Hiện giờ đã là tháng sáu, mặt trời bên ngoài thiêu đốt vạn vật một cách điên cuồng, học sinh trong lớp bị nóng đến bơ phờ, một đám mang theo vẻ uể oải ỉu xìu, còn giáo viên lại cố tình có giọng nói như thôi miên.
Tiếng chuông tan học rốt cuộc cũng vang lên, lúc này một đám sinh viên mới đột nhiên giống như sống dậy, bắt đầu điên cuồng lao ra ngoài.
Bởi vậy nên có vẻ chủ nhân đang nằm ghé vào bàn kia lại có tính cách khác.
Tưởng Việt lén lút đến gần Khương Hoài ngồi xuống vị trí trước mặt cậu, ở bên tai thấp giọng nói: "Anh Khương, em nói cho anh biết một chuyện không may này."
Lỗ tai Khương Hoài vốn mẫn cảm, lúc này bị hơi thở của cậu ta thổi ra kí©h thí©ɧ đến run run, trong nháy mắt đã tỉnh ngủ, chỉ có thể che lại lỗ tai kiên nhẫn bò dậy: "Có rắm mau thả, đừng quấy rầy ông đây ngủ."
Gương mặt cậu bởi vì gối lên cánh tay khi ngủ nên có một vệt đỏ, trong ánh mắt còn mang theo một chút hơi nước, có lẽ do ngày hôm qua ngủ không được ngon, khi nói còn mang theo cảm giác lười biếng.
Dù sao Tưởng Việt nghe vào thấy vô cùng sắc tình.
Biểu tình trên mặt Tưởng Việt trở nên đứng đắn, nằm trên lưng ghế nghiêm trang nói: "Bạn gái của anh chạy theo Lộ Tây Trầm rồi."
Khương Hoài bị người đột ngột gọi dậy nên chưa tỉnh táo lắm, qua hơn nửa ngày, trong đầu mới bắt đầu phản ứng lại lượng tin tức thật lớn này.
Lúc này đã là giờ tan học, Khương Hoài từ chỗ ngồi đứng lên, ánh mắt mang theo sát khí dính chặt vào tấm lưng của kẻ đang ngồi ở ghế đầu.
Lộ Tây Trầm ngồi ngay ngắn, phân loại lại bài tập giáo viên vừa giao, mọi người xung quanh thấy hắn bị Khương Hoài nhìn chằm chằm, không ít người quay đầu đi không đành lòng nhìn lại nơi này.
Hai người này "đánh nhau" không phải ngày một ngày hai, dù sao ở trong mắt bọn họ, Khương Hoài vĩnh viễn bị Lộ Tây Trầm chèn ép.
Khương Hoài bước vài bước to đi tới, đập cây bút trong tay xuống bàn của Lộ Tây Trầm, trầm giọng nói: "Cậu câu dẫn bạn gái của tôi?"
Lúc này Lộ Tây Trầm mới ngẩng đầu lên, nhìn mặt Khương Hoài không nói lời nào.
Mới hai mươi tuổi, vai lưng Lộ Tây Trầm đã rất dài rộng, mặt mày sắc nét thâm thuý, khi nhìn người khác vô cớ mang cho người ta cảm giác áp bách.
Nhưng Khương Hoài không thích điều này, cậu còn ước gì mình có thể đập vào cái gương mặt đứng đắn kia của Lộ Tây Trầm, quăng ngã hắn trên mặt đất: "Cậu con mẹ nó nói chuyện xem, có phải thật không?"
Môi Lộ Tây Trầm cong lên một độ cong rất nhỏ, mỉm cười nói: "Đúng vậy."
Khương Hoài nổi giận.
Mẹ kiếp còn thừa nhận rất dứt khoát?
Cậu lập tức bùng nổ, quầng đỏ quanh mắt ở trên làn da trắng nõn đặc biệt nổi bật, nhưng cậu cũng không thể động thủ với Lộ Tây Trầm ở trong lớp, cuối cùng chỉ âm trầm nói: "Tôi sẽ đợi cậu sau khi tan học."
Một lời đe doạ mà chỉ có học sinh tiểu học mới nói.
Trong lòng Lộ Tây Trầm như có dòng điện xoẹt qua, chỉ cảm thấy Khương Hoài nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này thật đáng yêu, hắn nuốt nuốt nước miếng khi nhìn thấy biểu tình của người trước mặt, giọng nói khàn khàn nghe vào rất gợi cảm: "Được nha, tôi chờ cậu."