""Đợi lâu không?"" Kiều Diệp bước tới, ngồi xuống vị trí đối diện anh, không hiểu sao trong lòng có chút khẩn trương.
Anh không để ý tới cô, tựa như không nghe thấy lời cô nói, chỉ nhìn chằm chằm vào phía đối diện như không có người, tay bưng ly nước chanh đã sớm lạnh lên uống một hớp.
Lúc tới đây cô thuận tiện mua một bình trà sữa nóng, vẫn còn ấm, nhưng quá ngọt, anh sẽ không thích. Nhưng cô vẫn duỗi tay lấy ly rỗng, rót trà sữa vào, rồi đặt lại vào tay anh.
""Anh có gì muốn nói với em sao?""
Hạ Duy Đình uống một hớp trà sữa, chung quy vẫn quá ngọt, ngọt đến mức khiến anh phát khổ.
""Vừa rồi anh gọi điện cho em.""
Kiều Diệp lấy di động đã tắt máy trong túi ra: ""Ngày mai Niệm Mi phải về Tô thành, bọn em hàn huyên vài câu, không để ý tiếng chuông. Hiện tại hình như điện thoại hết pin rồi, không tin anh nhìn xem.""
Cô làm bộ đưa điện thoại cho anh, mang ý vị làm nũng, nhưng Hạ Duy Đình chỉ lạnh lùng đặt điện thoại trên bàn, đẩy lại về phía cô: ""Nói dối.""
Kiều Diệp hơi buồn cười, anh hẳn sẽ không giận vì cô không nghe máy, dù sao cô cũng ở bên cạnh Thẩm Niệm Mi, anh cũng đâu đến nỗi ăn giấm cùng phụ nữ.
""Được, là em không đúng, không nên từ chối cuộc gọi của anh. Hiện giờ em cũng đã ở đây rồi, tùy anh xử lý, nếu anh mệt, chúng ta về thôi, chuyện bệnh viện đã xong xuôi rồi.""
Mẹ cô qua đời, mỗi người bọn họ đều cho rằng sẽ có loại cảm giác như trút được gánh nặng, nhưng thực tế lại không.
Cô chỉ thấy mệt mỏi, hẳn là Hạ Duy Đình cũng vậy, cho nên mau về nhà ngủ một giấc, ngày mai lại có thể thấy ánh mặt trời.
Hạ Duy Đình rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, biết rõ đôi mắt anh không nhìn thấy, không hiểu sao Kiều Diệp vẫn có cảm giác áp bách mà cô quen thuộc.
""Kiều Diệp, em giải thích rõ ràng cho anh, chuyện phẫu thuật là thế nào?""
Cô sửng sốt, không nghĩ tới anh sẽ nói đến chuyện này: ""Sao lại hỏi như vậy? Diệp Triều Huy nói với anh cái gì, hay là Dung Chiêu...""
""Không liên quan đến bọn họ!"" Anh đột nhiên cao giọng, bàn bên cạnh cùng mấy vị khách đi ngang qua đều ngoái nhìn sang bên này.
Kiều Diệp ngẩn ra, rất ít khi anh giận đến mất bình tĩnh thế này, đặc biệt là nổi nóng với cô trước nhiều người như vậy, dường như chưa bao giờ. Thậm chí lúc mới gặp lại nhau, anh tức giận nhưng cũng chỉ làm lơ cô, bị cô chọc tức nên mới mỉa mai vài câu đáp trả...
""Duy Đình...""
""Em không từ chối cuộc gọi của anh, mà ấn nhầm thành nghe máy, cho nên em nói gì với Thẩm Niệm Mi, anh đều nghe hết.""
Những gì nghe được không quá rõ ràng, nhưng anh vẫn biết, một sự thật vô cùng lạ lẫm.
Người phụ nữ của anh phải đối mặt với sự sống cái chết, mà anh lại là người cuối cùng biết chuyện đó.
Không lâu trước đây anh còn nói, nếu cô muốn khóc, thì hãy khóc trước mặt anh, cô hỉ nộ ái ố, anh đều phải biết. Thế mà chỉ đảo mắt một cái liền nghe thấy cô tâm tình cùng người khác, anh lại không cách nào an ủi, bởi vốn dĩ anh cũng chẳng biết ngọn nguồn mọi chuyện thế nào. Thậm chí anh cảm thấy nếu mình không hỏi, có lẽ cô sẽ tiếp tục gạt anh.
""Em định giấu anh tới khi nào?"" Thời điểm anh tức giận, giọng nói vẫn vô cùng bình tĩnh, sóng ngầm đều chôn sâu dưới đáy lòng.
Kiều Diệp mím chặt môi: ""Ngày đó em uống say, muốn cùng anh thẳng thắn mọi chuyện, nhưng em không biết phải bắt đầu từ đâu...""
""Bắt đầu từ lúc em nói muốn sinh con cùng anh đi."" Nét cười trên mặt anh tựa hồ có chút tàn nhẫn, nhìn kỹ, còn không phải đang tự giễu hay sao: ""Em biết thời điểm em nói câu đó anh sung sướиɠ như thế nào không? Chẳng khác gì đồ đần... Nhưng hóa ra em vốn không định sinh con, em sớm biết đó là chuyện không thể nào thực hiện được, cho nên mới cho anh một hứa hẹn, để anh cam tâm tình nguyện chờ đợi, có phải không?""
""Anh biết rõ không phải như vậy, nhưng nếu nghĩ thế khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn thì cứ cho là vậy đi!""
Hạ Duy Đình hiểu cô, đối với người hiểu rõ, cô giải thích làm gì? Cho nên Kiều Diệp rũ mắt ngồi đó thật an tĩnh, hóa ra lúc cô đối mặt anh nói chuyện này, cô cũng có thể bình tĩnh như vậy.
""Kiều Diệp."" Anh trầm mặc một lúc lâu, ly trà sữa cũng đã nguội lạnh, anh mới buộc mình mở miệng: ""Nếu em cuối cùng vẫn phải khiến anh thất vọng, không bằng kết thúc sớm một chút, đau ngắn còn hơn đau dài.""
Anh đã cạn kiệt sức lực, cố gắng yêu cô, bao nhiêu cũng sợ chưa đủ, nhưng cô vẫn thế, không nóng không lạnh.
Có lẽ đối với nhân sinh của cô mà nói, có anh hay không, cũng chẳng quan trọng.
Anh mò tay tìm gậy chống, đứng dậy rời đi. Kiều Diệp vẫn ngồi đó, anh không nhìn thấy cô, nhưng có thể ngửi được hương vị của cô, ngón tay khẽ chạm sợi tóc dài mềm mại, cô nhất định đang cúi đầu, không nhìn anh. Cho dù có bước qua nhau, cô có lẽ sẽ chẳng giữ lại, càng sẽ không nuối tiếc.
Nhưng Kiều Diệp nắm lấy tay anh, kéo lại. Đầu ngón tay cô hơi lạnh, không ngừng run rẩy, sức lực lại vô cùng kiên cường, không hề do dự giữ chặt lấy bàn tay anh, sau đó nắm lấy cổ tay, đem cả cánh tay của anh ôm vào trong lòng, cô áp mặt lên, nhẹ nhàng nói: ""46 tuổi... Mẹ em năm nay mới 46 tuổi, sinh nhật thậm chí còn chưa tới. Em còn có một người cô chưa từng gặp, cũng vì căn bệnh đó, qua đời lúc 20 tuổi, năm ấy em mới vừa sinh ra. Còn bà ngoại của em nữa, mắc bệnh ung thư vυ"... Căn bệnh ung thư vυ", ung thư buồng trứng này là gien di truyền của cả nhà em, sinh ra liền mang theo trên mình, không thể thay đổi. Em muốn sinh con cho anh, muốn kết hôn cùng anh, muốn cả đời này đều không rời xa, những chuyện đó em đều nói thật. Nhưng em sợ mình không làm được, sợ một ngày mình đột nhiên mắc bệnh nan y.""
Cảm nhận được Hạ Duy Đình cứng đờ, cô khẽ cọ mặt lên cánh tay anh: ""Lần thứ hai em nghe tin mẹ phát bệnh, là lúc vừa kết thúc nhiệm vụ bác sĩ không biên giới, thế nên em mới quyết định quay về cùng một vài đồng nghiệp khác. Người trong thôn đều đến tiễn chúng em, bọn họ ca hát, nhảy múa, vô cùng náo nhiệt. Mấy đứa nhóc em đỡ đẻ những ngày đầu đây giờ đã biết nói, nghe tin em rời đi, bọn trẻ đều đến ôm một cái. Lúc chúng em vừa tới, người dân thậm chí còn không có nước sạch để uống, không hề tin rằng bọn em tới giúp đỡ, sau này đã thay đổi rất nhiều. Vậy nên khi đó em đã nghĩ, chỉ cần sống sót là được. Chỉ cần còn sống, là còn có thể làm được nhiều chuyện ý nghĩa, giống như giúp đỡ bọn họ, với em mà nói quả thật là thành tựu vô cùng to lớn. Em đã tham khảo một số chuyên khoa điều trị ung thư ở Pháp, cũng đã quyết định cắt bỏ tuyến vυ" cùng buồng trứng, dù sao khi đó em cũng không định tái hôn hay sinh con.""
Hạ Duy Đình chấn động không thôi, anh vẫn luôn cho rằng cô về nước là vì bệnh của Kiều Phượng Nhan tái phát, thậm chí còn nghi ngờ cô cố ý xuất hiện trước mặt anh, lừa anh thêm lần nữa. Nhưng anh chưa từng nghĩ tới, cô là vì đưa ra một quyết định trọng đại như vậy.
""Sao em không nói sớm, sao vẫn luôn gạt anh?""
Kiều Diệp cười cười: ""Khúc mắc của chúng ta còn chưa gỡ bỏ, đối chọi như nước với lửa, anh quên rồi à?""
""Sau đó thì sao, sau này anh đối xử với em thế nào, chẳng lẽ em không rõ?""
""Sau đó.... Em nhìn lúc mẹ nhập viện, chợt nhận ra rằng căn bệnh này đáng sợ như thế nào. Em với bà ấy vốn không thân, nhưng nhìn hình ảnh tóc rụng gần hết, hốc hác tiều tụy, nôn mửa đến mức không xuống giường được... Em bỗng sợ hãi sẽ đánh mất bà. Cho nên em không xác định, nếu người trên giường bệnh là em, anh có thể chịu được nỗi đau này hay không. Huống hồ..."" Cô hơi chua xót trong lòng: ""Anh có biết loại phẫu thuật này tổn thương lòng tự trọng của người phụ nữ như thế nào không? Lúc quyết định sống cô độc cả đời không còn giống với khi gặp lại anh.""
Cô tựa đầu vào eo Hạ Duy Đình, anh đứng ngay bên canh, ôm chặt lấy cô: ""Tất cả đều là cớ của em, chỉ vì em không tin tưởng anh.""
""Vì sao?"" Cô thở dài: ""Em cho rằng anh mới là người luôn không tin tưởng em...""
""Chuyện quá khứ không phải em sai, anh sớm đã biết.""
Nhưng hiện tại thế nào, chuyện quan trọng như vậy, cô không bàn bạc cùng anh, nói anh làm sao tin cô đây?
Hạ Duy Đình đã có chủ ý: ""Kiều Diệp, mặc kệ em lựa chọn thế nào, mọi chuyện kế tiếp đều do anh sắp xếp. Mấy ngày này em đừng đi đâu cả, ở lại Gia uyển, mắt anh không tiện, cần phải có người bên cạnh.""
Cô luôn nói anh quá bá đạo, nhưng gặp phải người phụ nữ như cô, anh không bá đạo, có lẽ hai người vẫn mãi giậm chân tại chỗ.
Không quá ba ngày, Hạ Duy Đình đã đưa vé máy bay đến Canada cho cô: ""Đi dọn đồ đi, lần này phải đi rất lâu, em xem kỹ thiếu cái gì, đặt mua đem qua đó.""
Kiều Diệp há miệng thở dốc, chưa kịp nói gì đã bị anh giành trước: ""Thế nào, không muốn đi? Mẹ em cũng đã mất, ở nơi này em còn gì để vướng bận? Cha con Diệp gia, Thẩm Niệm Mi, hay là Dung Chiêu?""
Máu ghen của anh rất lớn, cô hơi bất đắc dĩ: ""Đang yên đang lành, anh lôi anh ấy vào làm gì?""
""Anh nói sai sao? Em rất mẫn cảm với tên của cậu ta."" Hạ Duy Đình mím môi, không thích cô đối xử với Dung Chiêu đặc biệt.
Kiều Diệp thở dài, xoa mặt anh: ""Em không nói là không đi mà, chỉ là không nghĩ sẽ nhanh như vậy.""
""Không phải em cũng hi vọng mắt anh sớm chữa khỏi hay sao? Còn chuyện của em, đến bên đó rồi lại bàn bạc với chuyên gia sau, cùng nhau giải quyết.""
Có thể giải quyết chăng? Cô bình tĩnh đáp: ""Đối với căn bệnh di truyền này cách điều trị ở trong hay ngoài nước cũng không khác nhau lắm. Anh không thấy Angelina Jolie cũng dũng cảm phẫu thuật hay sao?""
""Luôn có cách giải quyết.""
Môi anh vẫn mím thật chặt, Kiều Diệp nhón người hôn anh một cái, thì thầm: ""Được rồi, em đi mà, chừng nào mẹ an táng xong, chúng ta cùng đi.""