Chương 101.1: Thiên phú

Sinh viên Khoa cơ giáp?

“Huấn luyện viên Lăng, anh nói giỡn hả?”

Huấn luyện viên trẻ tuổi tên là Trần Lí, là huấn luyện viên thuộc Khoa Kỹ thuật cơ giáp, tháng trước mới được điều đến Học viện Vấn Thiên nên chưa biết hết mặt của sinh viên trong khoa, vì vậy mà anh mới nghĩ là Lăng Bình đang nói đùa.

Kỹ thuật “tinh luyện” không phải cứ học ngày một ngày hai là làm được.

“Sinh viên của tôi mà tôi không biết sao?” Lăng Bình nhíu mày, chỉ vào băng đeo tay trên tay áo huấn luyện của Lâm Hân: “Nhìn kỹ xem, băng đeo tay này là bên Khoa cơ giáp.”

Trần Lí nhìn kỹ, kinh ngạc.

Băng đeo tay của mỗi Khoa khác nhau, logo trên băng đeo tay của Khoa cơ giáp là một hình cầu, còn của Khoa Kỹ thuật cơ giáp là những công cụ sản xuất, rất khác nhau.

“Đúng Khoa cơ giáp thật này…” Anh lẩm bẩm: “Không đúng! Sao sinh viên cơ giáp biết chế tạo cơ giáp được? Kỹ năng này không kém cạnh gì so với sinh viên kỹ thuật cơ giáp ở lớp A! Trò ấy học môn tự chọn là chế tạo cơ giáp hả?”

“Không.” Lăng Bình xoa cái cằm bóng loáng của mình, nhìn Lâm Hân trong màn hình thành công tinh luyện sừng dị thú thành những linh kiện tiêu chuẩn: “Trò ấy vừa mới chuyển trường, trước mắt chưa học môn tự chọn.”

Còn về lý do tại sao lại biết chế tạo cơ giáp thì chỉ có thể nói đó là vấn đề kỹ năng, một số người có tài năng trời cho, chỉ cần đọc sách là có thể hiểu được.

“Hạt giống tốt vậy mà không học kỹ thuật cơ giáp, tiếc ghê.” Đôi mắt Trần Lí thèm thuồng nhìn Lâm Hân.

Lăng Bình lập tức cảnh giác, trừng mắt nhìn Trần Lí, “Nè nè, đừng có mà nghĩ tầm bậy nha! Trò ấy là cục vàng của Khoa cơ giáp chúng tôi, tuyệt đối không chuyển ngành!”

Trần Lí vội vàng xua xua tay: “Không dám, không dám, tôi nào dám thuyết phục trò ấy chuyển ngành— chỉ nghĩ trong đầu thôi, ha ha ha, trò ấy vẫn chưa học học phần tự chọn mà đúng không? Chọn môn chế tạo cơ giáp cũng vậy thôi!”

Lăng Bình nói: “Cái đó thì tùy ý của trò ấy.”

Thật ra ông muốn nói là, học cái gì mà môn tự chọn, tập trung học một môn là đủ rồi.

“Thật ra tôi nghĩ trò ấy phù hợp với bên Chiến đấu hơn.” Huấn luyện viên đứng cạnh chen vào nói, “Thằng nhóc này là người nhạy bén và gan dạ, dám tìm ra những cách mới, có khả năng lãnh đạo khá tốt, nếu học môn tự chọn là Chiến đấu thì tương lai nhất định sẽ là một vị tướng hiếm có.”

“Đừng hòng cướp nhá!” Thấy sinh viên của khoa mình bị các huấn luyện viên của khoa khác nhìn như hổ rình mồi, Lăng Bình vừa tự hào vừa lo lắng. Mấy người này không những biết ăn nói mà thủ đoạn cũng không vừa, nhưng mà đừng có lấy mấy cái đó đi lừa sinh viên của ông chuyển ngành!

Mấy huấn luyện viên khác biết vậy là được rồi, ông nhìn màn hình ảo tủm tỉm cười.

***

Bên con suối, Lâm Hân tinh luyện toàn bộ sừng dị thú xong thì thu lại tinh thần lực, cả người đầm đìa mồ hôi, mi tâm đau đớn, là triệu chứng khi sử dụng tinh thần lực quá độ.

Cởi mũ quân đội xuống, day day mi tâm, Bạch Giải Thú trong căn nguyên tinh thần hiểu ý cậu, nhanh chóng bổ sung tinh thần lực cho cậu, chỉ trong nháy mắt cậu lại tràn đầy năng lượng.

Dưới chân cậu là một đống ốc vít và đai ốc, cậu nhặt một cái lên đưa cho Dịch Địch, hỏi cậu ta: “Như vầy được không?”

Dịch Địch cầm lấy cái ốc vít nhỏ nhìn kỹ.

Tốt đến mức cậu ta không bới được lỗi!

Ốc vít rất được làm rất chi tiết và tỉ mỉ, là một cặp hoàn hảo với đai ốc.

“Cậu từng học kỹ thuật cơ giáp sao?” Cậu ta hỏi Lâm Hân.

Lâm Hân lắc đầu: “Không có.”

Dịch Địch đứng hình vài giây, kinh ngạc hỏi: “Chưa từng học nhưng sao cậu biết tinh luyện?”

Từ hồi còn nhỏ cậu ta đã bắt đầu học kỹ thuật cơ giáp, đến năm 15 tuổi mới học cách tinh luyện. Những sản phẩm tinh luyện đầu tiên xấu tới mức không dám cho ai xem, vì vậy cậu ta đã sớm “phi tang chứng cứ”. Mãi cho đến năm 16 tuổi mới có thể làm chủ được kỹ năng này nhờ luyện tập.

Tuy nhiên vì tinh thần lực của cậu ta chỉ mới ở cấp 5 trung cấp nên không theo kịp tiêu chuẩn của kỹ thuật tinh luyện, không thể tạo ra được những linh kiện cao cấp, cho nên khi Lâm Hân hỏi có biết đóng thuyền không, cậu ta mới không trả lời ngay.

Đóng một con thuyền gỗ bình thường thì dễ, nhưng để làm ra một con thuyền có động cơ để chạy thì rất khó!

Hồ Bea lớn như vậy, chèo thuyền gỗ tới năm nào mới xong?

Thuyền máy thì khác.

Nếu chế tạo thành công thì giời gian di chuyển sẽ được rút ngắn hai ngày, việc giành hạng nhất trong khóa huấn luyện đầu tiên sẽ không còn là vấn đề.