Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Biến Thành Cẩm Lý Rớt Vào Bồn Tắm Của Nam Thần Làm Sao Đây?

Chương 5: Làm nũng với anh.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mười phút quấy nhiễu camera đã hết, Hà Như Ca vẫn chưa đã thèm kết thúc hỗ động, cậu nhìn độ hảo cảm tăng đến 28 điểm thì tâm tình lại trở nên sung sướиɠ một lần nữa.

Nhiệm vụ chủ tuyến yêu cầu sau khi kết thúc thực nghiệm thứ sáu phải ít nhất xoát được 60 điểm độ hảo cảm, có vẻ như mình có thể nhẹ nhàng đạt tiêu chuẩn rồi, bây giờ mới là thực nghiệm thứ nhất, có lẽ đến thực nghiệm thứ ba thì mình đã kiếm được 90 điểm độ hảo cảm thì sao?

Khung cảnh trong tương lai tràn đầy ánh sáng, nhưng Hà Như Ca lại cảm thấy có gì đó không đúng, bản thân là một tác giả nên cậu biết tối kỵ lúc viết văn là để người đọc đoán trước kết cục quá sớm.

Trò chơi chắc cũng tương tự, chắc là bẻ nát một chút xíu pho mát để rắc mồi, dẫn dụ nhóm người chơi cao hứng phấn chấn tiếp tục chơi.

Còn không đợi Hà Như Ca nghĩ lại, cửa chính phòng B6 bị đẩy ra, một nhân viên công tác võ trang đầy đủ, mang mặt nạ và bao tay đứng bên cửa vẩy tay gọi Hà Như Ca. Nếu không phải mái tóc vàng tiêu chí thì Hà Như Ca suýt chút nữa đã không nhận ra đối phương.

Cậu nhớ rõ NPC này, là nhân viên công tác xách cổ tiểu bạch hổ lúc mở đầu cốt truyện trò chơi.

Trong màn hình trò chơi chính mình đã đi ra đứng cạnh vị nhân viên công tác này trên hành lang, con chuột nhấn vào đối phương, sau đó đoạn đối thoại bật ra ngoài.

Chồn sóc:

[ Hôm nay tôi phải ghi chép lại số liệu của thực nghiệm thể, cậu mau mang mặt nạ và bao tay lên đi, lát nữa lúc tôi mở khoang sắt để đo lường số liệu thì cậu đi dọn dẹp chậu cát, nhớ kỹ không được phát ra âm thanh ]

[ Nhiệm vụ hằng ngày:

Dọn dẹp chậu cát ( 0/20 ) ]

Hà Như Ca yên lặng nhìn đạo cụ của chồn sóc —— mũ giáp mini bằng kim loại tràn ngập cảm giác công nghệ đen, cậu lại trầm mặc nhìn bao nilon màu đen và dụng cụ sạn phân trong tay mình.

Cảm giác chênh lệch khó thể miêu tả tràn ngập trong lòng.

Chồn sóc đi trước, hắn mở cửa sắt khoang số 1 lộ ra chó con màu vàng ở bên trong, chó con nhìn thấy chồn sóc và Hà Như Ca đã võ trang đầy đủ cũng không có quá nhiều cảm xúc sợ hãi, cặp mắt như trái nho đen của nó tràn đầy cảm giác linh động và tò mò.

Nó tung ta tung tăng nhảy khỏi ổ bông, vui vẻ chạy đến bên chân chồn sóc, cái đuôi nhỏ vui vẻ lắc qua lắc lại. Có lẽ nó muốn làm nũng với người lớn nên hai móng vuốt nhỏ níu chặt ống quần của chồn sóc, nhỏ giọng nức nở.

Kỹ năng mô phỏng âm thanh của trò chơi này làm rất tốt, cực kỳ chân thật. Hà Như Ca thậm chí có thể thông qua âm thanh để phỏng đoán tâm tình của tiểu động vật.

Tai nghe truyền đến âm thanh nức nở tiêm tế của con non khiến trái tim Hà Như Ca muốn tan chảy, trên mặt cậu vừa mới lộ ra nụ cười thì giây tiếp theo đã đọng lại ——

Chồn sóc thô bạo dùng mũi giày đá vào phần bụng mềm mại của chó con, âm thanh uông ô non nớt trong nháy mắt trở nên cực kỳ bén nhọn, bén nhọn giống như tiếng vang chói tai khi vật sắc nhọn ma sát với pha lê tạo nên, lại giống như tiếng chim tước kêu to vì bị kinh hách.

Tiếng lẩm bẩm của các con non khác trong phòng đều biến mất, giống như cả tập thể bọn nó đã chịu kinh hách.

Chó con bị đá ngã trên mặt đất, nó còn chưa kịp hiểu đã xảy ra chuyện gì thì đã bị một bàn tay to mạnh mẽ bóp chặt cổ, sau đó gắn mũ giáp kim loại lạnh băng lên đầu của nó.

Hà Như Ca hơi mở to hai mắt, nhìn thấy chồn sóc tùy ý nhấn một nút màu đỏ trên mũ giáp, ánh sáng trắng chói mắt từ mũ giáp lộ ra ngoài, theo sau đó là tiếng kêu la thảm thiết của chó con, nó giống như đang phải chịu đựng nỗi đau lớn đến mức khiến toàn thân nó đều run rẩy.

Tiếng kêu dồn dập bao hàm sự hoảng sợ, nó liều mạng muốn thoát khỏi nhưng sự phản khán đó là vô ích dưới sự trấn áp tuyệt đối bằng vũ lực.

Mũ giáp kim loại vào lúc này giống như một đạo cụ hành hình, mà chồn sóc làm người thi hành lại không mang một chút cảm xúc thương hại nào. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Hà Như Ca, dùng ánh mắt hối thúc Hà Như Ca dọn dẹp chậu cát.

[ Chỉ dẫn cho người mới:

Dùng chuột nhấn vào cục phân, dùng dụng cụ sạn phân để xúc bỏ vào túi rác ]

Trò chơi mô phỏng âm thanh quá mức chân thật, khiến Hà Như Ca cứng đờ đứng nhìn quá trình lấy số liệu. Trong nháy mắt đó, cậu thậm chí còn tưởng tất cả mọi chuyện này đều đã xảy ra ngoài đời thật.

Tiếng rêи ɾỉ thống khổ giống như thành âm nhạc được l*иg vào mà liên tục vang lên, khiến bàn tay di động chuột của cậu có hơi trầm trọng.

[ Nhiệm vụ hằng ngày:

Dọn dẹp chậu cát ( 1/20 ) ]

Cùng vào lúc đó, chồn sóc cũng kết thúc đo lường, khi hắn tháo mũ giáp xuống thì chú chó con kia vẫn nằm liệt dưới mặt đất run rẩy không ngừng.

Khi cửa sắt bị đóng lại một lần nữa thì chú chó con kia vẫn không thể động đậy một chút nào.

Trong không khí tĩnh lặng này, cửa sắt số hai từ từ bị mở ra, cái ổ bị lật ngược còn bên trong lại không có bóng dáng của con non.

Chồn sóc dừng lại bên cạnh cái ổ, hắn rất hứng thú xoay quanh ổ bông vài lần, cuối cùng dứt khoát nằm bò trên mặt đất và đưa mặt lại gần sát cạnh ổ bông, sau đó từ từ nhấc cái ổ lên ——

Yên tĩnh đối diện với tiểu hồ ly đang co mình thành hình cầu.

“Cạch ——!”

……

Khi đo lường số liệu của con non làm được một nửa thì đã có một hiện tượng kỳ quái xuất hiện, những con non đã đo lường không phát ra tiếng động quá lớn, chỉ giống như những thi thể bị nhốt trong khoang sắt. Còn những con non khác chỉ biết sợ hãi khóc nức nở, căn phòng ban đầu yên tĩnh nay lại vang vọng từng đợt từng đợt tiếng khóc không ngừng.

Cảm giác trải nghiệm kí©h thí©ɧ như đang chơi game kinh dị, lòng bàn tay không ngừng vuốt ve gọng kính. Hà Như Ca điều chỉnh âm lượng đến mức thấp nhất, đôi mắt nhìn thẳng chuyên chú sạn phân giống như muốn tự lừa mình như rùa đen rụt đầu, chỉ muốn đem đầu xúc vào trong mai rùa coi như mọi thứ xung quanh chưa từng xảy ra.

Nhưng khi màn ảnh chuyển đến khoang sắt số 20 thì bàn tay vuốt gọng kính ngừng lại, Hà Như Ca hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía màn hình bỗng nhiên sắc bén hơn.

Có chuyện gì thì hướng về tôi mà làm, không được phép chạm vào một sợi lông của tiểu bạch hổ nhà tôi!

Tinh thần của Hà Như Ca tập trung cao độ, chặt chẽ nhìn chằm chằm cửa sắt.

Chồn sóc đứng phía trước mở cửa sắt, cánh cửa còn chưa kịp mở ra hoàn toàn thì giống như xuất hiện tuyết lở, một con tiểu tuyết cầu gào thét xông ra vững chắc nện lên bụng chồn sóc.

Chồn sóc đau đớn đến cong lưng.

Sức bật kinh người hoàn toàn không giống một con non còn uống sữa, nó giống như trời sinh đã am hiểu leo trèo, móng vuốt nhỏ móc vào quần áo nhanh chóng bò từ bụng lên tới ngực, sau đó nhắm vào đôi mắt của chồn sóc – nơi yếu ớt nhất mà hung ác cào một phát!

Hàn quang quen thuộc thoáng hiện!

Máu tươi phun trào ra ngoài và văng lên mặt nạ của chồn sóc khiến hắn thống khổ che lại đôi mắt, sau đó vươn tay muốn quăng tiểu bạch hổ trên người ra ngoài, không nghĩ tới trước khi hắn thực hiện được thì đã linh hoạt nhảy vào l*иg ngực của Hà Như Ca.

Khi nó nhảy vọt đến, đoạn hình ảnh này đã biến thành động tác được tua chậm, móng vuốt nhỏ phấn nộn của tiểu bạch hổ cùng phần bụng mềm mại bại lộ giữa không trung, cái đuôi hơi vung vẩy và kiên định bay về phía Hà Như Ca ——

Giống như tiểu khả ái mà cậu hằng mong đã từ trên trời giáng xuống.

Hà Như Ca: “……?!”

Này, này, này là tiểu bạch hổ tự động nhào vào ngực tôi đúng không?!

Tiểu bạch hổ trong l*иg ngực dùng bốn móng vuốt nhỏ bấu chặt cánh tay Hà Như Ca, nó xoay đầu nhỏ nhìn về phía chồn sóc, cả người xù lông và đôi mắt tỏa ra lệ khí như muốn gϊếŧ người, nhe răng trợn mắt phát ra tiếng gầm nhẹ thị uy. Rất khó thể tin nổi một cái nắm nhỏ như vậy mà lại có sát khí của một bách thú chi vương.

Chồn sóc nửa quỳ trên mặt đất, vừa kêu thảm thiết vừa lấy bình thuốc dạng phun sương phun lên mắt phải, một lát sau thì máu tươi ngừng chảy, nhưng tròng mắt của hắn đã bị nhuộm đỏ như máu, nhìn qua có vẻ rất khủng khϊếp.

Cho dù chồn sóc có mặt nạ che khuất khuôn mặt, chỉ lộ ra hai tròng mắt nhưng sự oán độc trong đó hận không thể bò ra ngoài. Chồn sóc nhìn về phía Hà Như Ca, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đưa nó cho tôi, tôi sẽ gϊếŧ nó!!!”

Tiểu bạch hổ co người súc và l*иg ngực Hà Như Ca, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ đang miệt thị nhìn xuống chồn sóc, lạnh lùng rống lên một tiếng, sau khi rống xong lại quay đầu nhìn Hà Như Ca.

Tiểu bạch hổ luôn lạnh mặt lại khó được nhu hòa, móng vuốt nhỏ duỗi ra nhẹ nhàng đáp lên đầu vai của Hà Như Ca, cặp mắt kia hiện lên một chút mê mang nhưng ngay sau đó tiểu bạch hổ đã anh dũng áp sát vào Hà Như Ca, không quá thuần thục cọ cọ vào mặt nạ của cậu.

Hà Như Ca: “!!!”

Chết tiệt, sự đáng yêu không biết đặt vào đâu này!!!



Viên kẹo trong miệng còn chưa ăn xong thì người trước mặt đã rời đi, không biết tại sao nhưng trong lòng Tịch Quy Xán có hơi mất mát, khi tiểu bạch hổ phát hiện cản xúc trong lòng thì anh đã nhanh chóng lắc đầu, muốn vứt loại cảm xúc vô nghĩa và mềm yếu kia lên tuốt chín tầng mây.

Từ khi anh vẫn còn là một con non thì đã quyết tâm muốn vứt bỏ những cảm xúc đó.

Giá trị tồn tại duy nhất của những con non trong viện cô nhi Tinh Hải chính là làm thực nghiệm thể. Khóc thút thít chỉ biết nhận lấy sự đánh chửi, cái gọi là đồng nhân bất đồng mệnh thì cùng lắm chỉ như thế này thôi.

Tịch Quy Xán không muốn ở trong trò chơi này quá lâu, trò chơi được mô phỏng quá mức chân thật sẽ khiến anh nhớ về những ký ức không được tốt.

Anh vốn dĩ đã muốn offline nhưng vị ngọt ở đầu lưỡi khiến Tịch Quy Xán hơi chần chờ.

Viên kẹo này…… còn chưa ăn xong.

Trong thời gian chờ đến lúc ăn xong viên kẹo, Tịch Quy Xán bỗng nhiên nghe được tiếng kêu thảm thiết quen thuộc, tiếng rêи ɾỉ tràn ngập sợ hãi và bất lực, thân hình nguyên bản còn thích thú dựa vào ổ bông đã cứng đờ, Tịch Quy Xán bật người đứng lên.

Hàm răng răng rắc răng rắc cắn viên kẹo, Tịch Quy Xán vô cảm nuốt xuống, tiếng kêu rên bên tai truyền đến càng vang thì đôi mắt lam của anh cũng càng lạnh lẽo hơn, lạnh đến mức khiến không khí xung quanh như biến thành băng.

Chỉ cần nghe âm thanh thì anh cũng có thể tưởng tượng được những hình ảnh đó rõ ràng, nhân viên võ trang đầy đủ cầm theo mũ giáp kí©h thí©ɧ tinh thần vực, sau đó hắn lại tròng “hình cụ” lên đầu những con non.

Nghe nói cho dù là người tinh tế ưu tú nhất thì cũng chỉ khai phá được 20% tinh thần vực, vì thế nên viện nghiên cứu của Liên Bang đã phát minh được mũ giáp kí©h thí©ɧ tinh thần vực.

Một loại mũ giáp có thể kí©h thí©ɧ và khai phá tinh thần vực.

Cường độ kí©h thí©ɧ càng lớn thì sự đau đớn phải nhận cũng càng lớn. Nếu cường độ kí©h thí©ɧ quá nhỏ thì sẽ không đem lại sự thay đổi gì.

Mà thời điểm hoàn hảo để khai phá tinh thần vực của một người là lúc người đó vẫn trong kỳ ấu tiểu, phần lớn mọi người không muốn để con cháu của mình thừa nhận đau đớn quá lớn, chỉ có một số rất ít cha mẹ tự nguyện để con mình tham gia làm thực nghiệm.

Mà kết cục là toàn bộ những con non đó đều tử vong.

Đối với tinh thần vực thần bí thì tất cả mọi người đều có ý muốn thăm dò, không có người nào biết cường độ kí©h thí©ɧ bao nhiêu là thích hợp với con non nhất.

Những số liệu đó nhất định phải trải qua những thực nghiệm lặp đi lặp lại mới có thể tổng kết được.

Nhưng gần như không có người nào nguyện ý để con của mình đi chịu chết, mũ giáp kí©h thí©ɧ tinh thần thức hải từng chấn động một thời cuối cùng lại chôn vùi vào hư vô.

Nhưng khi ích lợi đủ để lay chuyển nhân tâm thì pháp luật và lương tri đều có thể bị giẫm đạp. Sau khi tinh chiến kết thúc, tinh vực thứ mười bảy là chiến trường chính để lại vô số cô nhi, mà thực nghiệm vốn nên đình chỉ…… lại khởi động một lần nữa.

Kế hoạch Hàn Băng thật ra là muốn nghiệm chứng một phỏng đoán:

Tuyệt vọng hay hy vọng càng có thể kí©h thí©ɧ tinh thần vực.

Một người trong tình trạng không có hy vọng sẽ sống được bao lâu? Tịch Quy Xán không biết, nhưng rất sớm phía trước thì anh đã chết trong kế hoạch Hàn Băng rồi, lúc này còn tồn tại chỉ là một linh hồn đã bị vặn vẹo.

Bên tai toàn là tiếng khóc, thật ra chỉ cần nhắm mắt lại thì viện cô nhi Tinh Hải chẳng khác gì chiến trường.

Tiếng kêu than vang vọng khắp trời đất như nhau.

Nơi nơi đều là xương cốt, bốn phía toàn là vong linh, địa ngục thì trống rỗng mà ma quỷ lại ở nhân gian.

Khi cửa sắt bị mở ra, Tịch Quy Xán đã xông ra ngoài, giống như vô số lần anh đấu tranh anh dũng, thân hình nhanh như điện phóng về phía địch nhân, lòng bàn tay chạm vào máu tươi sền sệt. Tịch Quy Xán đã linh hoạt lựa chọn điểm dừng chân trước khi địch nhân phản kích ——

Hà Như Ca rõ ràng đang thất thần.

Đây là người yêu chuyên chúc được trò chơi lựa chọn cho anh, là đối tượng mà anh không có sự lựa chọn nào khác ngoài tín nhiệm.

Thanh niên mang mặt nạ chỉ lộ ra đôi mắt đen láy cực kỳ sạch sẽ giống như bầu trời đêm đã được nước tẩy rửa qua, sạch sẽ đến mức hoàn toàn không phù hợp với toàn bộ mọi thứ dơ bẩn của nơi này.

Khi anh nhào về phía đối phương, người kia đã theo bản năng mở hai tay về phía anh, còn không e sợ để đôi mắt bài lộ ở trước mặt anh.

Tại sao lại ngu ngốc như vậy?

Không thấy anh vừa làm gì với đôi mắt của đồng sự sao? Người này không sợ mình sẽ chịu những thương tổn đồng dạng hay sao?

Nhưng thanh niên chỉ ôn nhu ôm lấy anh, chóp mũi ngửi được mùi hương thoang thoảng, anh thích loại mùi hương mềm mại này, không phải mùi máu tanh hôi, cũng không lạnh lẽo như sắt thép, càng không phải mùi hôi thối khi bị nhốt trong một góc nhỏ hẹp hòi.

Đây là mùi hương có thể giúp anh an tâm và gần như mê luyến. Khi chìm sâu vào loại mùi hương này, thần kinh căng chặt của anh cũng dần thả lỏng, đại não luôn đau đớn lại cảm thấy thư hoãn đã lâu không cảm nhận được.

Tịch Quy Xán nhắm mắt lại, bốn móng vuốt bấu chặt vào quần áo đối phương, móc chặt như vậy giống như sợ giây tiếp theo mình sẽ bị vứt bỏ vậy.

Người này…… chính là người yêu chuyên chúc của tôi.

Nhưng người yêu là cái gì vậy?

Tiểu bạch hổ chần chờ đáp móng vuốt lên vai người kia, thịt lót dính máu đã để lại dấu ấn hoa mai trên quần áo lao động.

Cậu sẽ vĩnh viễn đối tốt với tôi sao?

Tịch Quy Xán ngẩng đầu lên, trong đôi mắt xanh thẳm hiện lên sự hoang man, cái này khiến cho anh giống như một con sơn dương bị lạc đường. Anh cứ như vậy thật cẩn thận và nhẫn nại dùng toàn bộ sự tín nhiệm đối với thế gian, nhẹ nhàng cọ cọ mặt nạ lạnh băng của cậu.

…… Cậu sẽ bảo vệ tôi bằng bất cứ giá nào, đúng không?
« Chương TrướcChương Tiếp »