Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?

Chương 102.3: 1 vs 100

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cả nhóm nhảy xuống cây, quay trở về phía bên kia của con suối.

Khi huấn luyện viên ở trong căn cứ quân sự nhìn thấy điều này, nhướn mày nói: “Phải thế chứ! Đã là một đội thì phải đồng tâm hiệp lực, cùng nhau làm việc mới gọi là một đội! Để đồng đội của mình gắng sức đơn độc chiến đấu, còn bản thân thì trốn đi bo bo giữ mình, vậy mà là đồng đội cái gì?”

“Ý thức của tân sinh viên năm nay khá tốt.” Lăng Bình quan sát vài đội, phát hiện mấy nhóc con này rất bản lĩnh, dù bị thương nhưng vẫn chiến đấu rất dũng cảm, không nản lòng cũng không chấp nhận thất bại và bỏ cuộc, tinh thần kiên trì của chúng rất đáng được khen ngợi.

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại.” Trần Lí tập trung nhìn cảnh chiến đấu khốc liệt giữa Lâm Hân và dị thú, cảm thán nói, “Quả nhiên là sinh viên Khoa cơ giáp, tuổi còn trẻ mà có sức chiến đấu ghê gớm đến thế, tương lại sau này đầy hứa hẹn!”

“Đương nhiên!” Lăng Bình tự hào nâng cằm, “Không phải hồi nãy tôi đã nói rồi sao? Trò ấy là cục vàng của Khoa cơ giáp chúng tôi đấy!”

Không thấy người dạy cậu ấy là ai sao?

Nguyên soái Đế quốc và Thượng tướng Bạch Nhận – người được ví như là “máy gặt đầu dị thú cấp cao”.

Chẹp chẹp, Omega bé nhỏ được hai người đàn ông mạnh siêu mạnh huấn luyện còn giỏi hơn nhiều so với Alpha cùng lứa.

Lăng Bình cảm thấy may vì đã dạy trước cho Lâm Hân về sát tâm.

Bị dị thú bao vây tấn công nhưng thao tác cơ giáp của thiếu vẫn sạch sẽ gọn gàng, các chiêu thức gϊếŧ chóc không có một động tác thừa, đều đánh vào chỗ chí mạng, không cho đối thủ cơ hội nào để giãy dụa.

Chiến đấu với cường độ cao khiến tinh thần của Lâm Hân căng thẳng, vừa chiến đấu với dị thú cấp 4, cậu còn phải vừa đề phòng những con sói cấp 3 đánh lén, cậu không được làm sai ở bước nào, nếu không sẽ làm rối loạn nhịp điệu của trận đấu và thất bại ngay lập tức.

Con sói đánh nãy giờ mà không trúng chiêu nào, càng lúc càng cáu kỉnh, mang theo hơn 100 đồng bọn mà đã chết hết một nửa, cục sắt trước mắt này hoàn toàn khác so với những cục sắt mà nó từng gặp, cục này mạnh hơn rất nhiều.

“À húuuu—”

Con sói ngửa mặt lên trời hú dài, tiếng sói tru chói tai kèm theo đó là sức mạnh tinh thần lực to lớn, xuyên qua cơ giáp tấn công thẳng vào tinh thần lực của Lâm Hân.

Đầu bị đau khiến Lâm Hân không thể đề phòng, tâm trí bị tinh thần lực tấn công nên đã khiến cơ giáp đột nhiên đứng lại.

Những con Phong Lang đã sớm chực chờ ở đó, bầy đàn của bọn chúng xông lên, móng vuốt cào vào vỏ cơ giáp, tạo ra những tia lửa chói mắt.

Con sói đầu đàn vồ lấy Thiên Cơ.

Thiên Cơ ngã ầm xuống đất.

Mắt của con sói đầu đàn lạnh như băng, móng vuốt to lớn muốn đập vào buồng lái.

Nó biết chỗ này có con người.

Lúc còn là dị thú cấp 3, nó từng thấy sói đầu đàn tiền nhiệm moi ra một con người có tinh thần lực cấp cao từ “ngực” của cục sắt.

Tinh thần lực của người đó rất thơm, làm cho nó chảy cả nước dãi, nhưng đó là bữa ăn độc quyền của sói đầu đàn, nó chỉ có thể đứng ở bên cạnh chảy nước miếng.

Hôm nay, cuối cùng nó cũng có thể nếm được mùi vị mà sói đầu đàn tiền nhiệm đã từng nếm qua!

Nó có linh cảm rằng chỉ cần nó ăn tinh thần thể của con người này, nó sẽ có thể thăng lên cấp 5!

“Đùng đùng đùng—”

Vài tiếng súng vang lên.

Con sói đầu đàn lạnh người, nó quay phắt đầu lại, đột nhiên nó phát hiện còn có một cục sắt khác đang lao tới đập mạnh vào người nó khiến nó bị văng ra xa chừng năm sáu mét.

“Grừ!” Sói đầu đàn nổi giận, ổn định lại thân thể, vồ lấy cái cục sắt mới xuất hiện.

Đàm Nặc điều khiển Mạc Tà không hề sợ hãi, dũng cảm chiến đấu.

Cậu ta không dám tưởng tượng, nếu như bọn họ không quay lại thì bạn học Lâm sẽ như thế nào đây?

Càng nghĩ càng thấy sợ, Đàm Nặc tức giận trong lòng, nổi giận hét lên tấn công con sói đầu đàn.

Những con Phong Lang khác phát hiện có thêm nhiều người xuất hiện, chúng tru lên rồi quay ngược lại tấn công họ.

“Chú ý đội hình!” Giang Trạch Nguyên hô to, đứng thành một vòng tròn cùng với Chúc Thạch, Lệ Phong và Dịch Địch, tạo một cái l*иg phòng thủ bằng tinh thần lực, bảo vệ 4 người bên Hậu cần và Quân y ở giữa, khi Phong Lang nhào lên tấn công, bọn họ bắn súng điên cuồng.

Một người không thể gϊếŧ dị thú cấp 3, nhưng nếu 8 người cùng bắn thì có thể gϊếŧ một con.

Khi Lâm Hân bị tinh thần lực của con sói đầu đàn tấn công, suy nghĩ của cậu tạm thời bị đình trệ, Thiên Cơ mất khả năng hành động, điều này đã tạo cơ hội cho con sói đầu đàn vồ lấy cậu, tuy nhiên, cậu nhanh chóng thả lỏng, suy nghĩ kết nối với Thiên Cơ lại một lần nữa, đang chuẩn bị đánh trả thì con sói đầu đàn đã bị một lực lượng đánh bay, cậu nhìn thoáng qua, thì ra là Mạc Tà.
« Chương TrướcChương Tiếp »