Chiếc phi cơ riêng vừa hạ cánh ở sân sau, Hàn Kỳ Thiên liền nhấc bổng Mặc Nghiên Dương lên đó. Cô cũng an phận nằm trong đó mà chợp mắt một chút. Hắn vừa lên máy bay thì cũng bắt đầu bảo người của mình điều tra. Hắn hiện tại cảm thấy khó chịu vô cùng, thấy Mặc Nghiên Dương yếu đuối đến như vậy là lần đầu tiên thấy nhưng sao lại có cái cảm giác như ai đó lấy đi một thứ vô cùng quan trọng vậy.
Máy bay hạ cánh xuống nhà cô trong đêm. Khung cảnh hoảng loạn, những tiếng khóc vang lên tận trời cao, những thứ này như tạo lên một khung cảnh man rợ đến lạ kỳ. Không hiểu sao, Hàn Kỳ Thiên lại cảm thấy rất kỳ lạ nhưng hắn cũng nhanh chóng cùng cô đi vào trong nhà. Nghiên Dương đi vào phòng, nhìn thấy bố mẹ mình nằm không động đậy liền không nhịn được khóc lớn mà lao đến ôm lấy họ thật chặt.
Họ hàng của nhà cô không nhiều, không quá nhiều người đến đây nhưng hắn lại không nhịn được mà phải chạy ngay vào nhà vệ sinh ngay lập tức để uống thuốc. Một mùi biển sộc lên mũi thật khó chịu biết nhường nào. Nơi này rõ ràng không gần biển nhưng cái mùi của biển nó sốc lên thật khiến hắn khó chịu.
Cánh cửa nhà vệ sinh mở ra, Nghiên Dương thấy hắn ngồi trong này với một dáng vẻ khó khăn trong này thì liền đến xem rồi dẫn hắn vào phòng mình. Cô không biết anh bị sao nên cũng cuống cuồng, chỉ biết rót cho hắn cốc nước rồi dìu hắn lên giường. Mặc Nghiên Dương không hiểu nhưng cũng không hỏi gì nhiều mà để hắn nghỉ còn mình thì đi lo hậu sự.
Sáng hôm sau, trời mưa rất to, sấm chớp đùng đùng, bầu trời đen kịt không một tia sáng có thể xuyên qua, thiếu nữ cô độc quỳ xuống dưới nền đất mà khóc lớn, oán thán lên tận trời xanh. Người cô ấy giờ đã ướt nhẹp những hình như cô cũng chẳng quan tâm gì cả, chỉ ở đó mà khóc. Rồi bỗng một chiếc ô đến che cho cô. Mặc Nghiên Dương không ngẩng mặt lên nhìn mà chỉ cười khổ lấy một tiếng.
"Tại sao lại gϊếŧ bọn họ?" Cô thất thần mà nhìn về phía trước.
"Bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, đến lúc phải kết thúc thôi. Nếu như giữ họ lại càng lâu, con sẽ trở thành một đứa yếu đuối. Ta không muốn như vậy Nghiên Dương. Là con gái của ta, con phải trở thành kẻ mạnh nhất."
"Người mạnh nhất?" Cô cười khinh "Đó cũng chỉ là các ông gọi một kẻ vô tình, không có cảm xúc mà thôi. Nhìn đi, nhìn cái bộ dạng hiện tại của tôi đi. Lúc vui lúc buồn còn chẳng ra hình người."
"Dù con có muốn hay không ta cũng sẽ khiến con phải quay trở lại."
Nói rồi, tiếng bước chân ngày càng xa dần, Mặc Nghiên Dương trong cơn mưa cười lớn rồi lại không nhịn được mà khóc. Người đó mới chính là cha ruột của cô. Cô là con của ông trùm hắc đạo, cô không có lựa chọn nào khác ngoài phải trở thành người kế nhiệm. Vì thế mà từ bé cô đã phải trải qua rất nhiều thứ mà đáng ra không dành cho trẻ con. Và để loại bỏ sự nhút nhát đó, họ đã dùng thôi miên để khiến cô trở nên mạnh mẽ, lạnh lùng hơn nhưng có lẽ là do còn quá bé nên cô đã bị bệnh mà phải vào viện. Vì vậy, bố mẹ nuôi của cô đã nhận chăm sóc cô trong thời gian đó.
Hàn Kỳ Thiên không lâu sau cũng cầm cô ra đỡ lấy cô vào đi vào trong nhà. Từ khi vào trong nhà, cô như người thất thần vậy, mãi cho đến mười lăm phút sau mới sốc được lại tinh thần.
"Chuyện gì xảy ra với em vậy tiểu Dương?" Hắn lo lắng mà hỏi.
"Để nói sau đi, anh hôm qua là bị sao vậy?"
"Hồi bé anh suýt bị chết đuối nên có chút nhạy cảm với biển mà nhà em có mùi biển nồng nặc nên.."
"Được rồi, không sao là tốt rồi, em đi tắm đã nhé." Nghiên Dương cười rồi đi đến nhà tắm.
* * *
Hàn Kỳ Thiên đã ở nhà cô được ba ngày, cũng dần thích ứng hơn với nơi này.
"Đồ ăn đến rồi đây, anh ăn đi."
Nghiên Dương tay bê bát cháo đến mà cười nói với hắn. Hàn Kỳ Thiên được nước lấn tới liền tỏ ra nũng nịu mà nhờ cô bón cho mình. Nghiên Dương cũng bất lực với hắn liền đút cho đứa em bé này ăn.
"Mà anh không trở lại làm việc à. Em ở thì đã rằng lại còn được cả anh nữa. Công ty anh là tạo ra do thú vui của người giàu à." Nghiên Dương bỗng bất giác nhớ ra. Cô giờ mới nhận ra hai người đã ở đây quá lâu rồi.
"Không sao đâu, hôm chúng ta vừa đáp đất xuống đây cũng là lúc trợ lý Trần được hộ tống trở về thay anh điều hành rồi. Bên đấy trời nóng và cũng hơi nắng, trợ lý Trần cũng nên trở về thôi, không lại không tốt cho sức khỏe"
Nghiên Dương nghe được câu này thì cũng phải chịu hắn mà cười ra thành tiếng. Cô đâu ngờ vì mình mà trợ lý Trần vừa tay bắt mặt mừng cảm ơn mình vì cho anh ta được nghỉ mà chưa được bao lâu đã phải quay về rồi. Có lẽ là cũng hơi có cảm giác tội lỗi nhưng cũng không thể trách được ai bảo sếp của anh ta lại là một kẻ bám vợ đến không có từ nào miêu ta nổi cơ chứ. Kiếp này, coi như là trợ lý Trần đen thôi.