Mặc Nghiên Dương mân mê tay trên giá sách bằng gỗ đẹp tuyệt mỹ. Bố cô cũng có một cái nhưng sao một đứa con gái ngoan như cô lại có thể động vào đồ trong phòng bố mình khi chính ông đã cấm cô vào đó được chứ. Cô chỉ nhìn thấy vài lần khi ông ấy gọi cô vào mà thôi.
Rồi bỗng tay cô dừng lại ở một cuốn sách, không phải vì nó quá đặc biệt mà vì nó quá bình thường. Sách này Nghiên Dương cũng đã từng đọc rồi nhưng cô cũng không phải cho rằng vì nó quá bình thường nên không hợp với hắn mà là vì nó không hề liên quan đến mấy cuốn kia. Cuốn sách đó, một cuốn sách được viết bởi một sát thủ trước khi chết.
Đối với một số người, nó là một cuốn sách khá bình thường, tính triết lý trong đó cũng khá cao. Nhưng đối với cô mà nói thì nó lại vô cùng thú vị. Từ những câu chuyện khi hắn khám phá từng con mồi của mình từ bên trong đến bên ngoài cho đến việc hắn rút ra từng câu chuyện từ đó đều rất thú vị. Tuy nhiên, cuốn sách này có phần khá kinh dị và nó không thể nằm ở một nơi đầy ắp sách kinh doanh như vậy được.
Mặc Nghiên Dương bông cười mỉm rồi lấy cuốn sách đó ra. Quả nhiên, lối đi bí mật nằm ở đây. Cô ấn vào cái nút ở đó, thư viện bỗng chia đôi để mở ra một không gian khá tối. Nghiên Dương đột nhiên lại cười mỉm rồi quay người lại.
"Hàn tổng nói xem tôi có giỏi không này."
Ánh mắt như mong đợi của Mặc Nghiên Dương đã khiến Hàn Kỳ Thiên bất ngờ đến nhất thời không kịp phản ứng. Hắn có đến chết cũng không tin được thứ bí mật mà hắn tự hào suốt bấy lâu lại bị một cô gái phát hiện dễ dàng như vậy. Đơ một hồi lâu, Kỳ Thiên lấy lại phong độ vốn có mà cười:
"Tiểu Dương, em phát hiện ra tôi từ khi nào vậy?
" Không phải phát hiện. Tôi chỉ đoán. "Mặc Nghiên Dương thản nhiên nói.
" Đoán? Em vậy thì đúng là giỏi thật. "Hàn Thiên Kỳ vẫn tiếp tục cười.
Kỳ thực mà nói, Mặc Nghiên Dương ngày càng khiến hắn vô cùng bất ngờ. Trước đó, hắn chính là yêu vẻ đẹp thuần khiết đó của cô. Cô là người duy nhất đối xử với hắn theo một cách bình thường đến như vậy.
" Bố tôi cũng vậy mà. "
Mọt câu nói này của Mặc Nghiên Dương thôi đã đánh thẳng vào trí tò mò của Hàn Kỳ Thiên về gia đình của cô. Đúng, hắn trước giờ chưa từng tìm hiểu về cô, một chút cũng không bởi hắn cho rằng cô là người hắn thích thì cô cũng sẽ phải có quyền riêng tư.
Trong lúc Hàn Kỳ Thiên còn đứng như trời chồng ở đó thì Nghiên Dương đã bật được công tắc đèn của mật thất. Ánh sáng tuy đã được thắp lên, những ánh sáng lập lòe của đèn cũng chỉ soi rọi được một chút mà thôi. Nhìn vào trong, căn mật thật tỏa ra một cảm giác thật đáng sợ.
" Nếu anh đồng ý, tôi sẽ đi vào trong đó còn nếu không.. "
" Nếu không thì? "Hàn Kỳ Thiên tò mò về cô lắm rồi.
" Thì vẫn vào thôi. "
Mặc Nghiên Dương vừa nói vừa cười mà bước vào trong. Hàn Kỳ thiên cũng cười lớn lên rồi theo cô mà đi vào bên trong. Hắn trước giờ đều rất nhạy cảm khi có người động chạm đến khu vực riêng tư của mình nhưng trí tò mò về người con gái trước mặt đã khiến hắn bỗng chốc như quên hết mọi quy tắc của bản thân.
Hai người họ đi đến cuối thì thấy một cánh cửa có khóa. Hàn Kỳ Thiên thấy vậy liền lấy từ trong túi ra một chiếc chìa khóa được nạm ngọc trên thân, chìa khóa cũng được làm bằng vàng mà mở cánh cửa đó ra. Cánh cửa mở ra, một căn phòng bằng gỗ nhỏ nhắn hiện lên trước mắt hai người.
" Đây là căn phòng bí mật của ta. Nó nắm giữ rất nhiều bí mật của ta và Hàn gia. Là ta đã si mê em đến mức không thể từ chối nên nếu như những thông tin này bị phát tán thì hãy báo cho ta nhé. Ta còn biết đường mà chạy trước nữa."
Hàn Kỳ Thiên vừa nói vừa cười. Hắn biết rõ Hàn gia xử lý nghiêm đến mức nào. Cô còn chưa nói là yêu hắn thì hắn đã sẵn sàng cho người đó biết nhiều thứ đến vậy rồi. Hắn quả thật vô cùng si tình. Mặc Nghiên Dương nghe được lời này thoáng chốc kinh hãi.
Cô không ngờ hắn lại si mê mình đến như vậy. Vốn dĩ, cô cũng chỉ là kẻ đi hoàn thành nhiệm vụ mà thôi nhưng tại sao hắn lại yêu đến như vậy. Tuy cô biết rằng vì bản thân đã quá tốt với hắn khi hắn còn trẻ nên mới tạo ra chuyện như thế này nhưng đến mức này thì có chút đáng sợ rồi. Nếu như không phải cô mà là một người nào đó biết gia tộc hắn như vậy mà lấy tình thương ra để lợi dụng hắn thì phải làm sao?
Nghiên Dương tiến lại gần Hàn Kỳ Thiên, vươn lấy đôi tay nhỏ bé sờ lên khuôn mặt tuấn tú của hắn. Hơi ấm từ tay cô truyền vào khuôn mặt lạnh toát đó. Hàn Kỳ Thiên nhắm mắt lại mà tận hưởng hơi ấm đó. Mặc Nghiên Dương bấu lấy cổ mà kéo hắn xuống cảnh mình.
Đôi môi đỏ ửng như trái cherry chạm vào cánh môi mỏng của hắn. Một cảm giác ấm nóng chạy qua hai người họ. Trong thời khắc ấy, thời gian như dừng lại, trong căn phòng nhỏ như đang dần ấm áp hơn.