An Cẩn nhìn về phía tinh thần hải của Tiểu Ngân, sau khi ăn cá, một bộ phận sợi tinh thần của Tiểu Ngân từ trắng xám biến thành trắng thuần.
Giống với phản ứng của y khi ăn đồ ăn không tạp chất, tinh thần lực sẽ tăng lên.
Tiểu Ngân thấy y không phản ứng, nhanh chóng đoạt lấy cá trong tay y.
Tiểu Ngân nhìn chằm chằm con cá, nhăn cái mũi lại, không vui mà nhe răng: Vì cái gì hôi như vậy, ta muốn thơm cơ!
Hắn trừng mắt với An Cẩn: Vừa rồi rõ ràng là rất thơm!
An Cẩn kinh ngạc, cái này cũng có thể ngửi được sao?
Đồ ăn không tạp chất không có bị tạp chất ảnh hưởng, khôi phục mùi hương nguyên bản của đồ ăn, nhưng y cắt cá rất mỏng, mùi hương đặc biệt nhạt.
An Cẩn không khỏi khẩn trương, lặng lẽ nhìn về phía hai người trên bờ, biểu cảm của hai người thực bình tĩnh.
An Cẩn thở phào nhẹ nhõm, xem ra hai người đó không có ngửi thấy.
Cũng đúng, khoảng cách xa như vậy, mùi hương còn rất nhạt, nếu có thể ngửi được thì cũng quá khoa trương rồi.
Y giơ tay chỉ vào con cá, trấn an Tiểu Ngân: Chính là loại cá này, ngươi xem, chỗ thịt cá này, chính là loại ngươi vừa mới ăn.
Tiểu Ngân đánh giá con cá, chần chờ trong chớp mắt, sau đó sảng khoái mà cắn một ngụm cá, nhưng khi nuốt vào lại hận thù mà trừng mắt cá: Không phải cái hương vị này!
Hắn đem cá lăn qua lộn lại mà nhìn nhìn, dùng móng tay lấy một miếng cá khác ăn, sau đó lại thở phì phì mà đem cá ném vào trong nước.
An Cẩn cảm thán, duỗi tay muốn đỡ nhưng không đỡ được, nhìn miếng cá dần dần chìm vào trong nước, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Trước khi ngủ lại thay nước vậy.
Y đong đưa cái đuôi, chuẩn bị đi nhặt cá lên, lại bị Tiểu Ngân ngăn cản động tác.
Tiểu Ngân vây quanh y, vén tóc dài của y lên kiểm tra: Ngươi đem đồ ăn ngon đều giấu chỗ nào vậy?
Tuy rằng đối phương là cái nhân ngư, như cũ vẫn rất giống người, thân trên của bọn họ lại không mặc quần áo, cách nhau gần như vậy, An Cẩn thực sự không quen.
Y bơi ra muốn trốn Tiểu Ngân, nhưng Tiểu Ngân cũng có cái đuôi ở trong nước linh hoạt mười phần, vẫn luôn dính lấy y.
Trên bờ, Norman nhíu mày, lo lắng tiểu nhân ngư bị khi dễ không vui.
Nhưng mà hiểu biết của hắn về nhân ngư không nhiều lắm, không xác định bọn họ có phải là đang chơi đùa hay không.
Hắn quay đầu hỏi Mục Thần: Tiểu Ngân đang làm gì vậy?
Mục Thần cũng thực mê mang, Tiểu Ngân như thế nào dính An An như vậy? Kỳ động dục còn chưa có đến mà nhỉ!
Hắn suy đoán: Có lẽ là thích An An, biểu đạt ý muốn gần gũi chăng.
Norman quan sát cẩn thận biểu cảm của tiểu nhân ngư, xác định bộ dáng tiểu nhân ngư cũng không phải là chơi vui vẻ, nói: Ngươi đem Tiểu Ngân kêu tới đây đi.
Mục Thần nhìn về phía hồ nước kêu: Tiểu Ngân, qua đây.
Tiểu Ngân giả vờ không nghe thấy, quấn lấy An Cẩn: Cho ta đồ ăn ngon đi!
An Cẩn đối với bộ dáng vô lại Tiểu Ngân không có cách nào, giống như gặp phải một bé con cứ đòi ăn kẹo vậy.
Y nghĩ nghĩ: Ta cũng chỉ có một ít, ta chia sẻ với ngươi, nhưng ngươi ăn xong rồi không thể đòi tiếp, cũng không được nói cho người khác.
Tiểu Ngân: Người khác là ai?
An Cẩn: Ý ta là, ngươi không thể nói cho thú hai chân cùng nhân ngư khác.
Tiểu Ngân hừ nhẹ: Ta mới không thèm nói cho thú hai chân! Bọn họ ngốc như vậy, chỉ biết a ừm nha, cái gì cũng nghe không hiểu.
An Cẩn nghĩ thầm: Chỉ sợ nhân loại cũng nghĩ nhân ngư giống như thế.
Y có chút thất vọng, xem ra thế giới này, nhân ngư cùng nhân loại là không cách nào dùng ngôn ngữ giao tiếp.
An Cẩn nhắc nhở Tiểu Ngân: Nói cho nhân ngư khác cũng không được.
Tiểu Ngân vội vàng đồng ý.
An Cẩn: Ngươi tránh ra một lúc được không.
Sau khi Tiểu Ngân tránh ra, y bơi tới đáy ao nhặt cá lên, lặng lẽ cắt lấy hai miếng cá lớn bằng hai ngón tay, bơi đến chỗ mặt nước cách hai người trên bờ xa nhất.
Tiểu Ngân lập tức đong đưa cái đuôi, bơi tới bên cạnh y.
An Cẩn đưa lưng về phía hai người trên bờ, Tiểu Ngân cùng y song song đưa lưng về phía sau, lúc này y mới thanh trừ tạp chất của miếng cá, đưa cho Tiểu Ngân: Trước khi ngươi ăn xong, không thể xoay người đó.
Tiểu Ngân trong lòng chỉ có mỹ thực, An Cẩn nói cái gì hắn đều đồng ý, nhận lấy miếng cá, tiếc nuối mà một ngụm ăn xong, vì thế học tập An Cẩn cắt thành từng lát từ từ ăn.
Hắn ăn cực kỳ vui vẻ, cái đuôi ở trong nước từ từ đong đưa.
Ngươi thật là lợi hại! Không ngờ có thể đem cá bẹp bẹp biến thành đồ ăn ngon như vậy!
An Cẩn cười cười, ánh mắt dừng trên đỉnh đầu Tiểu Ngân.
Trong tinh thần hải của Tiểu Ngân, sợi tinh thần màu xám nhanh chóng biến trắng, tinh thần hải sắp đạt đến trạng thái tràn đầy.
Ta thật là rất hưng phấn, lần đầu tiên ta được ăn đồ vật ngon như vậy! Tiểu Ngân hưng phấn nói.
An Cẩn phát hiện, tốc độ khôi phục tinh thần lực của Tiểu Ngân cũng càng tăng nhanh.
Y nghĩ, tốc độ khôi phục tinh thần lực của nhân ngư, quả thật cùng tâm trạng có quan hệ.
Ăn xong một miếng cá cuối cùng, tất cả sợi tinh thần của Tiểu Ngân toàn bộ biến thành trắng thuần, tinh thần lực đạt tới mức cao nhất.
Tần suất đong đưa cái đuôi của hắn tăng lớn, nháy mắt bơi tới giữa hồ nước, trong nước hiện lên một đám bọt nước xinh đẹp.
Hắn cực kỳ vui vẻ, nâng lên hai tay, đuôi cá nhẹ nhàng lắc lư, toàn bộ xoay tròn ở trong nước, đầu tóc hoa râm bay múa, tạo ra một chuỗi bọt nước trong suốt.
An Cẩn rõ ràng cảm thấy cảm xúc sung sướиɠ của Tiểu Ngân, cảm xúc loại này như có sức hút, toàn thân y thả lỏng, không tự giác mà cong cong đôi mắt.
Mục Thần đang cùng Norman nói chuyện phiếm, thấy thế vẻ mặt kinh ngạc: Như, như thế này là sao?
Tiểu Ngân mở miệng ra, tiếng ca dễ nghe kỳ ảo linh hoạt ở trong phòng phát ra.
Trong nháy mắt tiếng ca vang lên, An Cẩn nhìn thấy, tinh thần hải của Tiểu Ngân hiện lên rất nhiều viên năng lượng màu trắng.
Theo tiếng ca tiếp tục, những viên năng lượng đó phần lớn hướng tới tinh thần hải của Mục Thần bay đi, một phần nhỏ tiêu tán ở các nơi rồi biến mất, chỉ có mấy viên bay đến tinh thần hải của Norman.
Sau khi viên năng lượng biến mất, sợi tinh thần trong tinh thần hải của Tiểu Ngân, màu sắc dần dần ảm đạm.
Mà tinh thần hải của Mục Thần, một đám sợi tinh thần màu đen sườn ngoài biến thành màu xám, sợi tinh thần màu xám thì biến thành màu trắng.
An Cẩn cũng rõ ràng cảm thấy tinh thần lực của y tăng nhiều.
Chính là y chú ý tới, tinh thần hải của Norman, không có bất kỳ chuyển biến tốt đẹp nào, mấy viên năng lượng kia, như đá chìm đáy biển.
Tiếng ca của Tiểu Ngân tiếp diễn trong ba phút, tinh thần lực của hắn gần như tiêu hao hết, lại lấy tốc độ cực nhanh khôi phục.
Chỗ tinh thần lực mà hắn tiêu hao, đều truyền lại cho An Cẩn và Mục Thần.
Có một bộ phận rất ít tiêu tán, cùng với phần nhỏ hướng về phía Norman.
Tiểu Ngân nhìn An Cẩn: Ta lần đầu tiên ca hát cho nhân ngư nghe đó, nếu ngươi còn muốn nghe, liền cho ta đồ ăn ngon! Hừ, hai cái thú hai chân kia được tiện nghi rồi.
Tiểu Ngân nhìn về phía Mục Thần nói: Thú hai chân, tiếng ca vừa rồi, là ta ban thưởng cho ngươi, cảm ơn đi!
Mục Thần quả thực muốn cảm động: Vì cái gì hắn đột nhiên vui vẻ như thế? Lại dễ dàng ca hát như vậy?
Ta mấy ngày nay dỗ hắn ăn ngon uống tốt, hắn đều không có ca hát!
Mục Thần nói xong lại nhịn không được vui mừng: Tinh thần lực của ta khôi phục không ít, xem ra hắn rất thích An An.
Norman mặt không biểu tình mà nhìn hồ nước, này cùng điều hắn muốn không giống nhau!
Tiểu nhân ngư không có bạn bè thì không vui, hắn tìm bạn bè tới cho tiểu nhân ngư, kết quả tiểu nhân ngư còn không có vui vẻ đến ca hát, đồng bạn tìm tới đã đột nhiên ca hát rồi?
Biểu cảm Mục Thần khó nén cao hứng, hôm nay tuyệt đối là niềm vui ngoài ý muốn, vẫn là bất ngờ lớn.
Hắn nghiêm túc mà nhìn Norman: Ta nhất định sẽ giúp ngài hống An An vui vẻ, không hống An An vui vẻ, lương tâm của ta sẽ đau! Ngài yên tâm, ta về sau sẽ thường xuyên mang Tiểu Ngân tới đây bồi An An.
Norman nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái: Thượng tướng Mục Thần, không cần, An An có vẻ cũng không thích Tiểu Ngân.
Sao có thể! Bọn họ chơi rất vui vẻ mà!
Norman trầm giọng nói: Chỉ có Tiểu Ngân vui vẻ.
Hắn trầm mặc mà nhìn tiểu nhân ngư, đúng lúc tiểu nhân ngư cũng nhìn về phía hắn.
An Cẩn có chút lo lắng cho Norman.
Tinh thần lực của Tiểu Ngân chỉ truyền một chút cho Norman, còn không có tác dụng gì.
Mấy ngày nay sợi tinh thần trong tinh thần hải của Norman biến đen càng ngày càng nhiều, bên cạnh đó màu đen càng ngày càng đậm, giống như lúc nào cũng đều có thể bốc cháy.
Y lo lắng mà nhìn Norman, Norman là một chủ nhân tốt, đối với y muốn gì được lấy, cung cấp cho y chỗ an thân.
Y cũng muốn vì Norman làm cái gì đó.
Y hỏi Tiểu Ngân: Tiếng ca của nhân ngư đều có thể truyền tinh thần lực sao?
Tinh thần lực là cái gì? Tiểu Ngân nghiêng nghiêng đầu.
Nhân ngư không có khái niệm tinh thần lực sao?
An Cẩn nghĩ nghĩ, hỏi: Người Thú hai chân thích nhân ngư ca hát sao?
Đương nhiên! Tiểu Ngân đắc ý, Tiếng ca của chúng ta sẽ làm tinh thần của bọn họ tốt lên, làm cho bọn họ thoải mái.
Tất cả tiếng ca của nhân ngư đều có thể làm tinh thần thú hai chân tốt lên sao?
Đúng vậy, nhưng mà cũng có thú hai chân ngoại lệ, tiếng ca đối với họ chỉ có một chút tác dụng, Tiểu Ngân khẽ nhếch cằm, Tiếng ca của ta là tốt nhất!
Hắn chỉ hướng Mục Thần: Ngươi xem thú hai chân của ta, nghe lời cỡ nào, đều là công lao từ việc ca hát của ta.
Ách, An Cẩn không hiểu liền hỏi, Nghe lời cái gì cơ?
Tiểu Ngân trừng mắt với y: Ngươi không cảm giác được sao? Hắn chính là rất nghe lời nha! Thú hai chân của ngươi không ngoan tí nào, hơi thở xao động, không thoải mái, lúc nào cũng làm nhân ngư muốn đánh hắn.
An Cẩn đã hiểu, nghe lời trong ý của Tiểu Ngân chính là trạng thái bình tĩnh của tinh thần hải.
Sợi tinh thần của chủ nhân Tiểu Ngân rất nhiều, trong tất cả những người mà y từng gặp qua, trừ bỏ chủ nhân của y ra thì là nhiều nhất.
Nhưng là tình huống tinh thần hải của hai người hoàn toàn khác nhau, chủ nhân của Tiểu Ngân chỉ có vùng bên ngoài là có sợi tinh thần màu đen, còn lại đều là trắng xám và màu trắng, tinh thần hải rất ổn định.
Mà chủ nhân của y, một bộ phận lớn bên ngoài tinh thần hải đều là màu đen, vẫn là cái loại cực kỳ đen, giống như là lúc nào cũng sẽ tự cháy, tinh thần hải mười phần không ổn định.
Cảm giác của nhân ngư với tinh thần hải có vẻ rất mẫn cảm, tinh thần hải của hai người khác nhau, tạo cho nhân ngư cảm nhận hoàn toàn không giống nhau.
Mục Thần hơi thở bình thản, mà Norman mang theo áp lực, cùng với những xao động nặng nề, như là núi lửa sắp phun trào, làm nhân ngư cảm thấy bất an, như chịu phải uy hϊếp.
Không biết rằng tiếng ca của y có tác dụng lớn với chủ nhân hay không.
Nghĩ đến việc phải làm người khác ca hát, An Cẩn cắn môi dưới, có chút khẩn trương, trước kia ngũ âm của y không được đầy đủ, không hiểu biết về ca hát.
Tiểu học bị mọi người cười qua, rốt cuộc liền chưa bao giờ hát trước mặt người ngoài.
Ngươi có thể dạy ta ca hát không? Y chờ mong mà nhìn Tiểu Ngân.
Ca hát tại sao lại phải dạy? Không phải sinh ra liền biết hát sao? Tiểu Ngân mê mang nói.
An Cẩn cảm thấy đáng tiếc, y không phải là nhân ngư thật, không phải trời sinh liền có năng lực ca hát.
Nhưng mà, y biến thành nhân ngư, không biết ca hát có thể dễ nghe hơn hay không?
Thấy An Cẩn có vẻ đang suy tư, Tiểu Ngân nghiêm túc nhắc nhở: Ngươi không thể tùy tiện ca hát, chỉ khi vui vẻ mới có thể hát, nếu không hát xong sẽ rất mệt, một chút tinh thần cũng không có.
Như vậy rất nguy hiểm, thú hai chân sẽ nhân lúc chúng ta suy yếu mà khi dễ chúng ta!
An Cẩn: Luôn cảm thấy nhân ngư đối với nhân loại có cái hiểu lầm gì đấy.
Những nhân loại mà y gặp qua đối xử với nhân ngư đều cực kỳ tốt.
Lúc trước y còn nghi hoặc vì cái gì lại tốt như vậy, hiện tại đã hiểu ra, là vì tinh thần lực.
Nhìn tinh thần hải của chủ nhân, An Cẩn nắm chặt tay cổ vũ cho chính mình.
Trước kia y đã nghe qua nhiều bài hát như vậy, khẳng định có thể ca hát!
Nghĩ tiếp như vậy, y lại nhìn nhìn Norman, trong lòng có chút vui mừng.
Cuối cùng cũng có thể vì chủ nhân làm một chút việc!
Y lập tức làm một kế hoạch ở trong đầu, ngày mai liền bắt đầu luyện hát.
- -------------------------------------------------------