Chương 5: Làm hay không làm?
Tô Bắc nhìn hàng chữ lạnh lẽo, trong lòng cực độ sợ hãi.
Tên biếи ŧɦái này không phải điên rồi đi?
Anh ta cư nhiên bắt mình chặt một bàn tay của La Đồng!
Bây giờ không nói đến việc cậu có làm hay không làm, cái chính là bản thân có năng lực đó hay không mới là vấn đề.
Tô Bắc nhìn đến cánh tay không có bao nhiêu cơ bắp của mình, vì đã lâu không vận động mạnh, nên bây giờ vẫn còn thoáng đau nhức vô cùng.
Cậu dùng sức vỗ vỗ mặt mình, làm đầu óc đang sôi trào tỉnh táo lại.
Cái này cũng không phải trọng điểm.
Trọng điểm là thủ đoạn của tên biếи ŧɦái kia.
Anh ta rõ ràng biết La Đồng đang ở đây, biết La Đồng làm những chuyện như vậy.
Tại lúc Tô Bắc không biết, biếи ŧɦái đã sớm điều tra những người bên cạnh cậu đến “một rõ hai ràng”, hơn nữa còn nắm giữ mọi hoạt động của họ, cũng như rõ ràng mọi hoạt động của Tô Bắc.
Nghĩ như vậy, lần đầu tiên Tô Bắc có cảm giác vô lực.
Điện thoại bị cậu siết chặt trong lòng bàn tay.
La Đồng và bạn học kia đã đi vào sòng bạc.
Cái cửa gỗ nặng nề đem âm thanh tranh cãi ầm ĩ ngăn cách, Tô Bắc đứng ở một góc, người chung quanh đến rồi lại đi, nhân viên tạp vụ không biết vô ý hay cố tình mà cứ liếc nhìn cậu vài lần.
Tô Bắc im lặng không nói một câu, lạnh lùng nhìn chăm chú vào cánh cửa kia.
Rốt cuộc làm hay không làm? Đầu óc cậu kịch liệt suy nghĩ.
Không làm, vậy nhất định sẽ bị tên biếи ŧɦái kia trừng phạt; Làm, tình cảnh của cậu sẽ sao đây?
Dù sao cũng là chặt bỏ một bàn tay người chứ không phải là một miếng thịt heo.
Tay Tô Bắc trên bàn phím điện thoại ấn vài cái, gửi đi một tin nhắn:
– Nhiệm vụ này tôi sẽ không làm, anh muốn tôi ngồi tù sao?
Cái tên biếи ŧɦái kia nhanh chóng trả lời lại, hiển nhiên vẫn luôn luôn chú ý cậu.
– Đó là vấn đề của cậu, tôi chỉ để ý đến kết quả. Nếu như cậu không hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ thật cao hứng.
Nhìn đến tin nhắn này, phản ứng đầu tiên của Tô Bắc là ném cái điện thoại di động xuống đất.
Trong lòng cậu ứ đọng một đoàn lửa, loại lửa này đang hừng hực thiêu đốt lí trí cậu.
Tô Bắc một phen giựt mạnh cổ áo, nút áo đứt, bay ra ngoài.
Cậu thấm thoát thở hổn hển, sắc mặt đỏ bừng, một tầng mồ hôi nóng theo cổ áo chảy vào trong, thấm vào áo.
Ánh mắt Tô Bắc âm ngoan* nhìn chằm chằm vào di động, tựa như muốn xuyên thủng vài lỗ trên điện thoại.
(*) âm trong âm hiểm, ngoan trong ngoan độc.
Nói thật, cậu hận La Đồng, cho nên so sánh nhiệm vụ này với những nhiệm vụ khác có khả năng xảy ra, cậu cũng không phải đặc biệt bài xích.
Nhưng trước khi quyết định một điều gì đó, phải xem xét đến hậu quả có thể xảy ra nữa.
Hơn nữa, tên biếи ŧɦái này hôm nay bắt cậu chặt một cánh tay người, ngày mai còn có khả năng bắt cậu đi gϊếŧ người.
Dựa vào trực giác, Tô Bắc biết loại việc này, tên biếи ŧɦái nhất định có thể làm.
Đã có một thì phải có hai, quy luật là như thế.
Rất có khả năng cậu chỉ cần lùi bước, sẽ làm bản thân mình rơi vào vực sâu không đáy. Tuy rằng hiện tại cậu đã đứng bên bờ vực thẳm rồi.
Sau đó, di động lại reo lên, Tô Bắc ngây ngốc mở tin nhắn ra:
— Nếu tôi là cậu, tôi sẽ lợi dụng việc La Đồng uống thuốc lắc, thần trí mơ mơ màng màng mà ra tay, phòng vệ sinh là một nơi rất tốt.
Cái này có phải xem như là kế hoạch cho nhiệm vụ?
Tô Bắc cứng ngắc kéo khóe miệng, tên biếи ŧɦái này nghĩ đang chơi trò vượt ải đánh Boss sao?
Gặp phải cảnh đường cùng, Tô Bắc rất khó xử.
Cửa sòng bạc mở ra, La Đồng có chút loạng choạng thảnh thơi đi ra, vừa nhìn liền biết hắn ta đang trong trạng thái high.
Hắn dựa vào tường, hướng tới phòng vệ sinh.
Tô Bắc đi theo phía sau hắn.
Đứng trước cửa phòng vệ sinh, Tô Bắc do dự một chút, sau đó cắn răng, đẩy cửa ra.
La Đồng một bên huýt sáo, một bên phóng thủy*, trên khuôn mặt trẻ tuổi tràn ngập áp lực không ngừng được hưng phấn.
(*) Chỉ việc đi vệ sinh.
Hắn liếc nhìn Tô Bắc một cái, ánh mắt có chút mông lung.
Tô Bắc biết La Đồng thần trí hiện tại không được tỉnh táo.
Lát sau, hắn đã “giải quyết” xong, quần còn chưa có kéo khóa lên, lộ ra cái thứ xấu xí.
Hắn hướng Tô Bắc, nhìn tới nhìn lui rồi cười phá lên: “Mày chính là thằng Tô Bắc ngu dốt sao? Ha ha ha.”
Hắn định dùng tay vỗ lên vai Tô Bắc, cậu nhanh chóng lùi xuống, né tránh tay La Đồng.
La Đồng bị hụt tay, hắn nhìn Tô Bắc có chút khinh thường gào lên: “Mày né tránh cái gì? Cả ngày bày ra cái vẻ mặt thối đó, tưởng mình rất tuyệt vời sao, mày tưởng mày đáng thương lắm à. Ồ, mà tao nghĩ điều đó cũng đúng, một đứa ngu cứ tưởng mọi người hiểu mình, thật ra nếu không phải nhà mày có tiền, ai sẽ thèm đi quan tâm chuyện của mày? Giả bộ ngọt ngào dụ dỗ mày? Mày đúng là con heo, ha ha ha.”
Hắn không kiêng nể phỉ nhổ Tô Bắc.
Trán Tô Bắc nổi lên gân xanh.
Đây mới là những lời nói thật lòng của La Đồng.
Tô Bắc lạnh lẽo như nước.
Cậu mất kiềm chế, không ngừng hung hăng đánh vào bụng của La Đồng, La Đồng kêu một tiếng thảm thiết rồi quỳ rạp trên đất.
Tô Bắc trực tiếp lấy bàn tay gắt gao bóp bổ La Đồng, chế trụ phản kháng của hắn, buộc hắn quỳ trên đất.
Cậu trên mặt toàn là mồ hôi, trái tim nhảy lên kịch liệt.
La Đồng hoàn toàn không có năng lực phản kháng.
Trừ bỏ âm thanh kêu thảm thiết, còn chưa kịp hừ một tiếng đã bị Tô Bắc dùng khuỷu tay đánh cho hôn mê bất tỉnh, thân thể ngã lệch sang một bên.
Tô Bắc thở hổn hển đứng lên, buồn bực đá La Đồng một cú.
Nếu vừa rồi La Đồng không ở trước mặt cậu hét như vậy, cậu còn có khả năng do dự, nhưng La Đồng lại nói ra những lời đó khiến cậu mất đi lí trí mà động thủ.
Thời điểm đánh xong, Tô Bắc mới cảm nhận được sự đau nhức trên cánh tay.
Cậu dù sao cũng chưa từng trải qua huấn luyện đánh đấm chuyên nghiệp.
Tô Bắc cầm hai chân La Đồng, kéo hắn vào bên trong phòng toilet.
Lúc nãy may là không có ai vào phòng vệ sinh, Tô Bắc coi như gặp may.
Cậu nhìn La Đồng vẫn đang bất tỉnh, khóe miệng còn tràn ra một ít máu, cậu kiểm tra một chút, chắc là sẽ không bị thương nội tạng đi? Nhưng là vừa nãy cậu như phát điên mà đánh hắn.
Tô Bắc vững vàng kiềm chế hô hấp dồn dập.
Cậu dùng tay chống vách tường, suy nghĩ nên làm gì tiếp theo.
Việc này đều là dựa theo kế hoạch của tên biếи ŧɦái.
Tô Bắc nhìn bàn tay của mình, từng khớp xương lộ rõ ra, chẳng lẽ mình thật sự phải hoàn thành cái nhiệm vụ của tên kia biếи ŧɦái kia sao?
Tô Bắc âm trầm nhìn khuôn mặt của La Đồng mà phiền chán.
Cậu hiểu rõ mình không thể làm được chuyện này.
Cửa toilet bị đẩy ra, có người đến, Tô Bắc nghe được tiếng nước chảy.
Tiếp đó, tiếng bước chân lại hướng bên này đi tới.
Tô Bắc khẩn trương nhìn chằm chằm vào dưới khe cửa.
Người kia đi đến phòng toilet kế bên.
Tô Bắc có thể nhìn thấy một đôi giày da màu đen của người kia.
Người kia trong toilet kế bên gõ gõ vách ngăn giữa 2 phòng, hô hấp của Tô Bắc nhanh chóng ngừng lại, cậu vắt óc suy nghĩ, có nên lên tiếng hay không, có nên đi ra ngoài hay không, nếu như bị phát hiện thì phải làm thế nào? Cậu sẽ bị ngồi tù sao?
Người kia giải quyết xong, đem một bao giấy để trên đất, dùng chân đẩy nhẹ sang phòng vệ sinh cậu, sau đó xoay người rời khỏi toilet.
Thẳng đến khi người đó đóng cửa lại, Tô Bắc mới thở mạnh ra.
Cậu há to để miệng hô hấp, bàn tay run rẩy.
Tô Bắc đến giờ mới biết được, khi làm chuyện xấu phải cần rất nhiều dũng khí.
Những kẻ gϊếŧ người giống như cơm bữa trong các bộ phim điện ảnh chỉ là toàn là diễn trò.
Tô Bắc nhìn bao giấy dưới mặt đất.
Trong lòng bỗng suy đoán ra một điều đáng sợ, muốn chặt bỏ một bàn tay, phải cần công cụ.
Cậu run rẩy, cầm cái bao giấy lên, mở bao ra, quả nhiên, nằm bên trong có một cây dao nhỏ.
Cây dao nhỏ rất sắc bén.
Hết thảy mọi chuyện quả nhiên đều nằm trong lòng bàn tay tên biếи ŧɦái, biết cậu thiếu dao nên đưa lại đây.
Tô Bắc nắm lấy chuôi dao, dao nhỏ phản chiếu từ ánh đèn lóe ra ánh sáng lạnh lẽo.
Nằm trên mặt đất, La Đồng cúi đầu phát ra một tiếng rêи ɾỉ, hắn sắp tỉnh lại.
Bây giờ chính là cơ hội cuối cùng để động thủ.
Tô Bắc run tay, cạch một tiếng, dao nhỏ theo lòng bàn tay trượt xuống rơi xuống đất.
Cậu vẫn là không thể hạ thủ.
Cậu chỉ là một học sinh trung học phổ thông bình thường, không phải những tên lưu manh có kinh nghiệm bên ngoài.
Tô Bắc nhặt cái bao giấy lên, bọc lại cây dao, liếc nhìn La Đồng một cái, mở cửa phòng vệ sinh, bước nhanh ra ngoài, không hề quay đầu một lần.
Cậu sợ mình hối hận.
Lúc không ai biết chặt bỏ một cánh tay của La Đồng, như thế sẽ không bị tên biếи ŧɦái kia trừng phạt vì không hoàn thành nhiệm vụ, điều này rất có lực hấp dẫn, cậu liều mạng nhịn xuống sự dụ hoặc của nó.
Tô Bắc sợ hãi.
Cậu sợ hãi tên biếи ŧɦái, sợ hãi tất cả những đang việc xảy ra.
Tô Bắc như người mất hồn, đem bao giấy có cây dao quăng vào thùng rác, sau đó bước nhanh đến cửa ra vào của “King”.
Di động nằm trong túi quần vẫn chưa nhận được tin nhắn.
Cậu cùng với một người đang tiến vào King đi ngang qua.
Vẻ mặt người đàn ông kia đột nhiên kích động xoay người kéo Tô Bắc lại, cánh tay Tô Bắc bị hắn nắm lấy, nhất thời không kịp phản ứng mà va vào trong ngực của hắn.
Tô Bắc kêu đau một tiếng.
Người đàn ông kia nhanh chóng đẩy cậu ra một chút: “Thực xin lỗi, làm cậu đau sao?”
Tô Bắc nghe được một âm thanh quen thuộc, liền ngẩng đầu lên nhìn người đối diện, là Lôi Thiên, hắn đang dùng ánh mắt thân thiết nhìn cậu.
Lôi Thiên như thế nào lại xuất hiện ở đây, Tô Bắc đột nhiên gian nan nhớ đến Lôi Thiên là một cảnh sát, nếu như hắn biết những việc mình vừa làm lúc nãy, có hay không sẽ đem mình bắt lại?
Tô Bắc lấy lại bình tĩnh, cậu đẩy hắn ra: “Không sao cả.”
Nói xong, cậu xoay người định rời đi.
Nhưng là Lôi Thiên lại không chịu buông cánh tay cậu ra, ”Cậu là Tô Bắc đi? Tôi là thành viên trong lớp TaeKwonDo đây, cậu còn nhớ không?”
Tô Bắc miễn cưỡng gật đầu: “Nhớ rõ, Lôi sư huynh cũng đến nơi này chơi?”
Lôi Thiên có chút không đồng ý nhìn cậu: “Nơi này không phải là nơi học sinh nên đến.”
Vào thời điểm này làm ơn đừng có phát ra khí phách chính nghĩa dư thừa có được hay không, Tô Bắc trong lòng cực kì bất đắc dĩ trả lời: “Tôi, tôi chỉ là hiếu kì…”
Tô Bắc cúi đầu, vẻ mặt tỏ vẻ biết lỗi.
Loại thái độ nhận sai này, ngược lại làm Lôi Thiên tâm tình không tốt tiếp tục khiển trách.
Hắn buông cánh tay Tô Bắc ra, lại không yên lòng nói: “Những nơi như vậy rất rối loạn, cậu là học sinh không thì không nên đến chỗ này tìm hiểu, hơn nữa bây giờ đã trễ như vậy, cậu nên trở về với gia đình, cha mẹ đang lo lắng đấy.”
Tô Bắc kéo khóe miệng: “Bọn họ sẽ không lo lắng.”
Cậu nói xong liền xoay người định rời khỏi sòng bạc King, hôm nay đã trải qua những việc làm cậu lao lực quá độ, Tô Bắc cảm thấy mình hẳn nên trở về nhà nghỉ ngơi.
Lôi Thiên thế nhưng lại lần nữa ngăn cản cậu.
Tô Bắc đã rất không kiên nhẫn, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài, sợ làm Lôi Thiên nghi ngờ.
cậu đã mệt đến mức đến việc tính toán kết thân với Lôi Thiên cũng không muốn để ý nữa.
Lôi Thiên lấy điện thoại của Tô Bắc, sau đó ấn số của mình vào.
Lôi Thiên dặn dò Tô Bắc rất lâu.
Cậu nhớ rõ còn đáp ứng sau khi về nhà sẽ gọi điện thoại cho hắn.
Hết chương 5.
Tác giả có lời muốn nói: Chỉ mới tới chương thứ năm đã muốn viết gần 30000 chữ a~~~ Sâm Sâm cảm thấy việc này hảo nan~~ !! Cầu cổ vũ a….
Salies: Chương này nhiều chỗ bỏ thế cậu ơi O.o Hại tớ ngồi google dịch rồi QT đủ kiểu. Đúng lúc đang buồn ngủ O.o
Thần: Ứ muốn đâu, tại khó hiểu quá chứ bộ TvT