- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?
- Chương 100.1: Tiểu đội thoải mái
Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?
Chương 100.1: Tiểu đội thoải mái
“Cá có cánh, dị thú cấp 2, sống theo bầy đàn và thích săn mồi theo nhóm, có thể vừa bay vừa lặn dưới nước, nọc độc có thể gây mê.”
Giọng nói của Giang Trạch Nguyên vang lên trong bộ đàm đeo bên tai.
“Cẩn thận đừng để dính độc, Khoa Chiến đấu và Khoa cơ giáp bảo vệ những đồng đội còn lại.”
Không cần cậu ta nhắc nhở, Lâm Hân đã sớm điều khiển dù trí năng di chuyển đến phụ cận Trương Tiểu Tư và Phương Lộ Lộ, bắn vào đầu một con cá có cánh.
Súng là khẩu súng dùng bằng tinh thần lực do học viện phát, phải ngưng tụ tinh thần lực để tạo ra đạn để dùng, và sức mạnh của những viên đạn cũng sẽ phụ thuộc vào sức mạnh tinh thần lực của người sử dụng.
Sau khi tinh thần lực của Lâm Hân thăng lên cấp 6, cậu sử dụng ngày càng thuần thục hơn, không tốn nhiều sức để ngưng tụ từng viên đạn mà mỗi viên đều cực kỳ uy lực, chính xác bắn vào đầu từng con cá có cánh, một phát chết một con. Chẳng bao lâu xung quanh cậu dần có khoảng trống, cá có cánh cũng thưa bớt.
Trương Tiểu Tư và Phương Lộ Lộ nhìn cậu đầy sùng bái, không thể tin được.
Hu hu hu—
Cùng là Omega mà sức chiến đấu của họ cùi còn hơn chữ cùi.
Tinh thần lực cấp 3 tuy có thể ngưng tụ thành đạn nhưng bắn ra thì chỉ có gãi ngứa cho cá có cánh chứ không có sát thương.
“Cảm ơn bạn học Lâm!” Hai người một trước một sau cám ơn cậu thông qua bộ đàm.
“Không có gì. Chú ý giảm tốc độ rơi xuống, cẩn thận để không lệch bị lệch hướng.” Lâm Hân nhắc nhở.
“Rõ!”
Hai người cẩn thận điều chỉnh dù trí năng để không bị lạc đồng đội.
So với dễ dàng của Lâm Hân thì bên Đàm Nặc có hơi chật vật.
Là Alpha có tinh thần lực cấp 5 nhưng đạn được ngưng tụ lại có uy lực quá chênh lệch so với của Lâm Hân, phải dùng ít nhất hai phát súng mới có thể gϊếŧ chết một con cá có cánh, cộng thêm ảnh hưởng của lực gió và lực cản, độ chính xác bị giảm đi nên không thể bắn vào đầu dị thú, để cho nó có cơ hội vùng vẫy.
Thấy vậy, Giang Trạch Nguyên bảo Lệ Phong đến hỗ trợ.
Lệ Phong điều khiển dù nhảy, bay tới chỗ Đàm Nặc giúp cậu.
Mười phút sau, cả nhóm đã thoát khỏi phạm vi tấn công của cá có cánh, chuẩn bị đáp xuống rừng.
Tuy nhiên, trận chiến vẫn chưa kết thúc.
Tiếng động trên không trung đã thu hút sự chú ý của đám dị thú dưới mặt đất từ lâu, nhìn đám con người như thức ăn từ trên trời rơi xuống, bọn dị thú rục rịch ra khỏi ổ, chờ “thức ăn” chui đầu vào lưới.
Lâm Hân và Đàm Nặc tiên phong, thiết bị sau lưng họ chuyển động, chiếc dù trí năng tự động gấp gọn lại, hai người nhanh nhẹn nhảy lên cành cây và triệu hồi quả cầu cơ giáp, quả cầu cơ giáp biến đổi giữa không trung, hai người lao nhanh vào buồng lái, triển khai tấn công về phía những con dị thú cấp 3 đang trực chờ ở bên dưới.
Không cần nói cũng biết sức công phá của cơ giáp mạnh cỡ nào, bảy tám con dị thú bị gϊếŧ tan xác, thời điểm những người còn lại hạ cánh, trận chiến đã kết thúc hoàn hảo.
Thiên Cơ đẹp trai đút kiếm vào vỏ, lặng lẽ đứng sang một bên.
Cửa buồng lái mở ra, Lâm Hân mặc đồng phục chiến đấu màu đen nhảy xuống. Thiên Cơ cũng phân tách và tổ hợp lại, biến về thành một quả cầu cơ giáp nhảy tưng tưng bên cạnh cậu.
“Waoo! Đẹp trai lắm!” Chúc Thạch hâm mộ nói, “Sao lúc đầu mình không chọn làm lính cơ giáp nhỉ?”
Lệ Phong mở miệng, đả kích cậu nói: “Muốn làm lính cơ giáp thì tinh thần lực phải đạt cấp 3 trước 10 tuổi.”
Chúc Thạch gãi ót, chợt nhận ra: “Ừ he!”
Trước mười tuổi cậu chỉ mới cấp 2, lên trung học cơ sở thì mới thăng cấp 3, nhưng vậy cũng đã bỏ qua cơ hội được lựa chọn rồi.
Xác chết của dị thú rải rác xung quanh, mùi máu nồng nặc, hai sinh viên Quân y tái nhợt mặt mày, bịt kín mũi trốn ở một bên.
Tổng Cẩn Vũ cầm con dao sắc bén trong tay, ngồi xổm trước một cái xác dị thú, tàn nhẫn lọc da, xẻo một miếng thịt đẫm máu xuống.
Phương Lộ Lộ thấy thì suýt ói ra.
Vương Đồng lấy một ít dị thực nhét vào một cái túi làm bằng vật liệu đặc biệt, “Đó là thức ăn của chúng ta sau này đấy, mau mau làm quen càng sớm càng tốt.”
Phương Lộ Lộ khó khăn gật đầu.
Giang Trạch Nguyên nhìn xung quanh, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nhanh chóng chỉnh đốn rồi rời nơi này mau, mùi máu tươi sẽ thu hút những con dị thú khác.”
Tống Cẩn Vũ nói với Vương Đồng: “Giúp tớ lột da của con này đi, có ích.”
Không nói một lời, Vương Đồng lấy ra con dao sắc bén tương tự, chộp lấy xác của con dị thú “xoẹt xoẹt” vài đường, chỉ chốc lát đã lột được một tấm da hoàn chỉnh.
Dịch Địch nhìn thấy sừng của một con dị thú, lấy máy cưa điện ra cưa sừng.
Những người khác thì cảnh giác canh chừng, đề phòng dị thú có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Mười lăm phút sau, cả nhóm rời đi.
Ngay khi bọn họ vừa đi, những con dị thú ngửi thấy mùi máu cũng chạy tới, thấy một đống xác chết rải rác khắp mặt đất thì tự dưng thấy hết thèm ăn.
Rừng hồ Bea là một khu rừng nguyên sinh, sinh viên đang ở bìa rừng, họ phải vượt qua khu rừng rậm này để hoàn thành nhiệm vụ đến địa điểm được chỉ định.
Các sinh viên bị cá có cánh đánh cho tán loạn, bây giờ đã lạc nhau.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Sủng
- Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?
- Chương 100.1: Tiểu đội thoải mái