Chương 7

Ta chưa bao giờ thích khóc, lại càng không thích khóc trước mặt người khác.

Nhưng hôm nay, ta đã khóc đến mức sưng hơn cả mắt của Trịnh nội quan.

Không phải đã thả cho ta đi sao, lại cho ta xem những thứ này để làm gì!

Trịnh nội quan lắc đầu: “Đây không phải là ý của bệ hạ, là nô tài tự ý chủ trương. Bệ hạ vẫn một mực chờ ngài từ khi còn niên thiếu cho đến hôm nay. Thật ra, nô tài vẫn luôn chán ghét ngài, cảm thấy ngài có lỗi với tình thâm của chủ tử, cũng không chỉ một lần hi vọng bên người chủ tử có thể xuất hiện một nữ nhân khác đến chia sẻ nỗi lòng.”

“Nhưng cuối cùng lại không có, nô tài cũng không hi vọng tâm ý của chủ tử cứ như vậy mà bị chôn vùi. Bất luận ngài có đi theo nô tài hay không, nô tài đều phải cho người biết, chủ tử yêu ngài nhiều đến mức nào.”

Ta có chút ngơ ngẩn, nhưng cổ họng vừa nghẹn vừa chát, khiến cho ta không nói nên lời.

Bên tai ta có tiếng gió lạnh thấu xương thổi qua, thổi đến rối tung mái tóc đen của ta, cũng thổi đến mức động tâm.

Nhất cử nhất động của Minh Sơ trong quá khứ đều hiện lên trước mắt ta, không biết từ khi nào Minh Sơ đã dung nhập vào sinh mệnh của ta.

Ta mỉm cười với Trịnh nội quan luôn giả vờ trước mặt ta: “Cẩu nô tài, xem như ngươi làm được một chuyện tốt!”

Trịnh nội quan nhìn ta đi xa, mang theo vài phần chờ mong hô to: “Nương nương nguyện ý hồi cung sao?”

Ta mỉm cười, bỏ lại hai từ trong kết thúc có hậu được chờ đợi từ lâu: “Nằm mơ!”

Trịnh nội quan: Quả nhiên ngươi không đáng làm người!

Ta quay đầu lại: “Trêu ngươi thôi!”

Trịnh nội quan mắng thành tiếng: “Đồ chó!”

Vó ngựa thoăn thoắt, chỉ trong một đêm đã vượt qua nửa biên cương.

Ta đã có một chút mệt mỏi, nhưng trái tim ta lại thúc đẩy ta đi về phía trước.

Kỳ thật, phụ thân chỉ nói đúng một nửa, ta luôn hướng tới phía Bắc trường thành nhưng thật ra là vì chấp niệm nhiều hơn, cũng không phải là không tới thì không được.

Chỉ là ta quá chậm chạp, lại không phát hiện ra rằng chấp niệm này sớm đã bị tình yêu của Minh Sơ đ.ánh tan.

Tập sách đó cho ta biết không chỉ là trái tim của Minh Sơ.

Mà hơn nữa chính là tình yêu của ta!

Ta yêu Minh Sơ, yêu rất nhiều!

Chưa vào hoàng thành, ta liền gặp được Minh Sơ.

Hắn vẫn sống ở Đông cung, rõ ràng đã trở thành đế vương chí cao vô thượng, nhưng vẫn là một bộ y phục trắng thuần, nằm trên chiếc bàn mà chúng ta đã từng cùng nhau mài mực.

Nếu nói có gì khác biệt duy nhất, thì đó chính là tấu chương chất đống nhiều đến mức bao phủ hết cả người hắn.

Hắn nghe thấy tiếng động, lông mi cũng không nhấc lên, chỉ cười nói: “A Dung, nàng trở về rồi.”

“Sao ngươi biết là ta?”

Minh Sơ đặt bút xuống, chậm rãi ngẩng đầu, ta mới phát hiện ra hắn chẳng qua chỉ giả vờ trấn định, hốc mắt sớm đã đỏ hoe.

“Một mực chờ đợi, một mực ghi nhớ.”

“A Dung, cái gì ta cũng biết, nhưng lại không biết nàng có thích ta hay không.”

“Minh Sơ...” Ta bước nhanh về phía trước.

“Ta...” Con ngươi không thể tin được của Minh Sơ phản chiếu bóng dáng của ta.

Ta không biết đọc những bài thơ tình văn vẻ nho nhã, vì vậy ta chỉ có thể chứng minh bản thân bằng những nụ hôn.

Ta chưa từng động tình đến như vậy, giống như đốm lửa lan ra đồng cỏ, đốt hết sự hoảng loạn của Minh Sơ.

Những giọt nước mắt chậm rãi trượt xuống từ khóe mắt của hai người chúng ta, nặng nề rơi vào trong lòng.

“Ta đây.”

Lần này, đến lượt ta nói với Minh Sơ.

Nhưng vẻn vẹn cũng chỉ là hai chữ này, khiến cho lí trí của hắn từ trước đến nay trầm tĩnh như băng bỗng chốc tan rã như vỡ đê.

Hõm cổ ta ướt đẫm, Minh Sơ run giọng nói: “A Dung, ta còn tưởng rằng, nàng thật sự không cần ta nữa.”

Ta lau nước mắt cho hắn, lần đầu tiên ta nở nụ cười ôn hoà đến như vậy: “Minh Sơ, ta trở về để nói cho chàng biết, chàng thua cược rồi.”

“Ta không thích chàng, một chút cũng không.”

Sắc mặt Minh Sơ trở nên trắng bệch.

Nhưng nụ cười trong mắt ta vẫn không hề phai nhạt, ta lại lưu luyến giữa đôi môi mỏng của Minh Sơ, dịu dàng quyến luyến, ta nhìn chằm chằm vào con ngươi hắn: “Giống như chàng, ta yêu chàng.”

Trong phút chốc, sông băng trong mắt Minh Sơ tràn đầy ý xuân.

Chúng ta đều hiểu được, chúng ta đã tìm thấy nhau.

“Vì chàng, ta nguyện ý ở lại đây.”

Mà Minh Sơ lại lắc đầu, dịu dàng cười nói: “Không, A Dung, ta đã nói rồi, ta muốn thành toàn cho nàng.”

Nói xong, hắn dừng một chút, ý cười trên khóe miệng càng lúc càng sâu: “Không, là thành toàn cho nàng và ta.”

Trong lúc ta vẫn chưa hiểu chuyện gì, thái thượng hoàng hùng hùng hổ hổ trở về.

Không thể không nói, con người ta tàn nhẫn đến mức ngay cả chính mình cũng mắng.

Thái thượng hoàng từ khi hồi cung đã chỉ vào mũi Minh Sơ mà mắng hắn thanh xuất vu lam, nhi thắng vu lam*.

*(青出于蓝, 而胜于蓝): Thành ngữ Trung Quốc. Có nghĩa là tre già măng mọc, thế hệ trẻ vượt lên thế hệ trước, thế hệ sau giỏi giang hơn thế hệ trước. Đồng nghĩa với “hậu sinh khả uý”.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Minh Sơ cười, búi tóc cho ta: “Ta nhường ngôi cho Ninh nhi.”

Ta kinh ngạc nói: “Minh Sơ, chàng làm người đi! Nhi tử của chàng còn chưa đầy ba tuổi!”

Minh Sơ xoa vai ta, ý bảo ta bình tĩnh: “Cho nên ta gọi phụ hoàng trở về phụ tá Ninh nhi, như vậy một là ta có thể cùng nàng đi đến biên cương, hai là cũng không sợ quyền thần loạn chính.”

Ta ngẩn người liếc mắt nhìn thái thượng hoàng đang đứng bên ngoài tức giận đến mức giậm chân: “Người có thể đồng ý sao?”

Lão đầu đã muốn nghỉ hưu đến mức sắp điên rồi, lần này bị cưỡng chế phải thượng vị, ông ấy có thể chịu sao?!

Minh Sơ cười đến thuần lương vô hại: “Ta nói với mẫu hậu, tôn nhi của người rất nhớ người.”

Ta hô to, được lắm, g.iết người không thấy m.áu!

“Ta còn nói...” m sắc Minh Sơ khàn khàn.

“Ừm?!”

“Nói năm sau sẽ đưa cho người một tôn nữ.”

“Vậy nên?” Ta cố ý hỏi hắn.

“Chúng ta cần phải cố gắng rồi.”

Mười ngón tay đan vào nhau, tóc đen cuốn quyện, tràn đầy tình ý triền miên.

Thế gian sao có cách vẹn được cả đôi đường? Không phụ Như Lai, không phụ nàng.

TOÀN VĂN HOÀN.