Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?

Chương 96.3: Buổi tối bận rộn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mỗi ngày Lâm Hân đều sẽ dành một chút thời gian để đọc bình luận, khi nhìn thấy những bình luận này, cậu sẽ không do dự bấm xóa.

Tới giờ cảnh sát vẫn chưa đưa ra kết luận về việc của Tô Vận Thi, nhưng fans của cô ta đang sủa khắp nơi như mấy con chó điên, không ít blogger bị dính chưởng, cậu không muốn dính tới phiền phức không đáng có, vậy nên cậu nhanh tay xóa nó trước khi “chó điên” tới sủa khùng sủa điên.

Hôm nay cậu vào Thế giới cơ giáp, tiện thể livestream luôn.

Người hâm mộ thử vận may chờ ở phòng phát trực tiếp thì phát hiện Tiểu Phá Quân online, lập tức nhào lên bình luận.

[Ông trời của con ơi, con chờ được cái gì nè? Tiểu Quá Phân livestream rồi!]

[Ông trời không phụ lòng người, mọi sự kiên nhẫn của tui đã được đền đáp!]

[Huhuhu, em bé à— mama nhớ con lắm lun á—]

[Hứa với mama, đừng mất tích như vậy nữa, con cứ livestream như vầy nha, mama có tiền, mama mua phi thuyền vũ trụ cho con!]

Chẳng mấy chốc mà phi thuyền vũ trụ và tàu chiến Tinh Vân đua nhau chạy trên màn hình livestream.

Lâm Hân mặc một thân quần áo huấn luyện màu đen, đứng ở ngoài hành lang sân huấn luyện, nhìn thấy sự nhiệt tình của fans trong livestream, cậu nói với camera: “Cảm ơn mọi người rất nhiều.”

[Ỏ ỏ ỏ— Em bé đáng iu quá à!]

[Bé nhìn tui, bé nhìn tui kìa!]

[Không hiểu sao mà tui thấy Tiểu Phá Quân càng ngày càng đẹp, da mịn tưng luôn á, muốn nựng ghê ta ơi~]

[Ha, filter của game thôi má ơi!]

[Không có đâu ba ơi, Thế giới cơ giápđi theo hướng chân thực 100%, không có thay đổi số liệu của cơ thể, bao gồm cả ngoại hình.]

[Thật á? Tinh thần lực zô zụng của tui chỉ có cấp 2 thôi, nên chỉ có thể ngồi coi livestream cho đỡ thèm!]

[Nếu không sửa số liệu cơ thể thì ngoài đời Tiểu Phá Quân đẹp tới vậy luôn á?]

[Tương tư_ing~]

[Ê ê ê, Tiểu Phá Quân là bông có chậu gòi nha, nhỏ nào đυ.c CP là tao đυ.c mặt liền!]

Có quá nhiều bình luận, Lâm Hân chỉ đọc được vài cái. Cậu vẫn nhớ kỹ lời của Quân Khâu Hồ, phải thường tương tác với fans, livestream cho tốt để cảm ơn tiền mà fans đã gửi cho cậu.

Giao lưu với fans xong, cậu tới phòng huấn luyện đã hẹn với Lý Úc.

Rẽ ở một chỗ, một bóng người quen thuộc đi đối diện cậu, đối phương ngạc nhiên khi thấy cậu, sau đó lại căm hận trừng mắt nhìn cậu.

Lâm Hân bình tĩnh đi qua.

Là Tông Nguyên.

Đón nhận ánh mắt tràn đầy ý hận của Tông Nguyên, Lâm Hân chẳng thèm sợ hãi mà nhìn thẳng lại.

Thấy cậu không tránh cũng không né, sắc mặt đối phương càng đen thêm.

“Đội phó, sao anh dừng lại vậy?” Đồng đội đi chung với hắn khó hiểu hỏi.

Tông Nguyên nhìn camera trí năng bay quanh Lâm Hân, cố nén thù hận trong lòng, quay đầu tiếp tục bước đi.

Đúng là oan gia ngõ hẹp!

Nếu không phải nhà anh ta gặp chuyện không may thì anh ta đã sớm xông lên đánh thằng đó rồi.

Chỉ một trận bóng rổ đã chặt đứt tương lai của anh ta, bị học viện quân sự đuổi học, biết bao nhiêu người chế giễu anh ta? Anh ta không cam lòng, oán hận, trách móc, gây rối, nhưng tất cả đều vô ích.

Vốn dĩ muốn chờ cho quá khứ trôi qua rồi ngóc đầu dậy, chẳng ngờ cha lại bị Cục Thẩm vấn quân đội bắt đi!

Bầu trời của Tông gia đã sụp đổ!

Thời điểm đó, Tông Nguyên sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là tầm quan trọng của quyền lực.

Nếu cha anh ta là Nguyên soái Đế quốc thì Cục Thẩm vấn quân đội có dám suồng sã xông vào nhà anh ta như vậy không, có dám vô lễ bắt người đi như vậy không?

Hoảng loạn hai ngày, cuối cùng anh ta cũng thông suốt.

Chỉ cần chưa kết luận tội danh của cha, Tông gia vẫn là Tông gia như trước.

Anh ta vào Thế giới cơ giáp, tập luyện như điên, tự nhủ với bản thân, nhất định phải giành quán quân của cuộc thi cơ giáp.

Anh ta phải chứng minh, mình không phải là thằng vô dụng!

Còn Lâm Hân…

Tông Nguyên cười khẩy.

Anh ta sẽ cho thằng nhóc đó biết, hậu quả của việc đυ.ng tới anh ta tàn khốc đến mức nào!

Những người của Chiến đội Hắc Báo vội vàng rời đi, Lâm Hân cũng không quan tâm.

Cậu luôn không quan tâm với những người bại dưới tay của cậu.

Đến chỗ hẹn, đột nhiên có hai người cầm micro hưng phấn chạy tới.

“Phá Quân! Em là Phá Quân đúng không? Anh là Uông Lôi, phóng viên của Báo cơ giáp Thường nhật, xin hỏi em có thời gian để trả lời phỏng vấn không?”
« Chương TrướcChương Tiếp »