Chương 18

Ban đầu, Mục Liêm thấy kết luận này rất đột ngột, không giống kiến thức chuyên nghiệp, nhưng giờ nhìn vào con mèo ngốc nghếch trước mặt, bỗng nhiên hắn có chút hiểu.

Hắn vừa nhấc mũi chân, đi qua và ngồi xổm xuống, rất rõ ràng cảm giác mèo nhỏ lập tức cứng đờ, lại bày ra tư thế phòng thủ như hôm qua, tai mèo dựng thẳng lên.

Mục Liêm bình tĩnh quét mắt nhìn cái đuôi lông xù của nó, có chút tò mò về cảm giác nơi đó.

Hắn đặt tay lên đầu gối, hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mèo nhỏ và hỏi: “Có muốn cùng tao chuyển nhà không?”

Mặc dù mèo không hiểu tiếng người, nhưng Mục Liêm dường như đang hỏi ý kiến của nó.

Những người khác trong phòng nghe được câu hỏi này đều ngớ ra, quay đầu nhìn hắn.

Mục Liêm nghiêng đầu, mái tóc hơi che khuất mắt, dưới ánh đèn ánh mắt hắn lạnh lẽo như băng.

Mèo nhỏ cũng sửng sốt.

Mục Liêm rõ ràng thấy ánh mắt to tròn của tiểu sủng vật dần dần nổi lên vẻ mơ màng, chiếc mũi nhỏ ướŧ áŧ có chút run rẩy.

“Nam thần cậu … muốn ra ngoài sống sao?” Một người phá vỡ sự im lặng.

Mục Liêm lúc này mới dời mắt và đứng lên, “Ừm,” một tiếng rồi nói chuyện với người phụ trách.

Tống Lý Chi cũng vừa hồi phục tinh thần.

【 Chủ nhân, nghe nói đối tượng công lược là học sinh, không thể nuôi ngươi, muốn học bài, muốn ngủ giường. 】

Tống Lý Chi: “……”

Cái hệ thống này rốt cuộc là máy móc hay cái gì khác? Có tính người như vậy? Còn có tính trào phúng?

Cậu không thèm để ý 020.

Mãi cho đến khi âm thanh của Mục Liêm không ngừng vang lên bên tai, Tống Lý Chi mới hoàn toàn phản ứng lại.

Mục Liêm dường như thật sự vì cậu, con mèo mà hắn nuôi hai ngày, tính toán không ở ký túc xá, muốn dọn đi.

Cho dù rất rõ ràng, mèo nhỏ lại hung dữ và gây rối, không ai thích nó.

“Nam thần… chúng ta không sợ bị phạt gì đó sao, cậu đây…” Sự việc đã rõ ràng, trở về ký túc xá, bạn cùng phòng vây quanh, có chút ngượng ngùng giải thích: “Cậu thật sự muốn dọn đi sao?”

Mục Liêm gật đầu, “Tiểu Chi rất hung, nếu lại cào các cậu thì không tốt.”

Nhìn con mèo trong ký túc xá đang đuổi theo cái đuôi của mình, Mục Liêm tiếp tục nói: “Tôi mang nó ra ngoài sống là tiện thôi, đừng nghĩ nhiều.”

Bạn cùng phòng vừa muốn nói cho Mục Liêm đừng nghĩ nhiều, nghe vậy thì không nói gì, ngược lại vây quanh hắn muốn giúp hắn tìm thuê nhà, gợi ý cho hắn khu nhà gần trường học.

Mục Liêm bỏ thêm vài cái yêu cầu, trong quảng cáo cho thuê có rất nhiều thông tin, khu vực gần đại học, giá cả cũng hợp lý.

Hắn thực ra đã tích cóp tiền, từ khi vào đại học đến giờ cuối tuần đều làm thêm, việc ra ngoài thuê nhà không phải vấn đề lớn.

Bạn cùng phòng nhiệt tình giúp đỡ, mỗi người đi chơi, Mục Liêm thì trong khung chat riêng đang cố gắng sắp xếp thời gian đi xem phòng, rồi từ bàn học rút ra một quyển vở, thuần thục bắt đầu ghi chép.

Tống Lý Chi cảm thấy nhàm chán, đã nhảy lên bàn hắn, thò tay xuống xem hắn cầm điện thoại, ngón tay nhảy lên gõ gõ.

Lúc này Mục Liêm bắt đầu viết chữ, Tống Lý Chi ngáp một cái, miệng mềm mại mở ra trước mặt người khác.

Con mèo mà từ hôm qua đến giờ luôn chuẩn bị tư thế tấn công, cuối cùng cũng ngừng lại, nằm trên cổ tay của hắn.

Mục Liêm viết một lúc, nhìn con mèo nhỏ cuộn tròn lại, cái đuôi lười biếng vung vẩy, đánh xong thì ngáp, đôi mắt to cũng sắp khép lại, có vẻ mệt mỏi.

Giống như một con người.

“Muốn ngủ không?” Mục Liêm bỗng hỏi.

Tống Lý Chi mở mí mắt liếc hắn một cái, không hiểu tại sao Mục Liêm lại nói những lời này, không nói một tiếng.

Mục Liêm bị mèo nhỏ làm lơ cũng không phản ứng gì, ngược lại cầm một cái bát nhỏ đưa đến trước mặt Tống Lý Chi.

Mục Liêm đặt đồ ăn trước mũi Tống Lý Chi và hỏi: “Có đói bụng không?”

Hắn ban ngày vẫn luôn chăm sóc cho người ốm, về nhà mới biết rằng mèo nhỏ này hình như cả ngày cũng chưa ăn gì.

Mèo nhỏ cứng người một chút, nhìn chằm chằm vào thức ăn cho mèo trước mặt nửa ngày mà không nhúc nhích, như thể đang phải đối mặt với một lựa chọn khó khăn.

Cảm giác hệt như ngày hôm qua đấu tranh có nên cọ chân tên chó chết tiệt này không vậy.

Mục Liêm thấy vậy, động đậy ngón tay đẩy thức ăn cho mèo lại gần hơn.

Mùi thức ăn gần gũi, mèo nhỏ đột nhiên quay đầu, đôi mắt tròn xoe nhìn Mục Liêm một cái.

Mục Liêm nhấc cằm lên, dùng móng tay chỉnh tề gõ nhẹ vào chén sứ bên cạnh, phát ra vài tiếng giòn vang.

Hắn hỏi lại: “Ăn không?”

Không có con mèo nào có thể từ chối thức ăn cho mèo.

Tống Lý Chi cố gắng kiềm chế, nhưng chỉ trong một giây đã thua, vùi đầu vào bát ăn cho mèo.

Sao mà cái việc này lại khiến cho cậu thống khổ như vậy?

Mục Liêm nhìn xuống, ánh mắt dừng ở đầu cậu, thì bỗng nhiên cảm thấy có một vật lông xù lướt qua tay hắn.