Dương Cẩm Ngưng ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào tấm biển ngoài cửa ghi rõ “Phòng phẫu thuật”, tâm tư thả nổi như trên mây, không thể rơi xuống, cũng không cố định tại một nơi nào. Cảnh tượng vừa rồi cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô. Đó là người đàn ông có thể vì cô mà không màng tới cả tính mạng của bản thân. anh đối xử với cô tốt như thế nào, cô vẫn ghi sâu trong lòng. Cô nhỡ kỹ hình ảnh anh ngồi trước đàn dương cầm như một chàng hoàng tử, nhỡ kỹ anh ôm cô vào lòng nhẹ nhàng dỗ cô ăn cơm, nhớ kỹ lúc cô bắt anh làm bài tập giúp cô, anh đã lấy đủ mọi lý do để giáo huấn cô thế nào nhưng rồi cuối cùng vẫn không chống nổi ánh mắt khẩn cầu của cô, đành thỏa hiệp.
Cô vẫn luôn ghi lòng những điều tốt đẹp anh dành cho mình, luôn luôn nhớ kỹ. Vậy mà chính cô lại đẩy anh ra, khiến anh bất hạnh chẳng khác nào khiến bản thân mình bất hạnh. Lần đầu tiên cô nghi ngờ, liệu có phải khi đó mình đã hành động sai hay không? Vì sao cứ phải vì sự hoàn mỹ mà tự tay từ bỏ người đàn ông này. Thậm chí, cô còn nghĩ, có lẽ không bao giờ có một người đàn ông nào tốt với cô như anh nữa.
Cũng sẽ không có ai yêu cô như sinh mệnh của mình như vậy nữa…
Cô cắn môi, từng dòng lệ lặng lẽ rơi, toàn thân cô run lên. Cô lúc nào cũng ích kỷ chỉ nghĩ tới bản thân mà không chịu suy nghĩ cho người khác, cuối cùng lại hại mình hại người.
Cô không thể để anh xảy ra chuyện gì, không thể. Nếu không, cả đời này cô nhất định không thể tha thứ cho bản thân mình, cảm giác tội lỗi sẽ vĩnh viễn không thể xua tan.
Trên người cô cũng vẫn còn đọng lại những vết máu, mặc kệ bộ dạng mình hiện tại có bao nhiêu khó coi, cô vẫn không ngừng khóc. Bao nhiêu người qua người lại nhưng họ cũng chỉ liếc qua cô một cái rất nhanh, dường như ở bệnh viện tình huống như vậy nhìn nhiều cũng thành quen, không có gì kỳ lạ.
Dương Lập Hải và Tả Tần Phương nhanh chóng có mặt tại bệnh viện. Thấy bộ dạng của Dương Cẩm Ngưng như vậy, họ cũng chỉ có thể hỏi qua tình huống hiện tại thế nào. Tả Tần Phương ôm Dương Cẩm Ngưng vào lòng, vỗ vỗ bờ vai cô an ủi: “Đưng khóc đừng khóc, Nhất Sâm nhất định sẽ không sao.” Bà nói vậy cũng không biết là để trấn an ai.
“Đều tại con, nếu không phải vì con, anh sẽ không bị thương.” Dương Cẩm Ngưng ở trong vòng tay của Tả Tần Phương, lại càng khóc lớn hơn.
Tả Tần Phương lúc này cũng đã đỏ hoe mắt: “Nhất Sâm vì con nên mới bị thương, bây giờ con lại như vậy, chẳng phải nó bị thương sẽ vô nghĩa sao. Nó nhất định không muốn trông thấy con như vậy.”
“Mẹ, con đau, rất đau.”
Tả Tần Phương nhìn thấy trên người Dương Cẩm Ngưng đầy máu liền lo lắng, lập tức bảo cô đi kiểm tra nhưng cô cố chấp nói vết máu này đều là từ từ trên người Dương Nhất Sâm. Nghe vậy, Tả Tần Phương lại run lên, càng thêm lo lắng cho con trai.
Dương Lập Hải ngồi một bên, im lặng từ đầu tới cuối chưa nói một câu.
Tả Tần Phương vẫn một mực ôm Dương Cẩm Ngưng trong lòng, không biết phải làm sao, chỉ nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng phẫu thuật, hy vọng bác sĩ đi ra nói với bà rằng con trai bà chỉ bị thương nhẹ, không nghiêm trọng.
Dương Cẩm Ngưng đã ngừng khóc, nhưng vẫn dựa người vào Tả Tần Phương. Cô nghĩ tới tin nhắn mà cô và Dương Nhất Sâm nhận được, nội dung hẹn bọn họ tới cùng một địa điểm, nhưng lại không xuất hiện bất cứ kẻ khả nghi nào. Theo như tính cách của Dương Nhất Sâm, nếu cô không chủ động hỏi thăm, anh nhất định sẽ không mở miệng nói là cô hẹn anh ra ngoài, mà trước tiên anh sẽ thử thăm dò xem mục đích cô hẹn ra ngoài là gì. Nếu như vậy, mọi chuyện sẽ không bị phát hiện.
Không có ai đi làm chuyện nhàm chán như vậy. Hơn nữa chiếc xe kia… hình như nhằm vào bọn họ.
Nghĩ vậy, Dương Cẩm Ngưng lại càng hoảng sợ, bật dậy từ trong lòng Tả Tần Phương.
Trông bộ dạng hoảng hốt của cô, Tả Tần Phương lập tức kéo cô lại: “Cẩm Ngưng, con muốn đi đâu?”
Cô ngơ ngác nhìn Tả Tần Phương: “Con… đi vào nhà vệ sinh.”
Dương Cẩm Ngưng đi tới một chỗ khác, lấy di động ra tìm lại số điện thoại kia, lập tức gọi lại. Vẻ mặt cô vô cùng nghiêm túc, ánh mắt cũng sắc bén, cô đứng im không động đậy.
“Có phải là cô làm hay không?” Cô trực tiếp mở miệng hỏi. Người cô đắc tội cũng không nhiều, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có một mình Diệp Vãn Hi. Cô cũng biết rõ cô ta ghét mình, biết rõ cô ta không phải người tốt, nhưng cô thật không ngờ cô ta lại có thể làm ra cái chuyện này.
“Đúng là không ngốc. Đã nghĩ thông nhanh vậy sao!” Giọng điệu nhàn nhã như đi chơi của Diệp Vãn Hi truyền tới, lập tức làm bùng cháy lên ngọn lửa âm ỉ dưới đáy lòng Dương Cẩm Ngưng.
Một trận đại hỏa hoạn.
“Diệp Vãn Hi, đó là mạng sống! Cô có thể ghê tởm đến mức ấy được sao! Còn hơn cả mẹ cô, quả nhiên tre già măng mọc, cả nhà cô đúng là càng ngày càng tiến bộ. Tôi nói cho cô biết, nếu Dương Nhất Sâm có xảy ra chuyện gì, tôi sẽ đòi cô gấp mười.”
Diệp Vãn Hi im lặng một lúc mới mở miệng: “Cô cho rằng tôi là Diệp Vãn Hi của quá khứ không làm được chuyện gì sao? Tưởng rằng muốn đuổi tôi là có thể đuổi ngay được sao? Dương Cẩm Ngưng, cô tỉnh táo lại đi! Cô thật sự nghĩ mình tài giỏi lắm sao? Không có nhà họ Cố chống lưng, cô chẳng là cái thá gì cả! Ra oai hùm cho ai xem chứ? Tôi thừa nhận chuyện này là tôi làm đấy, cô có thể làm gì được tôi?”
“Có thể thế nào? Diệp Vãn Hi, cô chờ vào tù đi!”
“Tôi khuyên cô tốt nhất đừng làm mà nhọc công!”
“Cô chờ xem tôi có dám hay không?”
“Tôi đã nói rồi, không có nhà họ Cố, cô chẳng là cái thá gì hết. Cô nghĩ sau khi Cố Thừa Đông biết chuyện này anh ta có khoanh tay đứng nhìn không? Tôi là chị gái của Suzie – người mà cả đời này anh ta yêu nhất, áy náy nhất, cho nên anh ta đương nhiên sẽ cứu tôi. Nếu cô tiếp tục làm trái ý anh ta, anh ta nhất định sẽ chán ghét cô thôi. Thành thật khuyên nhủ cô, hãy thông minh lên một chút!”
“Tôi sẽ chống mắt lên nhìn xem Cố Thừa Đông có bảo vệ cô hay không!” Dương Cẩm Ngưng đã tức giận đến run người, Diệp Vãn Hi chắc chắn phải rất tự tin mới dám nói ra những lời như vậy.
“Được thôi! Vẫn như cuộc cá cược kia, tôi đánh cược cả đời này Cố Thừa Đông chỉ yêu một mình Suzie, cô chẳng qua chỉ là một vật tạm bợ mà thôi. Bây giờ kiểm tra thực tế luôn đi, để cho cô thấy rõ vị trí của bản thân ở đâu, đừng có không biết thân biết phận nữa.” Diệp Vãn Hi nói xong liền tắt máy.
Dương Cẩm Ngưng nhìn di động trên tay, hận không thể lập tức đập vỡ nó.
Vật tạm bợ, Dương Cẩm Ngưng cô hóa ra chỉ là một vật tạm bợ.
Cô tuyệt đối không để yên cho Diệp Vãn Hi.
Dương Cẩm Ngưng quay về đại sảnh trước phòng phẫu thuật, cuộc phẫu thuật vẫn còn chưa kết thúc, đã mấy giờ trôi qua rồi. Cô nhìn cái trán đẫm mồ hôi của Tả Tần Phương, sắc mặt tái nhợt của bà. Cô đi tới bên cạnh, nắm lấy tay bà.
Tả Tần Phương vỗ vỗ tay cô, rồi lại gật đầu, giống như động viên lẫn nhau.
Sau khi nói chuyện với Diệp Vãn Hi, Dương Cẩm Ngưng trong lòng càng cảm thấy hổ thẹn. Tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ cô, nhà họ Dương từ sau khi cô xuất hiện dường như đã bị đảo lộn hết cả, nhưng bọn họ chưa từng oán hạn cô. Như vậy càng làm cô thêm hổ thẹn, thêm khó chịu.
Đợi thêm mấy giờ đồng hồ nữa, cửa phòng phẫu thuật rốt cuộc cũng đã mở ra. Dương Nhất Sâm được đẩy ra ngoài, đưa thẳng tới phòng chăm sóc đặc biệt.
Cuộc phẫu thuật coi như thành công, ngoài trừ một vài vết thương ngoài, nội thương cũng khá nghiêm trọng, chân cũng bị thương nặng, sau khi phẫu thuật cũng chưa hoàn toàn hết nguy hiểm, sau hai mươi tư tiếng nữa nếu tỉnh lại được mới thật sự qua cơn nguy kịch.
Hai mươi tư giờ đồng hồ, đối với bọn họ hệt như một cơn ác mộng. Bọn họ đều đứng ngoài cửa phòng hồi sức, không chịu rời nửa bước.
Dương Lập Hải thấy sắc mặt Dương Cẩm Ngưng không tốt, rốt cuộc cũng lên tiếng: “Cẩm Ngưng, con về trước đi, ở đây có bố mẹ rồi.”
Cô chỉ lắc đầu.
“Quay về bàn bạc với Thừa Đông một chút, con đi mấy ngày không về nó sẽ lo lắng.”
Dương Cẩm Ngưng mở miệng: “Mấy ngày nay anh ấy đi công tác, không sao đâu ạ.”
Cô kiên trì ở lại đây, Dương Lập Hải và Tả Tần Phương cũng không cản cô nữa.
Cô nhìn qua lớp cửa kính, sắc mặt anh tái nhợt, vẫn còn đang đeo bình dưỡng khí, cô nghĩ, nhất định anh rất khó chịu. Tất cả mọi chuyện đều là do cô.
Cô thật đúng là một kẻ ăn hại, những người từng gặp cô đều gặp xui xẻo.
Những người đối xử tốt với cô, cũng trốn không khỏi vận xúi quẩy.
Nhìn thấy mí mắt Dương Nhất Sâm khẽ động, cô mừng như điên, nước mắt thoáng cái lại trào ra, hoàn toàn không khống chế được bản thân. Dương Lập Hải và Tả Tần Phương rốt cuộc cũng yên lòng.
Dương Nhất Sâm được chuyển tới phòng bệnh thường, Dương Lập Hải và Tả Tần Phương thay nhau chăm sóc con trai. Dương Cẩm Ngưng thời khắc này lại sợ hãi, cô không biết phải đối diện với anh thế nào. Anh tối với cô như vậy nhưng cô lúc nào cũng làm anh tổn thương. Nỗi tự ti này từ đáy lòng cô trỗi dậy, người đàn ông kia đối với cô thật tốt, cô biết làm gì để đáp trả anh bây giờ?
Cô đứng lặng người ngoài cửa.
~~~~~~~~~~~
Dương Cẩm Ngưng tới văn phòng luật sư, kể lại toàn bộ sự việc, hỏi nếu như cô khởi kiện Diệp Vãn Hi thì nên làm sao. Luật sư Trương phân tích, nếu như quả thật Diệp Vãn Hi là hung thủ thì trước tiên cần tìm ra được bằng chứng. Dựa theo điều 384 Luật Hình Sự của Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, cố ý gây thương tích có thể bị ngồi tù có thời hạn dưới ba năm, giam ngắn hạn hoặc quản chế, cố ý gϊếŧ người hoặc dùng thủ đoạn tàn nhẫn khiến người khác tàn tật sẽ bị chịu tù ít nhất mười năm, chung thân, hoặc tử hình.
Nếu tìm được chứng cứ chứng minh Diệp Vãn Hi là chủ mưu thì có thể khởi kiện cô ta tội cố ý gây thương tích, hoặc cố ý gϊếŧ người, những điều này còn tùy thuộc vào bằng chứng.
Dương Cẩm Ngưng hận thấu trời mấy cái điều luật này. Muốn hại người khác chỉ cần động tay động chân cái là được, vậy mà muốn bảo vệ quyền lợi của mình lại tốn nhiều công sức như vậy.
Nhưng lúc cô và luật sự Trương cùng đi tới gia đình người gây tai nạn, luật sư Trương nhờ vào bản lĩnh và kinh nghiệm của mình đã rất nhanh chóng khiến cho kẻ kia nhận tội, quả nhiên đúng là có người khác sai khiến. Ám chỉ thêm một chút, hắn ta liền lập tức thỏa hiệp, đồng ý ra tòa làm chứng.
Chuyện này xem ra hoàn toàn phát triển theo hướng suy nghĩ của Dương Cẩm Ngưng.
Cô để luật sư Trương chuẩn bị tài liệu cho vụ kiện, còn cô quay về bệnh viện.
Nếu mọi chuyện không thuận buồm xuôi gió thì cô có thể làm ra những chuyện điên cuồng gì nữa, chỉ mình cô mới biết. Một khi cô đã bị thương, cô cũng muốn người khác chịu tổn hại gấp bội, như thế mới thỏa nỗi tức giận của cô.
Cô quay về tới bệnh viện, màn hình tivi bên ngoài hành lang vừa vặn đang chiếu một bản tin. Một người phụ nữ chặn đường một người phụ nữ khác trên phố, lột sạch quần áo cô ta, thậm chí còn làm trò trước mặt đứa trẻ. Người đi đường vây lại xem, đứa trẻ gào khóc xin giúp đỡ nhưng không ai đi tới giúp. Tin tức được phát lên, liền có người nói, “tiểu tam” kia thật đáng thương, người vợ kia nếu có đánh ghen cũng không nên làm trước mặt trẻ con như thế.
Dương Cẩm Ngưng hừ nhẹ một tiếng. Những người này ai cũng chỉ biết đứng mà nói chuyện không đâu, giờ phút này mà người vợ kia còn có thể lý trí suy nghĩ cho đứa trẻ thì chỉ sợ rằng bị tâm thần. Nếu bản thân đã làm ra cái chuyện đáng xấu hổ như vậy thì tự mình phải gánh chịu hậu quả thôi. Hơn nữa, điều hèn hạ nhất chính là dùng đứa con để tranh thủ sự đồng cảm xót thương của người khác, sao không nghĩ tới hành vì đáng xẩu hổ của mình đã làm tổn thương một gia đình khác như thế nào đi?
Dương Cẩm Ngưng cảm thấy người vợ kia thật đáng khen ngợi, nếu như bà vợ nào cũng hung dữ như vậy thì có lẽ sẽ chẳng có nhiều đàn ông lăng nhăng bên ngoài như thế.
Đối với chuyện đánh ghen của người vợ kia, chỉ cần không trái pháp luật thì cô sẽ luôn ủng hộ.
Đứng xem bản tin một lúc, cô mới đi vào thang máy. Từ sau khi Dương Nhất Sâm tỉnh lại, cô mới yên tâm một chút.
Trên thế gian này, điều khiến cho con người ta tuyệt vọng là gì? Không có người đàn ông nào tốt? Hay là, có đàn ông tốt nhưng anh ta lại không thuộc về mình?