Ba ngày trôi qua nhanh như chớp.
Huấn luyện dã ngoại sắp bắt đầu.
Có 5 khoa tham gia huấn luyện. Khoa cơ giáp, Khoa Kỹ thuật cơ giáp, Khoa Chiến đấu, Khoa Hậu cần và Khoa Quân y.
Theo yêu cầu, mười người lập thành một tiểu đội.
Các thành viên của tiểu đội bao gồm: 2 người Khoa cơ giáp, 1 người Khoa Kỹ thuật cơ giáp, 3 người Khoa Chiến đấu, 2 người Khoa Hậu cần và 2 người Khoa Quân y.
Hệ thống sẽ ghép ngẫu nhiên, sinh viên có cùng số sẽ chung một đội.
Lâm Hân khá may mắn, chung số với lớp trưởng Đàm Nặc, Đường Tuyết Phi chỉ biết ghen tị và ghen tị. Lâm Hân mạnh là chuyện ai cũng biết rồi, nhưng mà Đàm Nặc cũng rất mạnh, cậu ta đậu vào Khoa cơ giáp của Học viện Vấn Thiên với thành tích đứng đầu Đế quốc Huyền Vũ, trước khi Lâm Hân đến, điểm số của cậu ta luôn luôn xếp ở hạng nhất.
Đúng là đã mạnh rồi còn mạnh hơn, đánh đâu thắng đó, không thể cản bước!
Đàm Nặc nhìn danh sách, bình tĩnh nói: “Chỉ mỗi tớ và bạn Lâm thì chưa đủ, còn phải phụ thuộc vào khả năng của đồng đội.”
Lâm Hân là sinh viên chuyển trường nên không biết nhiều về sinh viên ở khoa khác.
Đàm Nặc đã nghiên cứu trước khi có danh sách rồi.
“Ba người của Khoa Chiến đấu là sinh viên của lớp D, hai người bên Khoa Hậu cần một người học lớp D, còn một người là lớp E, Khoa Quân y là…”, cậu ta dừng lại một lúc, khoanh tròn vào danh sách, “… là hai Omega nữ đến từ lớp F.”
Đường Tuyết Phi nhìn kiểu sắp xếp này mà thấy thương cho hai người.
Mọi người ai cũng biết các khoa của Học viện Vấn Thiên được chia thành các lớp dựa trên sức mạnh của họ, nếu lớp A toàn sinh viên gánh team thì lớp F chính là cục tạ ngàn cân.
Tiểu đội của Lâm Hân và Đàm Nặc có hai lớp A, bốn lớp D, một lớp E và hai lớp F, chênh lệch sức mạnh quá lớn. Đặc biệt là Omega nữ ở lớp F bên Khoa Quân y, cơ bản không có sức chiến đấu nào, là những cục tạ chính hiệu.
Lúc đầu Đường Tuyết Phi còn hâm mộ hai người, giờ nhìn thấy đồng đội của họ thì chỉ có thể vỗ vai khích lệ Lâm Hân và Đàm Nặc.
“Hãy cứ vô tư và lạc quan lên em ơi, cố lên!”
Lâm Hân không có ghét bỏ gì ai, cậu nhìn Đàm Nặc, kiên định nói: “Nếu đã là đồng đội, vậy thì không được bỏ cuộc cho tới khi nhiệm vụ được hoàn thành.”
Đàm Nặc giật mình, gật đầu nói: “Cậu nói đúng.”
Hợp tác chính là mục đích chính của chuyến huấn luyện dã ngoại lần này.
Ngày khởi hành, tất cả sinh viên tham gia khóa huấn luyện xếp thành hàng, đứng trên sân thể dục nghe huấn luyện viên phổ biến quy tắc và những điểm chính của đợt huấn luyện.
“Rừng và hồ dị thú Bea nằm ở lục địa Lôi Sơn ở phía bán cầu Nam của hành tinh Hư Nhật, hầu hết dị thú sống trong rừng đều là cấp 3 hoặc cấp 4, không loại trừ việc có cả cấp 5, vì vậy mà các bạn phải cẩn thận, tuyệt đối không được lơ là, nếu không, có thể bạn sẽ là người mất mạng, như vậy là có lỗi với học viện đã huấn luyện các bạn, và hơn hết là có lỗi với cha mẹ của các bạn.”
“Các tiểu đội không được phép mang thêm bất cứ thứ gì trừ những thiết bị chiến đấu cơ bản trên chiến trường, sinh viên cơ giáp có thể mang theo quả cầu cơ giáp.”
“Mười tiểu đội đến vị trí được chỉ định đầu tiên sẽ được nhận 10,000 điểm, sau khi gia nhập quân đội sẽ được quy đổi thành 1,000 điểm công huân.”
Nghe lời của huấn luyện viên nói, tất cả sinh viên bên dưới đều ồ lên.
1,000 điểm công huân!
Chẳng phải giàu to rồi sao?
Ai cũng biết muốn thăng quân hàm thì phải có công huân, quân hàm càng cao thì càng cần nhiều công huân, 1,000 điểm công huân tương đương với bậc hạ sĩ!
Trong 5 năm, nếu năm nào cũng lấy được điểm công huân trong mỗi lần tổ chức huấn luyện quy mô lớn như vầy thì sau này nhập ngũ sẽ được thăng cấp trực tiếp lên thượng sĩ!
Đãi ngộ của tân binh và thượng sĩ khác nhau một trời một vực!
Các sinh viên kích động, tất cả đều mang vẻ mặt háo hức muốn được thử sức.
Huấn luyện viên tiếp tục giải thích các yếu tố và chi tiết của khóa huấn luyện, nửa giờ sau, tất cả sinh viên đã di chuyển đến sân bay, quân hạm đã đợi sẵn ở đó.
Mất khoảng một giờ để bay từ Học viện Vấn Thiên đến rừng hồ dị thú Bea, trong một giờ này, thành viên các tiểu đội tranh thủ làm quen với nhau.
“Chào… chào cậu, bạn học Lâm!” Trương Tiểu Tư ở Khoa Quân y đỏ mặt chào hỏi Lâm Hân. Ngày hôm qua biết đồng đội của mình là Lâm Hân, cả đêm cô ngủ không được vì hưng phấn.
Là Lâm Hân đó!
Phá Quân nổi như cồn trong Thế giới Cơ giáp.
Mình thật may mắn khi có thể tiếp xúc gần với thần tượng!
“Chào cậu.” So với sự hưng phấn của cô, Lâm Hân có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Rất vui khi được chung đội với bạn Lâm Hân!” Đôi mắt to tròn của Trương Tiểu Tư lấp lánh, ánh mắt kia nhiệt tình tới nỗi thiếu điều dán lên trên người Lâm Hân.
Phương Lộ Lộ, người bạn cùng lớp đứng cạnh lấy khuỷu tay chọc chọc cô, “Nè, liêm sỉ liêm sỉ.”
Trương Tiểu Tư che cái eo, trừng mắt nhìn cô: “Cũng không biết ai là người bắt tớ nói chuyện tới nửa đêm, câu nào câu nấy đều là bạn Lâm ba la ba la, chẹp.”
Tai Phương Lộ Lộ đỏ bừng, cô quay mặt đi, “Dù sao cũng không phải là tớ.”
“Ô kìa, ba đứa bọn tui thành người vô hình hết rồi.” Chúc Thạch của Khoa Chiến đấu cởi mũ quân đội xuống, để lộ mái tóc ngắn cũn, tự cho mình là đẹp trai nháy mắt với hai Omega đáng yêu ngọt ngào.
Trương Tiểu Tư và Phương Lộ Lộ vô thức run lên, sợ ma nổi cả da gà.
Hai nam Alpha của Khoa Chiến đấu ngồi cạnh Chúc Thạch cũng cởi mũ, đều là hai gương mặt đẹp trai.
“Đại Thạch à, mày đừng có nháy mắt nữa, nhìn như chuột rút.” Giang Trạch Nguyên lạnh lùng nói.
“Con gái người ta chỉ thích nam sinh nhã nhặn như bạn Lâm đây, mấy đứa khổng lồ như mày thì cút sớm.” Lệ Phong bĩu môi.
Chúc Thạch sờ sờ cái ót, ngây thơ hỏi: “Tao cũng đâu có tệ dữ vậy đâu hả?”
Lệ Phong xòe tay nhún vai: “Chịu, mày phải tự biết chứ.”
Giang Trạch Nguyên nói: “Chúng ta tới đây để huấn luyện chứ không phải tìm bạn gái.”
Trương Tiểu Tư và Phương Lộ Lộ lè lưỡi.
Lâm Hân nghe vậy thì không khỏi nhíu mày, nghiêm túc trả lời: “Tớ kết hôn rồi.”
Mọi người: !!!