Chương 2

Ta nhất thời có chút thất vọng thu hồi ánh mắt.

Kỳ thật, so với quý công tử ốm yếu như vậy, ta lại thích tướng sĩ giỏi võ hữu lực hơn, có thể tiếp được một trăm tám mươi chiêu đao thương của ta.

“Còn không mau vấn an điện hạ?!” Lão phụ thân sợ ta trả lại hết mấy lễ tiết kia cho ma ma giáo dưỡng, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

Vì muốn để cho phụ thân ta cảm thấy tiền của ông ấy đã được tiêu đúng chỗ, ta liền dốc toàn lực thực hiện lễ tiết tao nhã nhất.

Nhưng phụ thân ta có thể thực sự so sánh với sao Thủy nghịch hành.

Ngay khi ta định xách váy làm đại bàng giương cánh để góp vui thì “ầm” một tiếng, theo khoảnh khắc váy bị ta xé toạc, nụ cười trên mặt phụ thân ta cũng trở nên vặn vẹo theo.

Ta có chút lúng ta lúng túng nhìn bọn họ.

Nếu ta nói, đây chỉ là tiết mục xen ngang, liệu bọn họ có tin không?

An Nhược nhắc nhở ta, bây giờ giả vờ thẹn thùng thì tương đối thích hợp, ít nhất sẽ không bị phụ thân ta kéo đến trước mặt mười tám đời tổ tông đ.ánh c.hết ngay trong đêm.

Ta cảm thấy ý này được, lập tức định dùng giọng nói nhỏ nhẹ mà ta đã cất giấu nhiều năm.

Nhưng ta còn chưa kịp cầm chiếc khăn tay nhỏ nhắn của mình lên, đã trượt chân ngã xuống vũng tuyết mênh mông dày đặc.

Minh Sơ hốt hoảng đắp chiếc áo choàng lông cáo lên người ta, thấp giọng nói: “Phi lễ chớ nhìn, Đoan Mộc tiểu thư thứ lỗi.”

Trong lúc hoảng loạn, ta vẫn nhìn thấy được vành tai đỏ bừng của hắn.

Nhìn hắn lui về phía sau lưng phụ thân ta, rũ mắt giống như dáng vẻ của một con chim cút nhỏ, ta không khỏi nhíu mày.

Tên này sẽ không cho rằng ta là nữ lưu manh đó chứ!

“Điện hạ, đừng…” Ta mở miệng muốn nói.

Nhưng phụ thân ta lại không cho khuê nữ ruột của ông ấy có cơ hội giải thích, giận dữ quát: “Còn không mau về phòng thay y phục!”

Ta rưng rưng nước mắt trở về phòng, cứ đi một bước thì quay đầu lại ba lần.

Ta thật sự muốn nói với Minh Sơ, dưới váy của ta không chỉ có qυầи ɭóŧ, mà còn có cả quần dài!

Tiểu bạch kiểm này đừng có truyền tin lung tung về ta!

Không thể không nói, ta đã hiểu lầm Minh Sơ.

Ta vẫn luôn cảm thấy hoàng tộc đều rất thân thiện, tính khí này của Minh Sơ hẳn là do đột biến.

Nhưng lúc này, ta mới giật mình nhận ra Minh Sơ thậm chí còn thân thiện hơn ta tưởng!

Phụ thân ta cảm thấy Minh Sơ quá mức thân thiện nên đã trốn đi, vậy mà hắn vẫn còn ở trong viện ta làm hài đồng thủ viện, hơn nữa còn dùng đôi môi nhỏ trắng hơn cả ta nói:

“Đoan Mộc tiểu thư đã bị kinh hãi rồi, chuyện hôm nay bản cung đảm bảo sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì. Nhưng bản cung cũng đã đứng ở đây một lúc lâu, không biết có thể xin Đoan Mộc tiểu thư một chén trà để ngồi uống hay không?”

Được lắm! Quả nhiên tri thức chính là sức mạnh.

Bắt chuyện cũng có thể phức tạp đến như vậy!

Ta khẽ giật khóe miệng, nặn ra một nụ cười tao nhã hào phóng.

“Khắp cõi dưới trời, chẳng có chỗ nào là không phải lãnh thổ của vua. Điện hạ đã muốn ngồi, sao phải cần thần nữ đồng ý?!”

Ta nói câu này ít nhiều gì cũng có mang theo chút ân oán cá nhân.

Nhưng chuyện này cũng không thể trách ta được, thử nghĩ xem có ai bị một người không phải hình mẫu lý tưởng của mình giày vò suốt bao nhiêu năm mà có thể giữ được thể diện tốt đây?!

Mặc dù có thể nhẫn nại được, nhưng ta đã nói ta không thể nhẫn nại được.

Minh Sơ là người thông minh, thẳng thắn hỏi: “Lời này của Đoan Mộc tiểu thư, ngược lại khiến cho bản cung nhìn ra được vài phần không vui? Nếu bản cung làm không tốt chỗ nào, khiến cho Đoan Mộc tiểu thư không vui thì có thể nói thẳng.”

Ta bĩu môi, ta ghét việc hắn còn sống, hắn có thể thay đổi sao?!

Ta hừ lạnh cười nói: “Vậy điện hạ cảm thấy bản thân mình có chỗ nào khiến cho thần nữ thích? Nếu nói ra được, thần nữ sẽ thích ngài.”

Con ngươi Minh Sơ khẽ động, mất mát trong mắt hắn lướt qua nhanh đến mức đôi mắt chim ưng của ta cũng không bắt kịp.

Gió xuân khẽ thổi, thổi lay y phục của hắn, phảng phất sắp hóa thành khói xanh mà tiêu tán.

Đáng tiếc, còn không đợi ta bĩu môi, cái miệng nhỏ của hắn lại bắt đầu vang lên: “Thật trùng hợp, bản cung cũng không thích Đoan Mộc tiểu thư.”

Ta: Còn có chuyện tốt này sao?!