Cộng hòa Thanh Long—
“Tít tít—”
Điện thoại bị treo, cha mẹ Lâm ngồi trên ghế sofa nhìn nhau.
Một lúc sau, mẹ Lâm mới cẩn thận lên tiếng: “Ông xã… phóng viên Uông nói cậu ta đã gặp Tiểu Hân ở trong Thế giới Cơ giáp.”
Cha Lâm vô cảm, trầm mặc hút hai điếu thuốc, phun ra một đám khói mờ mịt.
“Tôi nghe rồi, bà không cần nói lại.” Ông ta tức giận nói, “Cánh của thằng thối kia cứng rồi ha, đã lâu như thế mà vẫn không muốn liên lạc với chúng ta!”
Không những không liên lạc mà còn chặn bọn họ, đúng là điên người!
Mẹ Lâm nhíu mày, ngập ngừng nói: “Chắc là… Tiểu Hân thân bất do kỷ thôi?”
“Thân bất do kỷ? Ông đây còn thân bất do kỷ hơn nó đây này!” Cha Lâm nhả điếu thuốc ra, căm giận ném vào gạt tàn thuốc. Nghĩ tới mình tới đồn cảnh sát để báo án tìm đứa con trai mất tích mà bị tống vào tù như một kẻ buôn người, tức không có chỗ xả.
Ai mà biết được Hoàng tiên sinh là kẻ buôn lậu người chứ?
Ông ta cũng chỉ là được người quen giới thiệu, nghĩ mình sắp có con rể giàu nên mới muốn gả con trai mình đi, thêm tình trạng gia đình khó khăn, xin thêm ít sính lễ thì có gì sai?
Kết quả ngược lại, ông ta biến thành đồng phạm của bọn buôn người!
Nửa tháng ở trại giam, ngày nào cũng bị cảnh sát thẩm vấn liên tục, còn yêu cầu ông ta khai nhận các giao dịch với Hoàng tiên sinh.
Ông ta sợ tới mức không dám giấu một thứ gì, trình bày rõ ràng sự việc ông ta biết tới Hoàng tiên sinh như thế nào, ép con trai kết hôn như thế nào, quá trình thỏa thuận sính lễ như thế nào với Hoàng tiên sinh, toàn bộ đều khai sạch cho bên cảnh sát.
Sau đó cảnh sát tìm thấy người bạn đã giới thiệu Hoàng tiên sinh cho ông ta.
Người bạn đó nói không biết gì hết, cái gì cũng không biết, chỉ nói rằng Hoàng tiên sinh có hợp tác kinh doanh với ông ta, hoàn toàn là mối quan hệ khách hàng, nếu không phải biết cha Lâm đang vội vàng kiếm tiền để trả nợ cho bệnh viện thì ông ta cũng chẳng giới thiệu Hoàng tiên sinh cho.
Dưới lời khai của nhiều bên, cha Lâm và mẹ Lâm bị tống vào trại giam trọn vẹn nửa tháng, cuối cùng cũng được thả ra.
Sau khi được thả ra, hai người đều gầy đi hẳn.
Tuy nhiên, việc làm cho họ càng thấy đau khổ hơn chính là cảnh sát sẽ tịch thu 4 triệu tiền sính lễ mà Hoàng tiên sinh đã gửi cho họ.
Mẹ Lâm suýt thì ngất xỉu tại chỗ.
Bọn họ có 2 triệu để trả nợ, trả xong số còn lại cũng không đủ 2 triệu.
Rất may có một tài khoản ẩn danh đã chuyển cho họ 2,2 triệu tinh tệ, giúp bọn họ giải quyết được vấn đề ăn ở trước mắt.
Sau khi giao nộp 4 triệu kia, bọn họ thành người nghèo rớt mồng tơi, khổ cực siết bụng sống qua ngày.
Nghĩ đến đứa con trai đang ở Đế quốc Huyền Vũ, gia tộc bên kia cũng đòi lời giải thích, cha Lâm và mẹ Lâm cũng thảo luận nhau về việc đi đến Đế quốc Huyền Vũ để tìm người, đúng lúc đó, phóng viên Uông Lôi xuất hiện.
Phóng viên Uông Lôi có vẻ vô cùng hứng thú với con trai của họ.
Còn nói cho họ biết tình hình gần đây nhất của nó cho họ nghe.
Hóa ra trong nửa tháng bọn họ ở trong trại giam, con trai của họ lại vô cùng vui vẻ sung sướиɠ, tuy không biết cậu đang ở hành tinh nào của Đế quốc Huyền Vũ, nhưng cậu vẫn có thể vào Thế giới Cơ giáp, còn biết livestream, chứng tỏ cuộc sống của cậu đang rất thoải mái hạnh phúc.
Cha Lâm bí mật mở livestream của con trai xem, khi nhìn thấy màn hình đầy rẫy những món quà giá trị, đôi mắt ông ta đỏ rực.
Chỉ trong một giờ mà đã có một tới hai triệu tinh tệ vào túi, cái tốc độ kiếm tiền này có thể so sánh với tốc độ tên lửa.
Phóng viên hỏi rất nhiều câu nhưng ông ta không dám nói sự thật, vì vậy ông ta đã bịa ra một lời nói dối, nói con trai mình bỏ trốn với một người đàn ông giàu có.
Không cần biết nói dối hay không nói dối, dù sao cũng không thể nói rằng bọn họ đã gả con trai cho một kẻ buôn người với một cái giá sính lễ khổng lồ!
Quả nhiên phóng viên Uông vô cùng thích thú, chủ động nói sẽ giúp họ tìm con, cha Lâm nghe vậy thì rất vui.
Lúc trước tại ông ta dân trí thấp, cho rằng đứa con trai phân hóa thành Omega là đứa vô dụng, nên mới nghĩ tới việc gả nó đi để lấy tiền sính lễ kếch xù, bây giờ biết nó có thể kiếm tiền nhiều như thế nhờ việc livestream, đương nhiên là phải tìm nó về để trông giữ bên người rồi.
Họ thoải mái chờ tin ở nhà, trong thời gian đó có tài khoản ẩn danh đã chuyển hơn hai triệu tinh tệ cho họ, lòng hai vợ chồng nở hoa.
Vừa có nhiều tiền trong tay vừa ngồi mát mà ăn bát vàng, sướиɠ đúng không?
Kết quả đợi lâu như vậy mà lại đợi được cái tin như thế.
Cha Lâm vô cùng tức giận.
“Cái thằng bất hiếu!” Ông ta tức giận chửi.
Mẹ Lâm thở dài: “Nếu lúc đầu chúng ta không gấp gáp như thế… Tiểu Hân cũng không bỏ nhà ra đi.”
Cha Lâm dựng lông: “Không có 4 triệu của Hoàng tiên sinh thì chúng ta lấy đâu ra tiền trả nợ cho bệnh viện?”
Mẹ Lâm cúi đầu: “Nhưng rõ ràng… Tiểu Hân đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng thằng bé thà di dân cũng không chịu về nhà.”
Cha Lâm căm hận nói: “Nhất định là có ai đó xúi giục nó!”
Là người đàn ông tóc bạc xuất hiện trong livestream của con trai mình! Chắc chắn là tác phẩm của hắn!
Mẹ Lâm bất lực: “Vậy bây giờ phải làm sao? Chúng ta có đi Đế quốc Huyền Vũ không?”
Cha Lâm lại châm một điếu thuốc, hút hai hơi rồi nói, “Không đi, tiếp tục chờ. Cái thằng phóng viên họ Uông đó không tìm thấy thông tin có giá trị thì nhất định sẽ không tha. Làm phóng viên ai mà chẳng thích tìm rõ ngọn nguồn sự việc, đợi cho nó tìm thấy thằng thối kia rồi chúng ta đi tìm thì cũng không muộn.”
Mẹ Lâm gật đầu.
Chỉ có thể làm vậy.