.
Ai mà biết, con mẹ nó thật sự là triệt đầu triệt đuôi nha hoàn chỉ có thể nấu nước.
Người khác xuyên sách xuyên thành nữ chính, tệ lắm cũng là nữ phụ độc ác có chút quyền lực.
Còn tôi thì sao?
Tốt xấu gì cũng là sinh viên đại học trong sáng, không ngu ngốc, nhưng vai diễn của tôi thực chất là một chiếc máy quay ghi lại khoảnh khắc ngọt ngào của nam chính và nữ chính?
Cả nhà nói xem, điều này thật sự hợp lý sao?
Có lẽ là ông trời nghe được tiếng lòng của tôi, nên một tháng sau, tôi bị Nhị thiếu gia, cũng là anh trai của nam chính chặn lại ở vườn sau.
Gã dùng chiếc quạt nâng cằm tôi lên và nhìn trái nhìn phải một cách nghiêm túc.
“Hai lượng bạc, nếu đi theo thiếu gia thì từ nay về sau ngươi không thiếu cơm no rượu say.”
?
Cơm xxx, rượu xxx!
Tôi nhổ vào mặt gã.
Hai lượng bạc, thứ đồ đàn ông keo kiệt, hèn mọn làm chướng mắt tôi.
Tôi nắm chặt tay, nắm đấm siết chặt.
Tôi nhíu mày, nhỏ giọng nói vào tai gã: "Nhị thiếu gia, trên răng ngài có rau.”
Gã xấu hổ ngậm miệng lại.
Vẻ mặt giận dữ trừng mắt nhìn tôi.
Tôi quay đầu đi hai bước, nghe được tiếng lòng từ phía sau truyền đến.
[Thủ đoạn lạt mềm buộc chặt này không tệ.]
[Nếu Tình Nhi cũng có thể liếc mắt đưa tình với ta như vậy, bổn thiếu gia chết cũng cam tâm!]
Tô Tình là tên của nữ chính.
Tên này dĩ nhiên vọng tưởng quyến rũ em dâu của mình, thật sự là... không biết xấu hổ.
Là một nha hoàn trung thành và tận tâm, tôi dự định nói suy nghĩ bất chính của lão nhị cho nữ chính nghe.
Nhưng không đợi tôi mở miệng, Tô Tình đã vẫy tay với tôi.
“Đào Nhi, từ ngày mai trở đi, ngươi đến viện Nhị ca hầu hạ đi.”
Sắc mặt của cô ta nhìn tôi phức tạp.
[Hy vọng có được tỳ nữ này, hắn có thể từ bỏ ý nghĩ dây dưa với mình.]
?
Nữ chính, cô thật ác!
Tất nhiên tôi không muốn đi, ai biết tên cẩu kia có bị bệnh bẩn gì hay không.
Nhưng tôi chỉ là một nha hoàn mặc cho người ta xâu xé, không hề có quyền lên tiếng.
Buổi tối trong phủ mở tiệc chiêu đãi khách khứa, rất náo nhiệt.
Nam chính uống rượu đã sớm trở về phòng tìm nữ chính.
Tôi thở dài, đang muốn đi đun nước tắm thì một bàn tay lớn bỗng nhiên kéo tôi vào dưới mái hiên.
“Đào Nhi, phu nhân nhà ngươi đã đưa ngươi đi theo ta.”
Tôi bị sốc.
Sao lại là tên chó này?
"Nhị thiếu gia, đây là ở trong viện của phu nhân ta!"
“Ta biết."
Gã cười hắc hắc: "Đây không phải càng kí©h thí©ɧ sao?”
Chết tiệt.
Gặp qua biếи ŧɦái, nhưng chưa thấy qua biếи ŧɦái như vậy.