"Nghe tin em trở lại, ta đã từng rất vui mừng nhưng nghĩ em mới có sự nghiệp liền không dám quấy rầy em. Vậy mà em hiện tại đến nhớ ta là ai em cũng không thể. Rốt cục cái doanh trại chết tiệt đó đã làm gì em vậy?"
"Làm gì hay không thì liên quan gì tới anh? Tôi đúng là có chút thấy anh quen mắt nhưng chúng ta chưa từng gặp nhau, ngoài cái tên Hàn Kỳ Thiên mà nãy công bố ra, anh là ai tôi cũng không biết. Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, cô tiểu thư lá vàng cành ngọc đó sẽ thực sự ghét tôi cay nghiến đấy, đồng thời, tôi cũng có thể toàn quyền kiện anh đấy."
Thấy thái độ cương quyết của cô. Hắn như chết lặng. Cô lạnh lùng y như lần đầu hắn gặp cô. Cô lại lần nữa cự tuyệt hắn, lại lần nữa khiến hắn phải nhọc lòng. Hắn nghĩ thông rồi. Chắc là cô đang giận hắn vì đã liên hôn với người khác nên liền ngay lập tức giải thích rằng đó chỉ là che mắt truyền thông, đồng thời cũng là vì mẹ hắn từng hứa hẹn với gia tộc đó thôi chứ thực sự cả hai đều không có tình yêu với nhau.
"Rồi tôi liên quan gì đến nó mà phải nghe? Anh giải thích cho tôi làm gì?"
Câu này của Nghiên Dương thực sự làm Hàn Kỳ Thiên như điếng người tại chỗ rồi. Nghe được câu này từ chính cô, đúng vậy, từ chính miệng người con gái hắn luôn nâng niu, hắn thực sự chỉ biết đứng đó, đứng đó nhìn cô bước ra ngoài, đứng đó cả khi tiếng lộp cộp cao gót đã đã xa lắm rồi.
Không lâu sau thì Yết Kỷ Nhậm cũng nhanh chóng đi vào phòng để đỡ hắn ngồi xuống ghế tịnh tâm. Tuy không có tình cảm nhưng Hàn Kỳ Thiên với Yết Kỷ Nhậm cũng chơi với nhau từ nhỏ nên cũng đã từ lâu coi nhau là anh em rồi. Hai người bọn họ vốn đã coi nhau là anh em thân thiết. Vì vậy, mối quan hệ này sẽ chẳng bao giờ có thể tiến thêm bước nữa được đâu.
Về phần Mặc Nghiên Dương sau khi ra khỏi đó từ suy nghĩ không ngớt về hắn. Hắn rõ ràng vô cùng quen thuộc, hình như cô và hắn từng làm rất nhiều chuyện, chỉ là cô không thể nhớ được bất cứ thứ gì cả.
* * *
Sau hôm đó, Mặc Nghiên Dương lại tiếp tục với những công việc giấy tờ của mình. Trong khi đang nhìn nhận và xem xét những đối tượng tiềm năng được trợ lý của mình lọc ra để hợp tác, cô bỗng khựng lại một cái tên "Hàn Kỳ Thiên". Cô vậy mà lại bắt gặp tên của hắn lần nữa.
Nghiên Dương liền vào tìm kiếm để xem thử thông tin về người con trai này nhưng lạ thay, máy cô rõ ràng chưa tìm kiếm nhưng đã hiển thị việc cô đã tìm kiếm tên hắn. Chuyện này rõ ràng là rất lạ mà.
Đem theo sự nghi ngờ đó, cô liền vào lịch sử để rồi nhận ra lần đầu tiên cô tìm kiếm về hắn đã là hai ba năm về trước rồi.
"Hiểu rồi. Vậy là hắn chính là một tài năng trẻ hồi trước nên mình mới tìm kiếm tên hắn. Cũng vì vậy nên mình mới thấy hắn quen quen."
Như giải đáp được thắc mắc trong lòng, cô cũng liền chấp nhận hắn. Dù gì công ty của hắn cũng rất tiềm năng và hơn cả, nếu như hắn đã nổi từ hai ba năm trước mà giờ lưu lượng công ty vẫn vô cùng tốt như vậy thì cũng không có lý do gì để chối từ cả. Hơn nữa, nhìn sơ qua thì gia tộc hắn cũng gọi là trong sạch, cô cũng thấy không có vấn đề gì với hắn cả.
Sau hơn một ngày chọn thì cuối cùng Nghiên Dương cũng chỉ có thể chọn được hai người. Thế nhưng hạng mục đầu tư của bên cô chỉ còn một, cũng có thể nói, cô chỉ có thể hợp tác với một người mà thôi. Nghĩ vậy, Mặc Nghiên Dương liền bảo trợ lý liên hệ với hai bên đối tác về lịch giới thiệu và gặp mặt.
Người đầu tiên, Vương tổng giám.
Hắn được mệnh danh là "Kẻ cơ hội" trong ngành vì luôn biết nắm bắt những tiềm năng để phát triển. Tuy tài năng của công ty này không ổn nhưng về khả năng sinh lời thì không một công ty nào từng hợp tác với họ mà không hài lòng cả.
Ấn tượng đầu tiên của cô về hắn là vô cùng không tốt. Hắn hẹn cô ở một quán lẩu để bàn chuyện làm ăn. Hơn nữa chuyện đề cập nhiều nhất cũng chỉ là tiền và cách sinh lời phi nghĩa. Nghiên Dương nghe được một lúc thì không chịu được nữa liền đứng phắt dậy mà xin phép không hợp tác. Cô vậy là đã quá tôn trọng hắn rồi.
Người thứ hai, Hàn Kỳ Thiên.
Cô được hẹn gặp ở phòng họp của công ty hắn. Điều này khiến Nghiên Dương có chút hy vọng về đợt hợp tác này. Kỳ lạ thay, ai trong công ty đều rất niềm nở với cô như đã quen từ lâu. Không những thế, khi đi qua một văn phòng, họ còn bắt pháo hoa và nói chúc mừng cô. Không những vậy, họ còn gọi cô là "tiểu Dương". Đứng thật là vô cùng lạ kỳ.
Gạt bỏ hết những thắc mắc ở bên ngoài, Mặc Nghiên Dương cùng trợ lý của mình nhanh chóng rảo bước đến phòng họp để bàn chuyện trọng đại hơn – chuyện hợp tác.
* * *
Chúc mừng năm mới mọi người. Bây giờ là 30 Tết và cũng là 30 Tết cuối cùng trong một thập kỷ nữa. Chúc mọi người năm mới sẽ có thêm nhiều niềm vui và may mắn. Cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ Jun suốt thời gian vừa qua, mình thực sự vô cùng trân trọng tình cảm đó của cảm bạn. Cảm ơn rất nhiều!