Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Biến Thành O Tể Tể Rồi, Phải Làm Sao Đây?

Chương 96.1: Buổi tối bận rộn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trên đường về nhà lại bận thêm một lúc.

Trước lạ sau quen.

Lúc đầu cậu còn thấy có hơi không thoải mái, dù sao cũng đang ở trong nội thành, thường xuyên có xe cộ qua lại ở ngoài cửa sổ, nhưng sau khi bị dời lực chú ý, Lâm Hân cũng không quan tâm nữa.

Lý Diệu cố tình để cho trí năng của xe giảm tốc độ lại, đường về nhà bình thường đi hết một tiếng nay bị hắn kéo dài thành một tiếng rưỡi.

Về đến lâu đài của Lý gia, bầu trời đã ngả ánh hoàng hôn, lộng lẫy như ngọn lửa đỏ rực.

Cửa xe mở ra, đầu tóc Lâm Hân hơi lộn xộn, xấu hổ nhìn quản gia Bạch đang đứng đợi bên canh, vội vàng đi vào nhà, kết quả chân run bị lảo đảo mất thăng bằng ngã về phía trước.

“Cẩn thận.” Lý Diệu nhanh tay lẹ mắt với tay ra đỡ eo thon của cậu, ôm người vào trong lòng.

Lâm Hân đỏ mặt, luống cuống túm áo của người đàn ông.

Cố tình lúc này áo quân phục của người đàn ông chưa có cài cúc, áo sơ mi bên trong cũng chỉ cài một nửa, bị cậu đột ngột túm lấy nên rách toạc ra, làm lộ bờ ngực đầy vết cào.

Lý Diệu chẳng những không quan tâm mà còn hào phóng khoe khoang “thành tích” của mình, làm Lâm Hân đỏ tai tới mức muốn chảy máu.

Bạch Húc làm như không hiểu không biết không thấy sự mờ ám của hai vị chủ nhân, vẫn duy trì tư thế tao nhã.

Lâm Hân đứng vững, giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay của Lý Diệu, Lý Diệu nhanh tay hơn cậu, bế bổng công chúa cậu lên, bước chân mạnh mẽ tiến tới cầu thang, vừa đi vừa nói với Bạch Húc đang theo sau hắn: “Hôm nay Tiểu Hân và huấn luyện viên Lăng có so tài một lúc, tiêu hao không ít tinh thần lực. Ta đưa em ấy về phòng nghỉ ngơi trước, cơm chiều để Mai Lâm đưa lên lầu đi.”

Giấu đầu hở đuôi…

“Vâng ạ.” Vẻ mặt Bạch Húc vẫn như cũ đáp. Sống tới chừng này mà còn không nhìn ra sao? Nhưng là một quản gia đầy trách nhiệm, ông sẽ không hỏi nhiều đến đời sống riêng tư của chủ nhân.

Lâm Hân lủi vào vòng tay rộng lớn của Lý Diệu, vùi mặt vào vai hắn, giống như bé đà điểu chạy trốn sự thật.

Khóe miệng Lý Diệu cong lên, dễ dàng bế cậu lên lầu.

Về tới phòng ngủ, thả người lên trên giường.

“Tắm trước nhé?” Hắn hỏi.

Lâm Hân ngồi trên giường, hít sâu một cái, ngước mắt nhìn chằm chằm người đàn ông, xoắn xuýt nói: “Ngày mai tan học… để ông Bạch tới đón em…”

Cậu không muốn mỗi ngày đều làm này làm kia ở trên xe bay đâu, thành thói quen thì khó bỏ mất.

Ban ngày ban mặt mà làm chuyện quá đáng như vậy làm cậu thấy xấu hổ vô cùng, cảm giác ấy cũng được phóng đại gấp mấy lần so với bình thường.

Nhưng mà, cũng chính nguyên nhân như vậy mới làm người ta thấy nghiện.

Lý Diệu lấy tay xoa xoa tóc thiếu niên, miễn cưỡng đồng ý: “—nghe em.”

Lâm Hân mím môi.

Sao cậu thấy anh trai nói có vẻ miễn cưỡng dữ vậy?

Ở trong xe ra một thân toàn mồ hôi làm quần áo dính vào người, cậu cởϊ áσ đi vào phòng tắm.

Lý Diệu đi theo vô cùng tự nhiên.

***

Nửa tiếng sau, trong phòng tắm chỉ có tiếng “rào rào” từ nước phun ra từ vòi hoa sen.

Lâm Hân đặt tay phải lên bức tường gạch lạnh lẽo, để nước ấm xối trên người mình, cúi đầu nhìn sàn nhà tắm.

Sàn nhà tắm bị nước làm ướt, nước đọng lại, chảy ồ ạt vào cống thoát nước.

Khuôn mặt cậu bị hơi nước nóng hun làm cho đỏ mặt, mái tóc đen như mực đan xen che khuất cái gáy.

Mái tóc bạc dài đến thắt lưng của Lý Diệu ướt đẫm, rải rác thành từng lọn tóc, xuyên qua màn sương mờ nhạt, hắn nhìn chằm chằm vào xương bướm xinh đẹp của thiếu niên, đôi mắt vàng trở nên sâu thẳm.

Ngón tay với những khớp xương rõ ràng trượt theo cánh tay Lâm Hân, che mu bàn tay của cậu, sau đó đan xen hai bàn tay với nhau, chiếc cằm bóng lưỡng lười biếng đặt lên vai cậu, thấp giọng hỏi: “Em đang nhìn gì vậy?”

Lâm Hân chần chừ nói: “Em không biết… ra bao nhiêu rồi.”

Cấu tạo cơ thể Omega nam độc đáo, để thích nghi với một số thời điểm đặc biệt, sẽ tự động phân chia MI thành nhiều đêm TI.(?)

Mấy ngày qua anh trai thực sự rất cố gắng, tận lực giúp cậu dọn dẹp nhưng đi bệnh viện chụp hình thì thấy vẫn còn rất nhiều, cũng không biết có dọn hết được không nữa.

Môi Lý Diệu áp vào lỗ tai cậu, khàn khàn nói: “Kệ ra nhiều hay ít, tóm lại tăng số lần là đúng.”

Tai Lâm Hân ngứa, cậu nghiêng đầu, bất lực thở dài.

Tăng số lần tiêu hao quá nhiều thể lực, nếu cậu không phải là sinh viên cơ giáp, thể chất cũng tốt hơn nhiều so với Omega nữ thì đúng là không chịu nổi nhiều như vậy.

Thêm mười phút sau, hai người ra khỏi phòng tắm. Mặc áo ngủ bằng lụa đi tới phòng khách nhỏ, thấy một xe đẩy đồ ăn.

Mai Lâm đã dồn hết tâm huyết làm bữa tối này.
« Chương TrướcChương Tiếp »