“Tiểu Liêm à, trong hai ngày tới các cậu sẽ chuyển đến trung tâm thành phố, dì cũng sẽ nấu ăn cho các cậu.” Dì Trần cười tủm tỉm, cùng Mục Liêm đứng ở bàn chế biến, “Cậu không cần phải gấp gáp học đâu.”
“Để cháu giúp.” Mục Liêm đáp, động tác trên tay rất nhanh nhẹn.
Dì Trần càng vui mừng, liên tục khen ngợi Mục Liêm hiểu chuyện.
Đúng vậy, Tống Lý Chi cảm thấy Mục Liêm chắc chắn ở nhà không thiếu việc làm, đến nhà cậu chắc chắn sẽ biến thành dì Trần thứ hai, hoặc là làm bài tập, hoặc là tìm việc gì đó làm.
Cũng có thể khiến cha mẹ hắn vui lòng.
Chỉ có điều, lời nói giữa họ lại ít ỏi, gần như không thể giao lưu.
“Ấy! Tiểu Chi sao lại giống mèo con thế, đi đường không phát ra tiếng?” Dì Trần ngẩng đầu phát hiện Cậu, “Còn phải chờ một lát nữa mới có thể ăn cơm à.”
“Vâng.” Tống Lý Chi xoa xoa cái mũi.
Mục Liêm cũng ngước mắt nhìn qua, nhưng không ngừng động tác. Hai người nhìn nhau một chút, rồi Mục Liêm lại dời ánh mắt, tiếp tục hái rau.
Bàn tay nhỏ bé của Mục Liêm không dính chút nước nào đã chen vào nơi dì Trần đang rửa rau, có vẻ không giúp được gì mà chỉ chờ đợi.
Việc duy nhất Tống Lý Chi có thể làm là đem mâm trái cây để vào bếp.
Mục Liêm rửa sạch mâm trái cây rồi hỏi: “Có việc gì sao?”
Giọng hắn lạnh lùng, không bằng lúc nói chuyện với dì Trần.
Hai chữ “giúp đơc” lăn qua lăn lại trong cổ họng nhưng lại bị kìm nén xuống. Ở tuổi này, thiếu niên luôn có những ham muốn kỳ lạ.
Tống Lý Chi nói: “Khát, tôi muốn ăn dưa hấu.”
Mục Liêm nhìn cậu hai giây rồi quay người đi về phía tủ lạnh.
“Không có à?” Tống Lý Chi nhẹ nhàng thở dài, tự mắng bản thân tại sao lại ở đây mà làm nũng.
Khi Mục Liêm bưng dưa hấu về, cậu lại cố gắng làm ra vẻ lười biếng.
“Dưa hấu này sao lại ấm thế?” Tống Lý Chi sờ một miếng dưa mà Mục Liêm vừa cắt, khó có thể tin.
“Không đủ lạnh thì cứ như vậy.” Mục Liêm tiếp tục cắt, không ngẩng đầu lên.
Tống Lý Chi hít một hơi, “Đại ca, hiện giờ tháng Tám rồi, ai mà ăn dưa hấu như vậy…”
“Ai nha nhãi con! Cậu đừng ăn lạnh quá!” Dì Trần nghe thấy chạy nhanh lại ngăn lại: “Cậu ở trong phòng điều hòa lâu như vậy, lần trước…”
“…… Ai u…”
Tống Lý Chi thật sự không muốn nghe lải nhải, một tay che tai, nhận lấy dưa hấu từ tay Mục Liêm và nhanh chóng trở về phòng.
Buổi trưa tiếp theo trôi qua rất nhanh.
Cậu cùng Anh Vũ cùng làm bài tập, cuối cùng vì không làm ra đáp án giống nhau nên đi đến kết luận là Tống Lý Chi đang câu giờ với lớp trưởng.
Sau khi bị Anh Vũ châm chọc lâu như vậy, cuối cùng còn bị nói như vậy, cậu tức giận khiến muốn lôi Anh Vũ ra.
May mà Mục Liêm đến gõ cửa đúng lúc, cứu Anh Vũ khỏi một kiếp nạn.
“Ăn cơm.” Cửa mở, ánh mắt Mục Liêm lướt qua đống bài tập trên bàn một chút rồi nhìn Tống Lý Chi, “Xuống dưới đi.”
Tống Lý Chi không biết vì sao, tự dưng lại có chút ngượng ngùng, vội vàng thu bài tập lại và đứng dậy, “Đã biết.”
Cậu nhớ tới quyển sách trắng tinh của mình, bữa cơm ăn mà không biết mùi vị gì, dì Trần lải nhải cũng không phản bác, chỉ “vâng vâng dạ dạ” cho có lệ.
Mục Liêm nhìn cậu, cảm thấy Tống Lý Chi như sắp ngã xuống đất.
Trong kỳ nghỉ hè, dì Trần thường xuyên ở biệt thự trông hai đứa trẻ, cũng sẽ nhìn họ về phòng ngủ.
Nhưng hôm nay, trong nhà có việc, bà vội vàng dặn dò vài câu rồi mang theo đồ về nhà.
Căn biệt thự lớn như vậy, đây có lẽ là lần đầu tiên Tống Lý Chi và Mục Liêm ở một một mình với nhau.
Hai tháng qua, hai người vẫn chưa quen thuộc.
Cảm giác ngại ngùng kỳ quái xuất hiện, ngay cả việc học cũng bị tạm thời gạt sang một bên.
Tống Lý Chi chớp mắt đứng dậy, “Cái đó, tôi đi tắm.”
Nói xong mới nhớ, trong phòng ngủ của họ đều có phòng tắm, chuyện này không cần phải báo cho đối phương biết.
Thật là.
Tống Lý Chi cảm thấy mình thật vô dụng, chưa cho Mục Liêm cơ hội nói gì đã xoay người đi lên lầu.
Mục Liêm mở miệng, nhìn theo bóng dáng Tống Lý Chi lên thang lầu, suy nghĩ một chút rồi đứng dậy thu dọn chén đĩa.
Tống Lý Chi tắm xong đi ra, cảm giác ngại ngùng cũng tan biến.
Cậu ngồi trên ghế, sấy tóc một lúc, ánh mắt lại dừng lại trên bài tập của mình.
Không phải chứ?
Nơi này là nhà cậu, Mục Liêm chỉ là đến đây ở tạm. Theo lý thường là tốt nghiệp xong lại phải đi, tại sao mình lại phải cảm thấy ngột ngạt như vậy?
Cậu đã tiêu sái suốt mười mấy năm, không thể thua ở đây được, vì thế vừa làm khô tóc xong, cậu bước thẳng sang bên cạnh.
Vài giây sau.
Tống Lý Chi đã đứng trước cửa phòng Mục Liêm.
Cậu nâng tay lên, do dự rất nhiều lần, cuối cùng không gõ cửa.
Cậu hơi bực bội thở dài, mũi chân vừa chuyển định rời đi, thì cửa phòng “cùm cụp” mở ra.
Mùi ẩm ướt ập vào mặt, Mục Liêm rõ ràng vừa tắm xong, một tay xốc cổ áo, thái dương vẫn còn ướt.