“Không thoát được… quá nhiều…” Cô tái nhợt lẩm bẩm. Cô có cảm giác toàn bộ mặt đất dưới chân đều là lãnh địa của rắn dây leo xác chết, khi bọn họ tiến vào rừng, cả bọn đã trở thành con mồi của nó.
“Đừng nói tiêu cực như thế, chúng ta làm được mà!” Tống Cẩn Vũ cổ vũ cô.
Trương Tiểu Tư và Phương Lộ Lộ thở cũng không dám thở, đôi mắt tràn đầy hoảng sợ. Họ là sinh viên y khoa chuyên chữa bệnh và chăm sóc, huấn luyện dã ngoại lần này quá sức với các cô rồi.
“Pha này khó triệu hồi cơ giáp.” Đàm Nặc cau mày. Có quá nhiều dây leo, hơn nữa còn tấn công ồ ạt, sợ rằng đến thời gian cơ giáp biến đổi còn không có chứ đừng nói đến bay vào buồng lái.
Lâm Hân bình tĩnh quan sát tìm đường thoát.
“Ờ đằng kia, hướng mười giờ có ít dây leo nhất.” Cậu nói, “Chạy qua đó đi.”
“Cậu thì sao?” Đàm Nặc hỏi.
Ánh mắt Lâm Hân kiên định, dao găm trong tay không ngừng chém vào dây leo.
“Tớ sẽ dụ con rắn dây leo này đi.”
Dị thực cấp cao cũng giống với dị thú, chúng thích ăn người tinh thần lực cấp cao, trong nhóm chỉ cậu là có cấp tinh thần lực cao nhất, cộng thêm của khu sử thú thì có lên đến cấp bảy hoặc tám, và chắc chắn dị thú sẽ chỉ nhìn một mình cậu mà bỏ qua những người khác.
“Không được!” Đàm Nặc nghiến răng nói: “Để tớ!”
Bạn Lâm vừa tiêu hao một lượng lớn tinh thần lực, nếu còn đi làm mồi rồi cạn kiện tinh thần lực lần nữa thì chắc chắn cậu ấy sẽ chết!
“Cấp độ tinh thần lực của cậu không bằng tớ.” Lâm Hân nói.
“Đây phải lúc cậu cậy mạnh.” Đàm Nặc nói, “Tớ là Alpha, so với cậu thì da dày thịt béo hơn.”
Những gì cậu ta nói không phải là phân biệt đối xử với Lâm Hân, mà quả thật là Alpha chịu đau tốt hơn Omega.
“Nói tới da dày thịt béo thì ai làm lại tới?” Chúc Thạch hét lên, “Tớ sẽ làm mồi nhử, đừng có ai giành với tớ!”
Cậu thô giọng hét lên một tiếng, cơ bắp phình ra, không đợi những người khác phản ứng lại, cậu lao vào đám dây leo, dây leo phát hiện con mồi chạy trốn thì chia ra một nửa để đuổi theo.
Chúc Thạch quả nhiên xứng với cái danh da dày thịt béo, dây leo quất vào người cậu cũng như không, toàn bộ những dây leo bò lên người cậu đều bị cậu mạnh bạo chặt đứt.
Có mồi nhử nên áp lực bên kia đỡ hơn rất nhiều, nhưng vẫn không đủ.
Dịch Địch nắm chặt tay, lấy vài cái vảy của dị thú ở trong không gian ra, “Tớ cũng làm mồi nhử.”
Vừa nói vừa làm, cậu ta ngưng tụ tinh thần lực trong tay, một ngọn lửa xuất hiện để tinh luyện vảy dị thú ngay tại chỗ.
Động tác tinh luyện của cậu ta thành thạo hơn Lâm Hân nhiều, vì dù sao cũng đã học chế tạo cơ giáp hơn mười năm, dưới đôi tay của cậu ta, những chiếc vảy dần kết lại thành một chiếc áo giáp đen.
Giang Trạch Nguyên vốn không đồng ý, nhưng khi thấy chiếc áo giáp được tinh luyện ngay tại chỗ thì nghiêm túc dặn dò: “Chú ý an toàn!”
“Rõ.” Dịch Địch mặc áo giáp vào, không chút do dự lao ra, bầy dây leo lại tiếp tục chia ra.
Áp lực phía bên Lâm Hân giảm mạnh, nhóm người vừa chiến đấu vừa cùng nhau rút lui về hướng mười giờ, chậm rãi rời khỏi phạm vi tấn công của rắn dây leo.
Bọn họ đã thoát thân, nhưng Chúc Thạch và Dịch Địch vẫn còn ở trong nguy hiểm, Lâm Hân triệu hồi cơ giáp.
Thiên Cơ biến hình, cậu nhanh nhẹn bay vào buồng lái, cộng hưởng tuy duy hoàn thành, đôi mắt của chiếc cơ giáp sáng lên.
“Chúc Thạch! Dịch Địch!” Trương Tiểu Tư hô lên.
Dây leo rất nhiều, với sức của hai người cơ bản không thể đánh lại, vì vậy mà cả hai đã bị dây leo tóm gọn thành quả bóng mà lôi về khe núi.
Suy nghĩ của Lâm Hân vừa lóe lên, cậu đã đuổi kịp, trường kiếm của Thiên Cơ vung ra, cắt đứt dây leo đang trói Dịch Địch, tránh dây leo lại tiếp tục bò tới, Thiên Cơ nhanh tay túm Dịch Địch ném về phía tiểu đội.