Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Biến Thành Nhân Ngư Bị Dưỡng

Chương 29: Ở thế giới thực cũng làm được

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chuyển ngữ: Cá Mụp

Chỉnh sửa: Mia, Sắc

An Cẩn thấy Norman thích ăn thì rất vui, quay lại bếp nướng hỏi: “Thượng tướng Mục Thần, anh có thích ăn cay không?”

Mục Thần thu hồi ánh mắt hâm mộ khỏi người Norman, nhanh chóng nói: “Cay ngọt gì cũng thích, cứ gọi tôi là Mục Thần là được.”

An Cẩn gật đầu, bưng thêm một đĩa thịt nướng cay và một củ khoai lang đỏ, đưa cho anh.

Sau đó cậu cho những thứ đã chín khác vào một cái đĩa lớn, đặt lên bàn rồi lại xoay người chuẩn bị tiếp tục nướng.

Norman nắm cổ tay cậu: “Tranh thủ ăn đi khi còn nóng đi.”

An Cẩn suy nghĩ một chút, gật đầu, cổ tay cử động, Norman lập tức thả cậu ra.

An Cẩn đi tắt bếp nướng, không quay lại bàn ngay mà lấy dâu tây, rửa sạch rồi bày lên đĩa.

Ban đầu cậu định dùng dị năng để làm nước ép dâu tây trước khi gặp Norman, thế nhưng không ngờ lại gặp hắn sớm hơn nên không thể làm nước trái cây được, chỉ có thể ăn trực tiếp thôi.

Như vậy cũng khá ngon, thịt nướng hương vị đậm đà, thêm chút trái cây tươi càng ngon miệng.

An Cẩn ngồi xuống nếm thử một quả dâu tây, mùi thơm chua chua ngọt ngọt tràn ngập trong khoang miệng, cậu mắt nheo lại vì chua, sau khi ăn xong thì nói với Norman: “Người bán không nói dối tôi, đúng là hơi chua, anh có thích không?”

Norman nhìn ánh mắt mong đợi của cậu, sau đó lấy một trái dâu tây đỏ bỏ vào miệng, ánh mắt không tự chủ hơi mở lớn, sau khi ăn xong thì gật đầu, “Rất ngon.”

Hắn bị hương vị chua chua ngọt ngọt này làm cho kinh ngạc rồi!

Trước đây hắn cũng từng ăn dâu tây rồi, thế nhưng mùi vị lại bị xen lẫn bởi vị đắng của tạp chất, không ngon lắm.

Mục Thần cũng cầm lấy một quả ăn thử, anh không thích ăn chua lắm, suýt xoa một tiếng rồi nhanh chóng nuốt xuống: “Thơm quá.” Anh nhìn An Cẩn, “Sao cậu có thể chuyển tinh thần lực vào thức ăn vậy?”

“Ca hát.” An Cẩn nói ra lý do đã chuẩn bị từ trước.

Mục Thần liếc nhìn thịt nướng trên bàn, nghi hoặc: “Vừa rồi không nghe thấy cậu hát.”

“Tôi hát trong lòng.” An Cẩn mím môi dưới, nói nhỏ: “Tôi hát khác với các anh mà, sợ bị phát hiện không phải người nên không dám hát to.”

Khi cậu hát theo cảm xúc thì bài hát không có ngôn từ cụ thể, mà có thì cũng là tiếng người cá, khi hát có ý thức lại là tiếng phổ thông chứ không phải ngôn ngữ tinh tế.

Lý do này rất thích hợp.

An Cẩn nói xong, ngón tay nắm lấy mép bàn dùng sức, đầu ngón tay hơi trắng bệch, cậu giương mắt nhìn Norman, sau đó nhanh chóng rũ mắt xuống, hai má phồng lên, ảo não nói: “Nhưng mà nếu không hát thì ăn không ngon.”

Trong mắt Norman hiện lên ý cười: “Vì muốn ăn ngon nên mới truyền tinh thần lực sao?”

An Cẩn gật đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn: “Anh cũng cảm thấy ăn ngon hơn đúng không?”

Norman gật đầu: “Ừ, An An giỏi lắm.”

An Cẩn đối diện vẻ mặt nghiêm túc của hắn, sắc mặt đỏ bừng.

Mục Thần cắn một miếng khoai tây chiên, ánh mắt tràn đầy chờ mong: “Ở thế giới thực cũng có thể truyền tinh thần lực cho đồ ăn sao?”

An Cẩn: “Có thể.” Cậu nhìn Norman giải thích, “Không phải cố ý không cho anh ăn ngon đâu, nhưng mà… tôi cũng mới phát hiện.”

Cậu có thể loại bỏ tạp chất bằng dị năng nước từ lâu rồi, thế nhưng đúng là dạo gần đây cậu mới phát hiện ra tiếng ca của người cá có thể loại bỏ tạp chất trong đồ ăn.

Chính vì vậy nên cậu mới cảm thấy khả năng loại bỏ tạp chất có bị lộ cũng không sao, bởi vì dị năng hệ nước sẽ không bị phát hiện.

Norman không để ý, cho dù cậu có cố ý thì cũng chẳng sao, người cá bảo vệ thức ăn là thiên tính mà.

Hắn an ủi người cá nhỏ: “Không sao đâu.”

Hắn càng bao dung, An Cẩn càng cảm thấy mình không thể ăn mảnh một mình, vội nói: “Từ nay về sau tôi sẽ cho anh ăn ngon mỗi ngày.” Cậu nói thêm, “Anh chuẩn bị nhiều đồ ăn hơn cho tôi đi, tốt hơn là nên thay đổi đa dạng.”

Cậu mong chờ: “Tôi còn muốn thêm một ít trái cây và rau quả, được không?”

“Ừ.” Norman hơi nhăn mày. “Sao cậu không nói với tôi là cậu muốn ăn thứ khác?”

An Cẩn chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Anh đã đối xử với tôi rất tốt rồi, tôi không muốn gây thêm phiền phức cho anh.”

Norman cảm thấy ấm áp, ngữ khí ôn hòa nói: “Từ nay về sau nếu muốn gì thì cứ nói cho tôi, cậu rất ngoan, không phiền phức.”

“Đúng vậy.” Mục Thần biến sự ganh tị thành động lực ăn uống, luôn tay gặp đồ, lúc này nói tiếp, “Cậu ngoan lắm luôn lại còn hiểu chuyện, không hề phiền chút nào, nếu mà cậu ấy chê cậu phiền thì cậu về với tôi đi, muốn gì tôi cũng mua.”

Norman thản nhiên liếc nhìn anh, Mục Thần nhanh chóng nói: “Giỡn chơi thôi, tôi chỉ cần Tiểu Ngân là đủ!”

An Cẩn bị hai người bọn họ nói đến đỏ mặt, Norman đưa cho cậu một xiên khoai tây, cậu cười nhìn hắn, cầm lấy ăn.

Mục Thần nói đến chuyện chính, dò hỏi: “Ở thế giới thực lúc cậu truyền tinh thần lực vào đồ ăn ấy, có tiêu hao nhiều không?”

An Cẩn tính toán, suy nghĩ cách mô tả vừa phù hợp lại vừa chính xác: “Đủ làm năm phần bữa sáng ngon hơn!”

Mục Thần hỏi Norman xem buổi sáng cậu ăn gì, lại tiếp lời: “Cậu hát một bài tiêu hóa tinh thần lực, có thể làm mấy phần bữa sáng ăn ngon hơn?”

“Bốn phần!” An Cẩm ước chừng.

Norman nhướng mày hỏi: “Buổi sáng sau khi hát cho tôi nghe thì lại truyền cho đồ ăn sao?”

An Cẩn gật đầu.

“Nghịch ngợm!” Norman nghiêm nghị nói, “Về sau không được như vậy nữa, tinh thần lực còn lại quá ít sẽ rất nguy hiểm.”

Nếu như tinh thần lực quá ít, chẳng may có chuyện gì xảy ra mà không còn tinh thần lực để sử dụng, miễn cường tiêu hao sẽ khiến biển tinh thần bị tổn hại.

Hắn nghiêm túc nhìn thiếu niên: “Nhớ chưa?”

Tuy rằng khuôn mặt của hắn trong thế giới thực tế ảo rất bình thường nhưng vóc người lại cao lớn, dễ khiến người khác cảm thấy bị áp chế, dáng vẻ nghiêm túc lúc này trông vô cùng đáng sợ.

An Cẩn không sợ, cậu rất nhạy cảm với ý tốt ý xấu, cậu biết Norman chỉ vì tốt cho cậu thôi.

Cậu nghiêng đầu nhìn Norman cười: “Đừng lo lắng, lúc tôi hát cho anh nghe rất vui vẻ, tinh thần lực sẽ nhanh chóng phục hồi, sau khi ăn cũng sẽ hồi phục tinh thần lực.”

Cậu giải thích, sau đó đảm bảo: “Tôi sẽ cẩn thận mà, không để tinh thần lực nằm ở mức nguy hiểm đâu.”

Norman hơi kinh ngạc, cả Mục Thần cũng vậy, kích động hỏi: “Sau khi cậu ca hát, cần thời gian bao lâu để phục hồi tinh thần lực?”

An Cẩn nhớ lại: “Không cố định, tâm trạng vui vẻ thì khoảng một tiếng, bình thường thì khoảng chừng ba tiếng, không vui chắc phải bảy, tám tiếng, còn nếu như khó chịu… có lẽ phải một ngày. “

Ánh mắt Mục Thần sáng rực, nhìn về phía Norman.

Anh siết chặt bàn tay đang cầm xiên thịt nướng, các khớp ngón tay trở nên trắng bệch, cố gắng hết sức kiềm chế ý muốn nói.

Một ngày có 24 tiếng, trừ 8 tiếng nghỉ ngơi thì còn 16 tiếng, nếu tinh thần lực của An An có thể sắp xếp sử dụng, sau khi tinh thần lực tràn đầy sẽ chuyển vào thức ăn, chỉ cần An An không khó chịu thì ít nhất có thể truyền được bốn lần.

Nếu An An vui vẻ, tổng số tinh thần lực sẽ càng nhiều hơn.

Cung cấp tinh thần lực, tương đương với việc có nhiều thêm vài người cá thuần sắc!

Hơn nữa thức ăn khác với ca hát, thức ăn không cần có đối tượng nhất định, cũng không bị ảnh hưởng bởi sự yêu thích và mức độ quen thuộc của người cá.

Tương đương với thuốc làm dịu nhưng hiệu quả điều trị lại tốt hơn!

Suy nghĩ của Mục Thần chất đống trong đầu nhưng một chữ cũng không nói.

An An là người cá của bệ hạ, thuộc về tài sản riêng của bệ hạ, cho dù có động tâm thì cũng không thể tùy ý đưa ra quyết định.

Norman và Mục Thần nhìn nhau, hắn đương nhiên biết ý của Mục Thần, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi sẽ quan sát trước.”

Sử dụng tinh thần lực không hợp lý có thể gây ra những tổn thương vô cùng nghiêm trọng, nội tâm hắn cũng hy vọng người cá nhỏ có thể cung cấp thêm tinh thần lực, nhưng tiền đề phải là cậu sẽ không bị thương.

Ánh mắt An Cẩn liếc qua giữa hai người, trong lòng cũng thầm phỏng đoán ý nghĩ của bọn họ, thế nhưng suy nghĩ một hồi rồi lại không nói gì.

Biểu hiện của cậu đã đủ khiến người khác chú ý rồi, không nên dò xét ý nghĩ của loài người nữa.

Dù sao thì cậu cũng chỉ là một người cá nhỏ.

An Cẩn ăn hết xiên khoai tây, thấy thịt nướng trên bàn đã gần hết bèn đứng dậy nướng tiếp.

Mục Thần nhìn bóng lưng An Cẩn nướng đồ rồi cảm thán: “Cậu ấy thật sự là An An à? Người cá nhỏ màu xanh đó? Tôi vẫn luôn nghi ngờ có phải là cậu nhận nhầm người rồi không.”

“Tiếng hát của con người có thể truyền tinh thần lực à?” Norman hỏi.

“Cũng đúng.” Mục Thần nói, “Nhưng cậu ấy thực sự không giống người cá, ngay cả ngôn ngữ tinh tế cũng biết nói.”

“Cậu ấy rất thông minh,” Norman không tiếc lời khen ngợi, cầm một quả dâu tây lên ăn, “Học nói rất nhanh.”

Mục Thần liếc mắt nhìn trái dâu trong tay hắn, cười: “Nếu không phải biết cậu ấy là người cá thì tôi còn tưởng là vợ nhỏ của cậu cơ, đến cả khẩu vị cũng nhớ rõ rành rạch, quá ư là tri kỷ mà.”

Anh cảm thán :”Nếu Tiểu Ngân cũng được vậy thì hay biết mấy, chắc tôi nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.”

Norman nhìn An Cẩn, thiếu niên đứng gần cửa sổ, ánh sáng bao phủ khắp cơ thể cậu, tuy rằng ngũ quan bình thường nhưng lại khiến người nhìn cảm thấy thoải mái, bình tĩnh.

An Cẩn đứng nướng thịt, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn, trông thấy hai người kia ăn ngon miệng thì vô cùng vui vẻ.

Tay nghề được công nhận rồi nè!

Đương lúc cậu nhìn lại lần nữa thì bắt gặp ánh mắt của Norman, tưởng rằng hắn muốn ăn thêm gì đó mà ngại nói, bèn hỏi: “Anh muốn ăn thêm gì nữa không?”

Norman lắc đầu: “Tôi nhìn để học chút tay nghề.”

An Cẩn cười nói: “Nếu anh muốn học thì lần sau tôi dạy cho, hôm nay sắp nướng xong rồi.”

Cậu bán hàng luyện được tốc độ tay, xếp đồ đầy trên vỉ nướng, chú ý đến khẩu vị của Norman nên mỗi loại đồ ăn đều sẽ có một phần ít cay, loại nào thích hợp thì cho thêm vị chua.

Hương thơm càng lúc càng nồng, do nướng chung nhiều loại thực phẩm nên mùi thơm cũng có đủ các vị, trộn lẫn vào nhau cực kỳ hấp dẫn.

Đột nhiên một người nhô ra trước cửa sổ, gã chống tay trái nhảy vào phòng, tay phải nhanh chóng lấy đi bắp ngô nướng ở giữa.

An Cẩn đang rắc gia vị thì bị dọa giật mình, tay run lên, gia vị bị đổ ra hơi nhiều, cậu không chú ý mà lùi lại một bước.

Cậu giương mắt, cái đầu trọc lóc đập ngay vào mắt, vẻ mặt cậu cảnh giác: “Ông làm gì đấy?”

Gã đầu trọc cắn một miếng ngô, ánh mắt chuyển từ đồ ăn trên vỉ nướng sang mặt An Cẩn, hừ một tiếng: “Nhóc con, thức thời một chút, giao hết gia vị ra đây, bằng không sau này đừng mơ mà mở quán!”

Gã cắn thêm một miếng ngô, vị ngọt thơm ăn đến là thỏa mãn.

Không uổng công gã đợi ở cách vách lâu như vậy!

Tên quỷ nghèo Duran kia thuê nhà ở cái chỗ hẻo lánh như vậy, gã đã đợi ở cách vách rất lâu, định đợi khi không có ai thì vào trộm gia vị, thế nhưng mãi mà vẫn có người.

Gã ngửi thấy mùi thịt nướng thơm lừng, thực sứ không nhịn được nữa nên dứt khoát đi ra.

Ăn ngô xong gã cảm thấy chuyến đi này quả là đúng đắn.

Sau khi trở về, cả gã và nhân viên phục vụ kia đều thấy không cam lòng.

Bọn họ nhớ rõ lúc đầu khi sử dụng ớt bột của An Cẩn, quả thực thịt rất ngon, gã nghi vụ bếp nướng bị cháy là do sơ suất gì đó thôi.

Vì vậy gã thử nướng lại một lần nữa, kết quả vô cùng tốt, thịt xiên nướng rất ngon, thế nhưng vẫn không bằng của An Cẩn.

Gã và nhân viên đoán rằng nguyên nhân khiến món nướng không ngon bằng của An Cẩn là do các loại gia vị khác!

Tên đầu trọc nhìn dáng vẻ nhỏ con của An Cẩn, không chút nào để cậu vào mắt.

Gã ăn ngô, cảm thấy lộ diện uy hϊếp một phen cũng không tồi, dù sao nếu trộm cũng chỉ trộm được một phần, mà đe dọa thì ngày nào chả có.

Duran là quỷ nghèo, chắc nhân viên cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, nói chuyện nhỏ nhẹ lại không lưu loát, chắc là nhóc con vị thành niên nhà nghèo nào đó không tìm được việc ở thế giới thực nên mới chạy vào đây làm thuê.

Gã đầu trọc cười đểu giả, nói: “Chú đây không bắt nạt người khác, cũng không muốn công thức của mày. Chỉ cần mỗi ngày mày cho chú một phần gia vị, vậy thì chú sẽ không làm phiền mày, ngược lại còn có thể bảo kê mày, coi như gia vị là phí bảo kê.”

An Cẩn chớp mắt, chỉ tay về phía sau gã.

“Đừng giở trò nữa.” Gã đầu trọc hừ một tiếng rồi quay đầu lại, trước mắt tối sầm như có núi chắn ngang, gã sợ hãi lùi về sau một bước, đập lưng vào cửa sổ, khuôn mặt nhăn nhó vì đau nhưng không dám nhúc nhích, “Đường, Đường đội.”

Đường đội rất nổi tiếng trong trấn nhỏ, lúc đầu là bởi vì vóc người khiến đàn ông phải ghen tị, sau là bởi vì bản lĩnh của hắn.

Bất kỳ treo thưởng nào trong khu phố mà đội đi săn không thể hoàn thành, chỉ cần nhờ Đường đội giúp đỡ thì nhất định sẽ thành công.

Nhân vật lợi hại như vậy, từ trước tới nay gã đầu trọc vẫn luôn ghi nhớ nếu gặp thì phải đi đường vòng, tuyệt đối không bao giờ đυ.ng chạm.

Norman xách sau cổ gã đầu trọc, kéo gã lui ra xa, tránh khỏi vị trí cửa sổ, giọng điệu u ám: “Phí bảo kê à?”

Gã đầu trọc vừa nghe đã hiểu Đường đội đang ra mặt thay cho nhóc nhân viên nướng thịt này, thầm nghĩ toang rồi.

Nhóc nhân viên quèn gương mặt đáng giá mười tinh tệ, nói chuyện không lưu loát, nhìn thế nào cũng giống một tên quỷ nghèo, thế mà không ngờ lại có bảo kê vững chắc là Đường đội!

Gã đầu trọc lắp bắp cười gượng: “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm thôi.”

Norman liếc nhìn đồ nướng trong tay gã, gằn giọng nói: “Hiểu lầm?”

Gã đầu trọc lúng túng giơ bắp ngô đang gặm dở một nửa lên, vừa rối rắm vừa căng thẳng, cảm thấy đây không phải bắp ngô mà là một viên đạn, trả lại không được mà cầm tiếp cũng không xong.

“Tôi sai rồi.” Gã quay đầu lại trực tiếp xin lỗi An Cẩn, “Thực xin lỗi, tôi có mắt như mù, từ giờ sẽ không dám tái phạm nữa, tha cho tôi đi!”

An Cẩn tắt bếp nướng, chỉ trích: “Lúc chiều ông còn đổi lọ ớt bột của tôi.”

Gã đầu trọc sửng sốt: “Sao mày biết?” Gã đột nhiên nói: “Lần cháy lúc trước là do mày làm?”

An Cẩn chớp mắt, vẻ mặt vô tội: “Là các người không biết dùng.”

Tay Norman dùng sức: “Lúc trước ông làm phiền cậu ấy hả?”

Cổ gã đầu trọc bị siết chặt, vội vàng đưa tay kéo cổ áo, xin lỗi: “Tôi trả ớt bột cho cậu ngay.” Còn không quên nịnh hót, “Vì nhóc con này tay nghề khéo quá nên tôi mới nhất thời hồ đồ, về sau không dám nữa.”

Norman nhìn thiếu niên: “Cậu muốn xử lý thế nào?”

An Cẩn suy tư, nghĩ đến thân phận của Norman, nói: “Gã uy hϊếp người rất thành thạo, hẳn là không phải lần đầu tiên. Nói không chừng ở thế giới thực cũng bắt nạt người khác, giao cho cảnh sát đi, điều tra làm rõ rồi xử lý theo quy định của pháp luật.”

Cậu dừng một chút: “Tốt nhất là để gã trả cho những người bị bắt nạt một số tiền bồi thường nhất định.” Lại hỏi Norman, “Anh thấy có ổn không?”

“Đừng mà!” Gã đầu trọc hoảng sợ, lúc này gã không thèm quan tâm xem sau này Đường đội sẽ làm gì gã nữa, trực tiếp offline.

An Cẩn thấy gã biến mất thì hơi tức giận, cậu hỏi Norman, “Bọn họ không bị trừng phạt khi làm chuyện xấu trong thế giới thực tế ảo à? Trực tiếp bỏ chạy là được sao?”

Norman: “Không chạy được, sẽ xử lý như cậu đã nói.”

Gã đầu trọc trở lại thế giới thực, đắc ý cười lạnh, thế nhưng không đến năm phút sau, cảnh sát khu phố đã đứng trước cửa nhà gã.

Norman quay lại phòng, rửa tay, nhìn thấy An Cẩn đang dọn đĩa bèn đi tới giúp đỡ, một tay cầm đĩa lớn, tay kia nhận lấy xiên đặt lên.

Hắn nhìn thiếu niên đang phân loại xiên que: “Sao lại nghĩ đến việc xử lý như vậy?”

Tim An Cẩm đập nhanh trong giây lát rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, cậu ngước đôi mắt sáng ngời nhìn hắn: “Khi Joy đi học, giáo viên nói kẻ xấu thì phải giao cho chú cảnh sát xử lý.”

Norman hiểu rõ, hắn biết Joy, mỗi lần đem đồ ăn cho người cá nhỏ thì đều thấy cậu đang xem phim hoạt hình, nhân vật chính trong đó là Joy.

Hắn khen: “An An thông minh quá.”

Hắn đột nhiên hiểu ra tại sao người cá nhỏ luôn xem hoạt hình đến chăm chú, là bởi vì cậu có thể hiểu được.

Hắn cho rằng tốc độ học nói của người cá nhỏ nhanh như vậy cũng là do thường xuyên xem hoạt hình.

An Cẩn xấu hổ mím môi, cậu phát hiện càng ngày Norman càng khen cậu thuận miệng hơn.

Lúc đầu cậu có thể cảm nhận được Norman hơi miễn cưỡng khi khen cậu, cho dù cậu làm gì thì cũng phải vài giây sau hắn mới khen.

Như thể đột nhiên nhớ ra bản thân nên khen ngợi cậu.

Bây giờ thì vô cùng tự nhiên, không còn phải cứng nhắc như quy tắc nữa.

Norman không phát hiện ra thay đổi của bản thân, chỉ cảm thấy cậu thông minh nên vô thức khen ra miệng.

Hai người đặt hết đồ nướng lên bàn, trên bàn đầy ắp đủ thứ mùi hương xen lẫn, cực kỳ hấp dẫn.

Tuy rằng Mục Thần vẫn ăn không ngừng đũa nhưng cũng chú ý tới động tĩnh vừa rồi, tò mò hỏi Norman: “Joy là ai?”

Norman: “Nhân vật chính trong phim hoạt hình.”

Mục Thần: “An An còn xem phim hoạt hình á?”

Norman: “Vẫn luôn xem.”

An Cẩn gật đầu, nhân cơ hội khiến chuyện cậu học nói nhanh trở nên hợp lý: “Tôi học được nhiều chữ trong phim hoạt hình lắm.”

Mục Thần cắn một miếng cánh gà, thầm nghĩ nếu Tiểu Ngân xem phim hoạt hình thì chắc cũng học được tiếng tinh tế nhỉ? Cho dù không nói được thì có thể nghe hiểu cũng tốt lắm rồi.

Cắn miếng cánh cay xè, anh híp mắt, vẻ mặt hưởng thụ

Cả ba ăn một bữa ngon lành chán chê.

Sắp đến sáu giờ, Norman bảo An Cẩn offline ăn tối, sau đó cả hắn và Mục Thần cũng offline.

Mục Thần trở lại phòng họp, ngay lập tức bắt gặp hàng tá cặp mắt chờ đợi.

Trong lòng anh khẽ thở dài, lắc đầu: “Không phải năng lực của con người, là… bug, bên phía công ty kiểm tra vội vàng nên không phát hiện ra, chắc chẳng mấy nữa sẽ đăng thông báo thôi.”

Nhất thời, tiếng thở dài thất vọng vang lên trong phòng họp.

Tâm trạng tốt khi được ăn đồ ngon của Mục Thần lập tức tiêu tan.

Anh liếc đảo mắt nhìn quanh phòng họp, người lớn tuổi nhất ở đây cũng chưa đến bốn lăm.

Người của quân bộ phải tiêu hao rất nhiều tinh thần lực, nếu không thể tiếp tục bổ sung, biển tinh thần chắc chắn sẽ sụp đổ trước năm mươi tuổi, tiếp theo sau đó là cái chết.

Hiện nay các loại thuốc xoa dịu trên thị trường dùng lâu sẽ bị nhờn, hiệu quả càng dùng càng kém, đối với các sĩ quan cấp trên thì gần như không có tác dụng.

Quân bộ chiêu binh càng ngày càng khó, mấy năm gần đây tỷ lệ gia nhập quân đội tăng trở lại là bởi vì mười năm trước bệ hạ đã chống lại áp lực, giành lấy một phần phúc lợi cho quân nhân.

Chỉ cần quân nhân tích lũy được một lượng quân công nhất định thì có thể đăng ký xin một người cá. Không cần tham gia đấu giá, cũng không cần bỏ ra xu nào, yêu cầu duy nhất chính là có khả năng nuôi nấng người cá.

Tài sản của những sĩ quan tích lũy đủ quân công e là không thể mua nổi một người cá, thế nhưng để nuôi thì hoàn toàn không có vấn đề gì.

Phúc lợi này đã tạo động lực rất lớn cho các quân nhân, cũng khiến số lượng người nhập ngũ tăng lên.

Nhưng số lượng người cá khan hiếm, số lượng quân nhân thì hoàn toàn trái ngược, có quá nhiều quân nhân đang phải chịu nguy hiểm vì bạo động tinh thần.

Mục Thần khẽ thở dài, đứng dậy rời khỏi phòng họp.

Hi vọng những gì An An nói là sự thật, nếu vậy cậu ấy có thể làm một số món ăn có thể bổ sung tinh thần lực.

Dù số lượng ít nhưng có còn hơn không, nếu được cứu kịp thời thì biết đâu sẽ vớt lại được một mạng.

Nghĩ tới đây, Mục Thần đang định quay về phòng làm việc chợt khựng lại, đổi hướng đi tới văn phòng của Norman.

Anh cần phải xác nhận lại một chút, nhân viên nướng thịt kia thực sự là An An sao?!

Lúc này Norman đang liên lạc với Arlos, người phụ trách Công ty Thực tế ảo.

Arlos nghe Norman nói để bọn họ thông báo bug, hít sâu một hơi: “Bệ hạ, cậu ấy thật sự có thể làm thức ăn có tác dụng khôi phục tinh thần lực sao?”

Khi kiểm tra bug, ông ta đã giám sát toàn bộ quá trình, rõ ràng là không hề có vấn đề gì.

“Ừ.” Norman không phủ nhận, nhắc nhở, “Tin mật cấp một.”

Giọng Arlos hơi kích động: “Tại sao không công khai chứ? Tin tức này khiến lòng người phấn khởi, đợi đến kỳ nghỉ hè khi quân đội tuyển tân binh, nhất định sẽ rất náo nhiệt!”

Ông ta nói, sau đó hơi bình tĩnh lại: “Không thể dùng ở thực thế sao?”

Norman: “Không thể công bố, nếu công bố ra sẽ không có lợi cho việc bảo vệ cậu ấy.”

Arlos thất vọng, ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại, hy vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn, “Tôi sẽ đăng thông báo ngay.”

Norman lại hỏi: “Thịt nướng có giá đắt nhất trong thế giới thực tế ảo là bao nhiêu?”

“Thịt thú Sừng Đen, một xiên 80 tinh tệ.”

Norman: “Về sau thịt nướng của cậu ấy giá 100 một xiên, 10% thuộc về Công ty Thực tế ảo, số tiền này do tôi trả.”

Arlos nghĩ thầm, quả nhiên bệ hạ đã nhìn trúng người có năng lực này, ông ta đáp: “Được.”

Cùng lúc đó, trên tinh võng, tin tức món thịt nướng trong thế giới thực tế ảo có tác dụng phục hồi tinh thần lực đã trở thành tin sốt dẻo, khiến cư dân mạng bàn luận sôi nổi.

Mọi người liên tục nghi ngờ tính xác thực về tác dụng của thịt nướng, đoán xem liệu có phải bug của Công ty Thực tế ảo không, hay là thực sự có ai đó có loại năng lực này.

Thảo luận càng ngày càng rầm rộ, rất nhiều người để lại lời nhắn trên trang web chính thức của công ty dò hỏi chân tướng, khiến trang web thiếu chút nữa quả tải.

Rất nhanh sau đó công ty đã đưa ra một thông báo giải thích, rằng tác dụng của thịt nướng quả thực tồn tại, là do lỗi hệ thống.

Sau khi thông báo giải thích được công khai, một thông báo bồi thường khác cũng được đăng lên ngay sau đó.

“Để bù đắp cho người dùng, công ty giữ bug lại coi như phúc lợi, mỗi ngày mở bán một nghìn năm trăm xiên thịt nướng ngon, có tác dụng khôi phục tinh thần lực, giá mỗi xiên là 100 tinh tệ. Mỗi người giới hạn mua mười xiên, ai đến trước bán trước.”

Cư dân mạng sục sôi, dịch vụ chăm sóc khách hàng của Công ty Thực tế ảo bận bịu đến choáng váng.

“Có thể mua ở đâu? Có nhận đặt trước không?”

“Hôm nay có còn không? Mấy giờ bắt đầu bán?”

Đủ các loại câu hỏi liên tục xuất hiện trong hộp thư trò chuyện của bộ phận chăm sóc khách hàng, mãi đến khi công ty đưa ra thông báo cụ thể.

.

An Cẩn nổi trên mặt nước, hai tay đặt lên thành hồ bơi, Norman cúi đầu hỏi cậu: “Bốn giờ chiều bắt đầu bán hàng, có thấy mệt quá không?”

An Cẩn ngước cằm, hơi đắc ý lắc đầu.

Cậu nướng thịt nhanh lắm!

Vừa nghĩ, cậu vừa liếc nhìn màn hình ảo của Norman, vẻ mặt hơi lúng túng.

Cậu đọc không hiểu!

Khẩu ngữ của cậu cải thiện rất nhanh, thế nhưng chữ viết lại không tốt lắm, có rất nhiều chữ chỉ nhận ra được một nửa.

An Cẩn tính toán, hiện tại cậu đã biết bản thân rất quan trọng đối với Norman, hơn nữa quan hệ cũng bền vững, vì vậy nếu tiết lộ khả năng nói chuyện thì chắc cũng không sao.

Cậu nhìn vòng tay trí não của Norman, cũng muốn có một chiếc.

Nếu học nhận mặt chữ bằng cách xem hoạt hình thì tốc độ quá chậm, trên tinh võng chắc sẽ có tài liệu dạy phù hợp hơn.

Cậu nghĩ, nên mở miệng như thế nào để không quá đột ngột, cũng không khiến Norman cảm thấy trước đây cậu cố ý không nói chuyện?

Norman đứng dậy, nói với người cá nhỏ: “Tôi sắp phải tham gia lễ trao giải rồi, cậu nghỉ ngơi sớm đi.”

An Cẩn mím môi, không muốn làm trễ nãi công việc của Norman, gật đầu vẫy tay chào hắn.
« Chương TrướcChương Tiếp »