Chương 13: TÌM THẤY TINH HẠCH

Norman bế An Cẩn đi vào phòng nhân ngư, ngắn gọn mà thuyết minh cho Honad sự việc vừa xảy ra: "Ngươi làm kiểm tra cho y trước đã."

Honad nghe xong, khuôn mặt khϊếp sợ, tiến lên làm kiểm tra cho tiểu nhân ngư.

"Không có việc gì, chỉ là tiêu hao tinh thần lực quá nhiều, lấy tốc độ khôi phục của nhân ngư, nghỉ ngơi một thời gian ngắn là ổn rồi."

Tầm mắt Honad từ kết quả kiểm tra rời đi, không nhịn được hỏi: "Y thật sự đã hát lúc tinh thần lực của ngài bạo động sao?"

Norman: "Ừm."

Hắn vừa trả lời vừa ngồi xổm xuống, chuẩn bị đem tiểu nhân ngư thả xuống hồ nước, kết quả ống tay áo bị kéo lại.

An Cẩn ngăn lại động tác của Norman, quay đầu ngược lại với hồ nước, cái đuôi của y nhếch lên, làm ra hành động không phối hợp.

Norman nghi hoặc mà nhìn y: "Không muốn vào hồ nước sao?"

An Cẩn giơ tay chỉ hướng nhà vệ sinh.

Thời gian y ở vườn đã rất lâu, lại bò đi bò lại trên mặt đất, trên người đã sớm đầy mồ hôi, y không muốn làm dơ hồ nước.

Norman xem hiểu ý muốn của y, đem y ôm đến nhà vệ sinh.

An Cẩn lại chỉ chỉ phía dưới, Norman thả y xuống, đứng ở bên cạnh cửa nhìn y.

An Cẩn cực kỳ vừa lòng, ngửa đầu cười với Norman, sau đó rửa sạch chính bản thân.

Honad ở bên cạnh ngây người trong chớp mắt, lấy lại tinh thần đi đến phía sau Norman: "Bệ hạ, ngài như thế nào bình tĩnh như vậy! Ngài chẳng lẽ không biết, An An có bao nhiêu đặc biệt sao? "

Norman đương nhiên biết, năng lực cảm giác của nhân ngư rất mạnh.

Khi tinh thần giả bị bạo động, mặc dù có thể điều khiển không để tinh thần lực lan ra ngoài, cảm xúc của nhân ngư cũng sẽ chịu kí©h thí©ɧ, cảm thấy kích động.

Nếu bạo động tinh thần bùng nổ, phản ứng của nhân ngư sẽ càng mãnh liệt, không phải thét chói tai chạy đi thì cũng là ra sức công kích.

Chưa từng có nhân ngư nào dưới tình huống như vậy, ca hát trị liệu cho tinh thần giả bị bạo động tinh thần.

Nhân loại bình thường nếu bị bạo động, chỉ có thể dựa vào thư hoãn tề để bình ổn xuống, sau đó lại nghĩ cách dỗ dành để nhân ngư trị liệu.

Đương nhiên, đấy là trong trường hợp có vận khí tốt.

Vận khí không tốt, không có nhân ngư, chỉ có thể thừa nhận đau đớn từ tinh thần, sau khi sợi tinh thần khô kiệt thì tinh thần hải bắt đầu thu nhỏ, cấp bậc tinh thần cũng giảm xuống.

Cấp bậc tinh thần càng thấp, thời gian xảy ra lần bạo động tiếp theo càng ngắn, cho đến khi tinh thần hải hỏng mất, liền giống như đã chết.

Đây cũng là lý do người của hành tinh Obis nhất quyết muốn chăn nuôi một con nhân ngư.

Càng sớm chăn nuôi nhân ngư, tinh thần hải liền càng khỏe mạnh, nếu cùng nhân ngư ở chung tốt, đừng nói bạo động tinh thần, tinh thần lực thậm chí có thể luôn luôn ở trạng thái tràn đầy.

Tuy nhiên, trạng thái tinh thần lực duy trì mức cao nhất, đối với tinh thần giả cao cấp mà nói là rất khó.

Rốt cuộc thì tinh thần lực của nhân ngư cũng có hạn, số lượng nhân ngư cao cấp cũng càng thưa thớt.

Norman trầm giọng nói: "Việc này phải bảo mật."

Honad biểu cảm nghiêm túc: "Thần tuyệt đối sẽ không nói ra bên ngoài, nhưng mà thú Atoll đột nhiên tập kích hoàng cung, tin tức về việc ngài bị bạo động tinh thần chỉ sợ giấu không được."

Norman bình tĩnh nói: "Không có việc gì."

Honad nhịn không được lo lắng: "Thần cảm thấy thú Atoll là tới vì An An."

Ánh mắt hai người không khỏi đều rơi xuống trên người tiểu nhân ngư.

An Cẩn một bên nghe hai người nói chuyện, một bên dùng nước rửa sạch cái đuôi.

Có một vài cọng cỏ nhỏ dính trên cái đuôi, y cẩn thận mà rửa sạch xuống, mồ hôi cũng theo nước trôi đi, cái đuôi liền trở nên sáng loáng.

Y rửa xong cái đuôi, đem tóc thả trước người, nhìn đến mái tóc hỗn độn có dính cọng cỏ, không biết xuống tay thế nào.

Trước mắt Norman hiện lên một mảng sắc trắng, là phần lưng bị tóc che đậy của tiểu nhân ngư, tinh tế lại trắng nõn.

Hắn thoáng rời đi tầm mắt, mở ra trí não gửi tin cho đội trưởng đội hộ vệ số 2.

Thực nhanh hắn liền nhận được trả lời, mày nhíu lại: "Người biết đến sự tồn tại của An An ở hoàng cung rất ít, chắc hẳn quái thú chỉ là nghe được tiếng hát của An An, rồi bị hấp dẫn đến đây."

Đôi mắt Honad tỏa ánh sáng mà nhìn tiểu nhân ngư ngoan ngoãn rửa sạch chính mình, nghe được Norman nói sửng sốt một chút.

"Nó thế mà nghe được tiếng hát của An An? Mà khoan, một ngày An An hát tận mấy lần luôn?!!!!"

Norman: "Y ở sau vườn hoa hát hai lần, lần thứ hai chưa hát xong, thú Atoll liền xuất hiện."

"Sao có thể?" Honad kinh ngạc, "Ngài có thể nghĩ sai rồi hay không? Nhân ngư sao có thể dễ dàng ca hát như vậy?"

Norman mặt không biểu tình: "Tinh thần lực của bốn gã hộ canh gác bên ngoài đều tăng lên."

Honad: "Cho nên lần đầu tiên An An ca hát, là hát cho bọn họ nghe? Không đúng, đội hộ vệ không phải không được phép tiếp cận trong phạm vi biệt thự sao? Bọn họ hẳn là chưa thấy qua An An chứ."

Norman: "Chưa thấy qua. An An hát ở trong vườn hoa, bọn họ nghe được."

Honad nhếch khẽ miệng, ngây người một lát mới tiêu hóa những lời này, đôi mắt sáng cực kỳ: "Nói cách khác, tiếng ca của y đối với người xa lạ cũng có hiệu quả cực tốt."

Hơn nữa, y không cần người dỗ, cũng sẽ chủ động ca hát, ông nhịn không được cảm thán: "Trời ơi, đây là cái gì thần tiên nhân ngư!"

Honad nói xong, điều chỉnh sắc mặt, nghiêm túc nói: "Bệ hạ, thần xin được ở cách vách biệt thự."

Tuy rằng ông là bác sĩ, không giống quân nhân thường xuyên tiêu tốn tinh thần lực như vậy, nhưng mặc dù dùng dịch dinh dưỡng, cũng sẽ có tạp chất tiến vào thân thể.

Sau khi tinh thần lực chống cự tạp chất thì sẽ bị tiêu hao, rồi giảm bớt, tình trạng tinh thần hải cũng liền theo tuổi tác dần dần chuyển biến xấu.

Từ sau tai nạn vũ trụ, tạp chất trải rộng toàn bộ hành tinh, không ngoại trừ người dân của hành tinh Obis, còn có rất nhiều cư dân các tinh cầu khác, đều chịu tra tấn từ tinh thần lực.

Honad âm thầm tính toán, đến sống ở cách vách biệt thự, khi tiểu nhân ngư ca hát ông có thể lập tức chạy đến cửa sau để nghe!

Norman: "Tùy ngươi, bảo Joseph an bài phòng cho ngươi."

Joseph là đội trưởng đội hộ vệ hoàng gia, chỗ ở của đội hộ vệ phân bố ở bốn phía của biệt thự.

Norman vừa nói, vừa ra một vài mệnh lệnh cho phía đội hộ vệ.

Honad đạt được mục đích, tâm tình rất tốt, nghĩ đến cái gì đó, ông hỏi: "Thời điểm An An ca hát cho ngài nghe, y có vui vẻ không?"

Trong đầu Norman hiện lên ánh mắt lo lắng của tiểu nhân ngư, trả lời: "Không vui."

Honad trầm ngâm: "Xem ra nhân ngư thuần sắc cùng nhân ngư bình thường không giống nhau, không phải vui vẻ liền ca hát, ngài cảm thấy là vì cái gì?"

Norman ánh mắt khẽ chuyển: "Vì lo lắng cho ta."

Honad: Tựa hồ biến thành một quả chanh.

Ông đánh giá sắc mặt Norman: "Vậy sau khi ngài nghe xong, cảm giác như thế nào?"

Norman: "Tinh thần hải thực ổn định, tinh thần lực khôi phục một phần."

Honad: "Không hổ là nhân ngư thuần sắc!"

Ánh mắt của ông cực nóng mà nhìn tiểu nhân ngư, nhìn nhìn liền nhịn không được nhíu mày, tỏ vẻ nghi ngờ với Norman: "Ta rất tò mò, ngài rốt cuộc làm cái gì để lấy được thiện cảm của y?"

"Ngài xem tóc của y này, có phải ngài chưa từng dẫn y đi qua trung tâm bảo dưỡng phải không?"

"Nếu mà là cái nhân ngư khác thì đã sớm công kích ngài rồi, một đầu tóc xinh đẹp như vậy, ngài thế mà cũng không biết dẫn y đi bảo dưỡng."

An Cẩn nghiêng đầu, dùng ngón tay cẩn thận mà sửa sang lại tóc.

Tuy rằng tóc thực rắn chắc, không dễ dàng chải, nhưng cũng không ngăn cản được móng tay sắc bén.

An Cẩn không tự giác chu miệng lên, hôm nay đi tới đi lui vài lần sau vườn hoa, tóc vẫn luôn rơi rụng trên mặt đất, rất lộn xộn.

Y thật vất vả đem cọng cỏ rửa sạch sẽ, móng tay quá dài, động tác không có dễ dàng thực hiện, nửa ngày cũng không thể chải vuốt lại, còn làm đứt mấy đoạn.

Y sinh ra xúc động muốn cắt phăng đầu tóc.

Tưởng tượng đến đầu tóc là đồ vật duy nhất mà y có thể dùng để che đậy thân thể, y mới sua tan cái ý tưởng này.

Y nhìn móng tay dài nhọn, không vui mà đảo mi.

Nghe được bác sĩ nhắc tới tóc, ánh mắt xinh đẹp của y chuyển qua, quay đầu, nắm tóc cho Norman xem, không vui vẻ mà nói "phi".

Y chờ mong mà nhìn Norman, thế giới này, hẳn là cũng đồ vật như dầu gội dầu xả linh tinh chứ?

Norman trầm mặc trong chớp mắt, khom lưng bế tiểu nhân ngư lên: "Tóc thật xinh đẹp, ta mang ngươi đi hộ lý nhé."

An Cẩn nghe ra giọng điệu trấn an của hắn, cũng nghe hiểu cái từ tóc này, thấy Norman đem y ôm đi, phỏng đoán Norman muốn gội đầu cho y.

Y ngoan ngoãn tùy ý Norman ôm, đánh giá tinh thần hải khôi phục bình tĩnh của Norman.

Tuy rằng không có lại bạo hoa lửa, khu vực màu đen cũng giảm bớt chút, thậm chí có một khối khu vực màu xám biến trắng.

Nhưng đối với tinh thần hải khổng lồ mà nói, chút thay đổi này thật sự quá nhỏ.

Tình trạng tinh thần hải của Norman, như cũ không thể nói là tốt được.

An Cẩn có chút bất đắc dĩ, tinh thần lực của y có hạn, so sánh cùng Norman, chênh lệch tinh thần hải lớn nhỏ như là bóng rổ cùng bóng bàn vậy, chỉ ca hát một lần, tác dụng không lớn.

Hài, đôi mắt của y cong cong, y sẽ duy trì tâm tình tốt, mau chóng khôi phục tinh thần lực.

Như vậy là có thể hát cho Norman nghe thật nhiều nha!

Lần sau, nhất định sẽ hát thật dễ nghe!

Nghĩ đến ca hát, y nhớ tới con quái thú kia, nếu có thể lấy được tinh hạch thì tốt rồi.

Nếu tinh hạch cùng Zombie hạch giống nhau thì có thể tăng dị năng, tinh thần hải của y cũng có thể thăng cấp.

Tự hỏi trong chớp mắt, y vẫn là quyết định thử xem.

Chờ Norman đem y ôm ra khỏi phòng, y lôi kéo ống tay áo của Norman, sau khi hấp dẫn chú ý của Norman, y quay đầu nhìn về phía sau vườn hoa, giơ tay chỉ vào trên trời.

Nghĩ nghĩ, y mở miệng, thử nhe răng, bắt chước bộ dáng của quái vật.

Norman cho rằng y vẫn còn cảnh giác với thú Atoll, trấn an nói: "Thú Atoll đã chết."

An Cẩn thấy hắn tiếp tục hướng cửa lớn mà đi, vội vàng lại lôi kéo ống tay áo của hắn.

Y duỗi tay về phía sau vườn hoa trên quơ quơ, cổ cũng duỗi phía bên đó, còn phát ra thanh âm a a thúc giục.

Honad ở một bên nhìn, suy đoán: "Nhân ngư cực kỳ mang thù, có phải y chưa thấy được xác thú Atoll nên chưa an tâm hay không?"

Norman suy tư trong chớp mắt, lúc ấy tinh thần của hắn bạo động, cảm xúc không xong, cũng không có chú ý tiểu nhân ngư có thấy được xác của thú Atoll hay chưa.

Thấy tiểu nhân ngư cố chấp chỉ bầu trời bên trên hậu viện, Norman hạ lệnh cho trưởng hộ vệ:"Đem xác thú Atoll mang lại đây."

Hắn ôm tiểu nhân ngư đi phía sau vườn hoa, trong chốc lát, trưởng hộ vệ từ cửa sau tiến vào, nhìn thấy Norman thì ngây ngẩn cả người.

Tinh thần hải của bệ hạ nhanh như vậy liền ổn định rồi!

Hắn thực nhanh liền hồi thần, từ túi không gian lấy ra xác thú Atoll.

Thú Atoll giống một ngọn núi nhỏ được đặt ở một bên vườn hoa, phần đầu máu chảy đầm đìa, đáng sợ mười phần.

"Ngươi xem, đã chết" Norman nói với tiểu nhân ngư.

Đôi mắt An Cẩn tỏa sáng, chỉ vào thú Atoll, ý tứ rõ ràng muốn qua đi.

Norman thấy tâm trạng của y có vẻ khá hơn nhiều, liền nghe theo y, ôm y đi qua.

An Cẩn nhìn phần đầu thú Atoll, lập tức lộ ra biểu cảm thất vọng, đầu đã có cái động, không thấy tinh hạch.

Y chỉ vào cái động kia, a a a mà kêu, nhìn về phía trưởng hộ vệ.

Trưởng hộ vệ đối diện với đôi mắt xanh lam của y, hơi sửng sốt.

Norman biết chỉ số thông minh của tiểu nhân ngư không thấp, thấy y như vậy, sau khi đánh giá thú Atoll thì hỏi: "Thú hạch đâu rồi?"

Trưởng hộ vệ lấy ra một viên thú hạch tròn lớn bằng lòng bàn tay, màu sắc giống như hồng thạch lựu đưa đến: "Là thú hạch cấp hai."

Đôi mắt An Cẩn nhất thời sáng lên, bàn tay hướng về phía tinh hạch, duỗi đến một nửa lại thu về, ngẩng đầu nhỏ, chờ mong mà nhìn Norman.

Rất muốn a!

Ở tận thế, tinh hạch zombie là vật phẩm quý báu, cũng không biết ở thế giới này, tinh hạch có quý không quý.

Làm sủng vật, y có thể có được hay không?