Chương 1: Meo~

Edit: Cam 🍊

Có một câu nói rất đúng, gọi là không phải oan gia không gặp nhau. Khi Lương Du Lan tỉnh lại ý thức được đầu tiên chính là điều này.

Cậu nhìn chiếc cằm như tường thành và đôi mắt sáng ngời của nam nhân kia... dung nhan tinh xảo đã trải qua chỉnh dung kia....

"Răng rắc" - lý trí nháy mắt bị căng đứt, trời đất mông lung.

- - uy uy, chúng ta không phải là không gặp 5 năm rồi sao, bây giờ sao anh lại xuất hiện ở đây hả!?

Đang trong lúc Lương Du Lan còn không hiểu gì sất, người trước mắt liền vương tay, tay này vừa muốn gãi lên đầu cậu liền bị cậu vun một vuốt tát bay.

"!"

Lương Du Lan hít hà một hơi, thất kinh nhìn chiếc măng cụt mao nhung đen bóng quơ qua quơ lại trước mắt chính mình, như thấy quỷ gào lên một tiếng, "Meo!!"

Ai ai ai? Làm sao lại là tiếng mèo?

Lương Du Lan mếu máo, không xác định lại kêu một tiếng, nhưng như cũ phát ra cũng chỉ có tiếng -- "Meo!?" -- y đúc vừa rồi.

Đây là trở thành mèo!? (⊙.⊙)

**

Lương Du Lan là người phương nào, nói ra có thể khiến trái tim nhỏ của ngươi đập lên liên hồi, bất quá chuyện này là của 4, 5 năm trước đó, hiện tại thấy Lương Du Lương, nhiều nhất sẽ là "Ôi~ này là cái tiểu thần tượng lỗi thời kiêu ngạo còn đồng tính luyến ái đó."

Đồng tính luyến ái! Đồng tính luyến ái thì làm sao!? Thọc cúc hoa ngươi rồi sao!? Ngươi khinh bỉ cái cái con khỉ! Lương Du Lan chỉ vào đám người kia tức giận mắng, thế là đem hình phẩm chất xấu của mình phô bày.

Lương Du Lan năm đó cùng từng đoạt trong tay Tần Tú cúp ảnh đế, chạm tay là phỏng như mặt trời ban trưa, nhan sắc trình độ khiến người líu lưỡi, tóm lại, những từ ngữ trong loạt phong thái đặc trên người cậu đều cực kỳ chuẩn xác.

Lương Du Lan bằng vào 《Tình Yêu Cấm Đoán》, đoạt được ảnh đế, có thể nói cái cúp ảnh đế này là một môca lớn trong lịch sử điện ảnh Trung Hoa.

Vì cái gì nói như vậy, bởi vì 《Tình Yêu Cấm Đoán》là một bộ phim nói về đồng tính nam, kể về tình yêu quấn quýt đầy si mê của hai người đàn ông, lấy về một bó nước mắt của khán giả.

Mà Lương Du Lan mượn lúc đế vị còn đang đỉnh cao, cậu bắt đầu xuất quỹ. Sự nghiệp cũng từ đây là xuống dốc không phanh -- bị công ty kinh tế trực tiếp phong tỏa.

Tầm mắt bị kéo về cái đêm trước khi Lương Du Lan biến thành mèo. Cậu được bàn bè trong giới mời đi sinh nhật. Lương Du Lan không mang theo bạn một mình đi trước, ở trong những ánh đèn rực rỡ ngược lại có chút cô đơn. Đưa xong lễ vật liền ra ngoài tản bộ.

Một là không muốn xem náo nhiệt, hai là không muốn lỡ chạm người quen, lúc đấy lại càng thêm xấu hổ.

Nơi tổ chức sinh nhật là ở một biệt thự lưng chừng núi, phong cảnh tú lệ, đêm về cũng có thể nhìn ngắm cảnh vật xung quanh. Mà Lương Du Lan cô đơn u buồn, thân ảnh in trên đất cũng như cây cải thìa úa vàng.

Lương Du Lan tây trang tam kiện đầy đủ, trong tay còn có một ly champagne, tạo thành khung cảnh một người trong đêm tối tịch mịch lãng du.

Lương Du Lan dạo quanh một vòng rồi đi tới bể bơi lộ thiên, lúc này khách khé đều đang ở trong chúc mừng, căn bản không ai để ý trong bóng đêm còn có cậu.

Lương Du Lan vốn dĩ không biết bơi mà còn hơi sợ nước. Quỷ mới biết tại sao hôm ấy lại đi đến gần bên cạnh bể bơi. TruyenHD

Sự việc sảy ra rồi cậu vẫn không ngờ mình sẽ chết như vậy. Cậu trượt chân "bùm" một cái, ngã vào bể bơi.

Trong bóng đêm Lương Du Lan gào khàn cả cổ họng, muốn nôn ra cả máu mà gào rít. Trong phòng là khách khứa ăn uống linh đình, ánh đèn ấm áp xen kẽ chiếu rọi lên những khuôn mặt tươi cười. Sự tương phản giữa tươi cười và lạnh lùng giống hệt như đỉnh cao và đáy vực sự nghiệp của cậu.

Sau hơn mười phút Lương Du Lan liền không xong. Trong làn nước trong xanh của bể bơi ngoài trời, cậu nhìn xuyên qua gợn nước nhẹ nhàng nhìn về phía bầu trời đêm, nội tâm lại cực kỳ bình tĩnh. Lương Du Lan sâu kín thở dài, ục ục ục phát ra một chuỗi dài bong bóng. Cậu tưởng chuyện đời này mình hối hận nhất là công khai xuất quỹ, nếu không xuất quỹ hiện tại không chừng cậu còn đang là một đại ảnh đế tinh hoa phủng nguyệt. Cũng sẽ không đến như hôm nay, chết đuối cũng không người nào biết... Từ từ! Nếu nói còn chuyện làm cậu hối hận nhất, đó chính là thông đồng với Sở Chinh.

Nghĩ đến anh ta, niêm hoa nhạ thảo phong lưu thành tính, tâm sớm đều hư thấu, lại không nghĩ, có một ngày ném cúc còn ném luôn tâm.

Cho nên tựa hồ ông trời nghe được lời sám hối của cậu, cũng tựa hồ mạng cậu không nên tuyệt, ở lúc cậu cho là mình chết không thể nghi ngờ, cậu bị chấn động tỉnh.

- - mở to mắt liền nhìn thấy một người phi thường hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức có thể khiến máu mũi của GAY đã chết của cậu lần nữa phun trào. Sau khối cơ bụng không quá phô trương, cơ ngực hơi hơi lộ ra, quả thật là xinh đẹp làm người ta xuân tâm nhộn nhạo, nhìn tiếp lên trên là một chiếc cằm nhìn hơi tra..., một... đệt mợ! Lương Du Lan sốc.

Sở Chinh trước mặt cậu hơi nghiên đầu, còn vươn ra bàn tay dài.

Lương Du Lan cả kinh, nâng lên móng vuốt muốn đẩy cái tay kia ra, nhưng mà... Từ từ! Cổ họng căng thẳng, cậu vừa nhìn thấy cái gì!? Một cái chân đen lông xù xù!? Nghi ngờ đem móng vuốt duỗi duỗi trước mặt, móng vuốt nhỏ dang ra lại thu hồi. Mẹ nó! Thế mà lại là móng vuốt a a a!

Cảm giác suy sụp dần dần lan từ tim lên đến não, đem hình ảnh thân thể bốn chân đánh sâu vào. Lương Du Lan mông lung rồi.

Lúc này nam nhân trước mắt đã mở miệng "Than Nắm, em rốt cuộc tỉnh... còn không phải chỉ tắm em có một cái sao, sao mà ngất đi rồi." Sở Chinh không biết là, cái hắn gọi là "ngất đi" kia là một người ở một khoảng thời gian hoàn thành lần trọng sinh trong lịch sử -- trọng sinh thành một con mèo gọi lá Than Nắm.

Than Nắm... Lương Du Lan trợn tròn mắt, thế mà lại là Than Nắm? Gọi là Than Nắm a! Ngươi đặt tên cũng quá tùy tiện rồi!

Cảm giác hỏng mất từ lưng chạy dài đến khắp người Lương Du Lan. Cậu đây là biến thành một thứ gì đó a! Cậu chưa từng làm qua việc gì thương thiên hại lý, vì sao ông trời lại đối xử với cậu như thế!!

Lương Du Lan đem tầm mắt dời lên người Sở Chinh -- mấy năm nay anh hoàn toàn không có gì biến hóa, soái khí góc cạnh rõ ràng, các loại hình tốt đẹp đặc trên người anh đều không đủ để hình dung. Bằng không năm đó Lương Du Lan cũng không cam tâm tình nguyện để hắn bắt lấy, dâng ra một đóa không người nhúng chàm tiểu cúc non hoa.

Lương Du Lan nhìn Sở Chinh chậm rãi nhướng người tới gần mình, sau đó hắn cầm lấy sữa tắm chuyên dụng cho mèo sờ vào, tay Sở Chinh sức lực mười phần hướng mông tròn của mèo đen mà xoa, Lương Du Lan chỉ cảm thấy phía dưới chợt lạnh, mang theo một cổ hương bạc hà... trứng trứng thất thủ!

Lương Du Lan kinh ngạc rít gào một hồi, lại chỉ có thể từ trong cổ họng phát ra những tiếng kêu thê thảm đến mức tận cùng, kêu giống hệt mèo bị thiến.

Sở Chinh cũng không để bụng, tay còn xoa xoa nắn nắn, xoa ra từng vòng từng vòng bong bóng, hơn nữa còn bao phủ hoàn toàn hai quả trứng khiến miêu ngã khụy.

Sở Chinh nói: "Em nói một chút em xem, một con mèo đực thẹn thùng cái gì?"

"Meo meo meo!" Lương Du Lan phẫn nộ rồi, dù cho có là mèo đực, thì cũng là một gay miêu!

Sở Chinh như là lẫm bẫm với chính mình: "Em nói em thích mèo cái không thích ba ba à, vậy không có biện pháp, mèo cái không thể giúp em tắm rửa, còn không phải là chỉ có ba ba có thể tắm cho em sao."

Lương Du Lan: "Meo meo meo ngao ngao ngao!!" Buông ta ra, không được sờ ta! Cào ngươi cào ngươi cào chết ngươi!

Sở Chinh bắt lấy hai móng vuốt của mèo đen, cười đến cực kỳ không có ý tốt: "Còn dám cào ba đúng không, em chờ, ba đây liền lấy cho em!"

Sở Chinh nói với mèo đen, xong lại đeo cho một cái phao nhỏ vào đầu. Sau đó hắn hướng bồn tắm đẩy đi, "piu~" một tiếng, nước văng lên. Lương Du Lan liều mạng giãy giụa tru lên, móng mèo tát "Meo meo! Meo meo!" Sở Chính tên khốn vương bát đản! Anh làm cái gì tôi đây!

Đột nhiên, trong não lóe lên một cái bóng đèn, Lương Du Lan điên rồi: Thân thể lão tử còn đang ở bể bơi nhà Tưởng Lăng a! Mau đi cứu ta a! Anh cmn đi đâu vậy hả!?

"Méo méo méo meo meo meo!"

Lương Du Lan nghiêng cái đầu ướŧ áŧ, hai móng vuốt vịnh bên vòng hồ bơi nhỏ, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc. Sở Chinh rốt cuộc cũng cầm di động khoan thai tới muộn. Đưa máy ảnh lên, đối mèo ngốc chỉ cần hắn tắm một cái liền nhe răng trợn mắt muốn chết đi nói: "Tới tới, cười một cái."

"Méo meo!" Cười mẹ ngươi!

Sở Chinh trét một ít bọt bóng lên đầu mèo ngốc, "răng rắc" một tiếng.

"Không tồi, không tồi, lại đến một tấm~~"

"Meo meo!" Tới mẹ ngươi, buông ta ra!!

Sở Chinh duỗi tay đen Lương Du Lan... à không, đem mèo đen vớt ra, bỏ đi cái tiểu phao trên cổ, đặt lên trên bụng mình, cằm gác trên đầu mèo nhỏ, "Tới a~~" hai người hướng về phía máy ảnh, ---- đúng lúc này, Lương Du Lan xấu tính rốt cuộc đạt tới đỉnh điểm, móng vuốt giương lên trên, "bùm" một cái đánh rớt di động xuống nước.

Sau đó thân ảnh mèo đen còn mang theo bọt trắng, mạnh mẽ giống như một lưỡi đao phóng về phía phòng ngủ chạy vội ra ngoài.

Sở Chinh cũng không lo nhặt chiếc điện thoại còn ngâm trong nước của mình, chạy vội ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng tắm mèo ngốc liền được khai sáng, nhà Sở Chính là ở tầng 32, 33 Hoa Viên quốc tế, căn phòng to lớn khiến cậu phẫn uất không thôi. Lương Du Lan oán hận nghĩ: Người này không đến mấy năm đã giàu có như vậy! Cậu đi tới phía cửa sổ, một thân ướt sũng nước cùng với bọt tắm "bang" một cái dính trên sát cửa sổ. Lương Du Lan lại "xẹt" một cái nhảy xuống dưới, nhìn những khối nhà, xe cộ dưới bầu trời đêm, thật sầu thật bi.

Đúng lúc này, Sở Chinh xuất hiện sau lưng cậu, quỷ mị cười nhẹ hai tiếng, cười đến mèo đen ướt sũng trên đầu còn chút bọt tuyết cong cả sống lưng. Sở Chinh đi lên hai bước, xách lên đi về phía phòng tắm, vớt di động ném Lương Du Lan, động tác liền mạch, bọt nước xinh đẹp văn khắp nơi.

Lương Du Lan nhìn nam nhân trước mặt đột nhiên kéo ra khăn tắm, vật thể nào đó lắt lư trước mặt cậu, cậu đột nhiên nhớ tới cảnh cúc hoa mình tàn mãn 5 năm trước, hoa mai nở ra khắp chăn, dọa cho cổ họng nghẹn ngào. Một mảnh tiếng nước trầm đυ.c cùng tiếng mèo kêu nghẹn ngào "ngao ngao ô~" cùng nhau vang lên, quả thật không muốn sống nữa...

**

Thi thể Lương Du Lan đến ngày thứ hai mới được tìm thấy, nghe nói cả người đều trở nên trắng bệt. Dọa dì dọn vệ sinh quăng cả dụng cụ, chạy được trăm mét vẫn còn thét chói tai. Trong nhất thời các đài truyền hình lớn đều thi nhau đưa tin, quang cảnh có thể nói là như buổi sáng các bác trai bác gái đoạt nhau ba phần tiền một cân cải trắng.

Lương Du Lan tình cờ nghe được tin tức khi Sở Chinh nghe điện thoại, nhưng cả mèo cậu đều bình tĩnh dị thường.

Sáng sớm Sở Chinh nửa người lõα ɭồ bị chuông điện thoại đánh thức, không tình nguyện ấn nghe, người đại diện nói: "Số 138 của cậu thế nào lại không thông!?"

Sở Chinh đem đuôi con vật ngủ đến biến thành hình chữ X trong lòng ngực cầm trên tay xoay tới lui, làm bung xù thành một cái đuôi to, "Lúc tắm cho Than Nắm làm rơi xuống nước." Giọng Sở Chinh lười biếng đến tận cùng, giống như một con sư tử nữa tỉnh nửa mê. 5 nam trước, Lương Du Lan không chỉ một lần nghe được hắn dùng âm điệu thế này cùng cậu nói chuyện... "Lương Du Lan, tôi yêu em", chuyện như thế, không chỉ một lần.

Sở Chinh không biết xấu hổ tiếp tục dùng tay xoa mông mèo đen, trên mình hắc miêu mao lông dày đặc, sau khi tắm xong càng là bông xốp mềm mại như bánh kem.

Người đại diện tiếp tục nói: "Lương Du Lan đã chết."

Lương Du Lan trong lòng ngực Sở Chinh lúc này biết tin mình đã chết thì không quá ngạc nhiên. Chỉ là thân thể người đàn ông bên dưới đã cứng còng, cậu cũng không dám nhúc nhích.

Sở Chinh hô hấp đình trệ: "Anh nói cái gì?"

"Lương Du Lan đã chết, ngày hôm qua sinh nhật Tưởng Lăng, không biết làm sao lại rơi xuống bể bơi, sáng nay được người phát hiện thi thể đã trắng bệt, hiện tại tin tức đang được phong tỏa."

Ngón tay Sở Chinh giật giật, buổi sáng tỉnh dậy trong cổ họng hỗn tạp không nói rõ được, nhưng hắn biết Ngô Mẫn sẽ không gạt người, đặc biệt là việc lớn như thế.

Người đại diện nói tiếp: "Tôi đem lịch trình hôm nay của cậu hoãn lại vào ngày mai, hôm nay cậu đừng ra cửa, tuy rằng chuyện của hai cậu đều khó bề phân biệt, nhưng bị truyền thông hỏi đến tóm lại là không tốt."

Sở Chinh như một con rối gỗ "Ừ" một tiếng, điện thoại "bang" một tiếng rớt trên sàn nhà.

Lương Du Lan nghĩ, điện thoại ngươi hôm nay gọi xong liền không còn chuyện nữa phải không, ta đây liền gối lên tay ngươi ngủ một lát, sau đó có thể tìm cái gì đó nhìn mặt "chính mình", meo ô~

Lương Du Lương đem đôi mắt màu hổ phách nheo lại, khi đem cái đầu nặng nề nhét vào trong lòng Sở Chinh, cậu chợt nghe thấy một tiếng khóc áp lực đè nén, nếu không phải vai Sở Chinh đang run, có lẽ cậu cũng không nhận ra hắn đang khóc.... Lương Du Lan kinh ngạc nhìn người nam nhân kia, dùng móng nhỏ lay hạ cánh tay người bên cạnh "Meo?" Ngươi khóc?

__________hết chương 1__________

🍊: Hụ hụ hố mới~ mặc dù hố cũ đào chưa xong nhưng nhân cách thứ hai đã khiến tôi đào thêm cái hố này

┐('д`)┌