Chương 43: Vén màn sân khấu
Tô Bắc đeo kính bảo hộ, tay cầm súng trường được đặc chế.
“Ném–” Cậu nhẹ nhàng hô một tiếng, nheo mắt trái, nhìn chằm chằm ống ngắm, một đĩa bay phóng lên không trung, đoàng một tiếng, phản lực của súng trường đập lại khiến cậu đau tới nhíu mày.
Gần đây Tô Bắc mê một trò chơi — Bắn đĩa bay.
Diện tích hoa viên ở đây rất lớn, cộng thêm chỗ này có rất nhiều công cụ ‘giải trí’.
Tô Bắc luyện tập suốt ba ngày, đến nay vẫn chưa bắn trúng mục tiêu.
Cậu kiên nhẫn mười phần, trừ bỏ ăn cơm, ngủ, thời gian còn lại đều luyện tập tại sân bắn.
Tô Bắc thuần thục bỏ thêm mấy viên đạn vào súng trường.
“Ném–” Tô Bắc hô một tiếng, nhìn ba cái đĩa bay phóng lên không trung, Tô Bắc nhanh chóng giơ súng lên, đoàng đoàng đoàng, liên tục bắn mấy lần, thẳng đến khi bắn hết số đạn trong súng.
Vài tiếng nổ vang lên không trung, Tô Bắc buông súng trường xuống, tháo đồ bịt tai xuống, không kiên nhẫn hất tóc ra sau.
Có chút tiến bộ, nhưng vẫn còn quá kém.
Tô Bắc bỏ kính xuống, đem súng trường đặt trên bàn.
Trên bàn có rất nhiều loại súng, súng trường, súng lục,… và một hộp đạn.
Tô Bắc cầm một cây trong số đó, động tác tháo ráp dễ dàng.
Hơn mười giây sau, súng lục vốn nguyên vẹn bị cậu cởi thành từng linh kiện, loại súng lục dùng riêng cho đĩa bay cùng loại súng lục bình thường có sự khác nhau rất lớn, đường kính nhỏ, sức nặng nhẹ.
Cậu nhanh chóng nạp thêm đạn vào trong súng.
Súng lục lúc bắn chỉ cần dùng một tay, chống đỡ kém, tính ổn định yếu, so với súng trường càng khó trúng mục tiêu.
Tô Bắc giơ tay lên, làm một cái thủ thế [ra hiệu].
Cách cậu năm mươi thước, xuất hiện vài bia ngắm.
Tô Bắc cầm súng lục, một loạt bắn tới.
Có cái trúng, có cái không trúng, bất quá so với vài ngày trước đây, ngay cả cái biên bên ngoài cũng không chạm được, quả thực tốt hơn nhiều.
Tô Bắc luyện tập một lúc sau, cảm thấy tàm tạm.
Cậu đặt súng xuống, loại cường độ tập trung tinh thần cao độ suốt một thời gian dài so với vài giờ tập TaeKwonDo cũng tra [ngược] không khác là bao, tinh thần thậm chí càng thêm mệt mỏi.
Coi như rèn luyện tư duy nhanh nhẹn, phản ứng nhanh chóng, còn có thể chui rèn năng lực phán đoán và năng lực điều khiển.
Tô Bắc cảm thấy đối với mấy tính chất đặc biệt này, phương diện nào cậu cũng kém hết.
Cậu lấy chai nước, uống ừng ực mấy ngụm.
Cậu nhắm mắt lại, nằm trên băng ghế đá, định nghỉ một chút rồi tiếp tục.
Lúc này, một người đàn ông vội vả đi tới.
Tô Bắc dùng tay lấy khăn ướt đang che mắt ra, “Có chuyện gì?” Cậu hỏi người đàn ông.
Người đàn ông đưa cậu một phong thư.
Một phong thư bằng giấy dai.
Tô Bắc liếc nhìn một cái, địa chỉ trên phong thứ khiến cậu có cảm giác bất an.
Không thể nào, Tô Bắc nghĩ trong lòng, cậu theo nếp gấp xé phong thư ra, lấy vài tờ giấy bên trong ra đọc.
Đến lúc xem xong, Tô Bắc giận xanh xanh mặt, mọi thứ trước mắt như biến thành màu đen.
Cậu bật mạnh dậy, cầm mấy tờ giấy chạy vào biệt thự.
Tô Bắc tới đại sảnh, rầm rầm rầm đi lên lầu hai, đùng một tiếng, dùng lực mạnh đẩy cửa phòng sách.
Lúc cậu đến, Tiêu Tịnh đang xem sách.
Tô Bắc bước nhanh tới cái bàn rộng Tiêu Tịnh đang ngồi, ba một tiếng, ném mấy tờ giấy trước mặt anh.
“Chuyện này rốt cuộc là sao? Có phải do anh làm hay không?” Cậu thở hổn hển chất vấn.
Tiêu Tịnh dùng ngón tay nhấc tờ giấy lên, nhìn vài lần rồi lạnh nhạt nói: “Là tôi làm, thế thì sao? Học trường này không tốt hơn à? Em báo danh vào một trường rất bình thường, sao có thể so sánh với nơi này?”
Tô Bắc hít sâu một hơi.
Ba một tiếng, cậu hung hăng đập mạnh lên bàn.
“Tôi không cần anh nhọc lòng, tôi muốn đăng ký học trường đó, anh dựa vào cái gì mà đi sửa nguyện vọng của tôi?” Tô Bắc hướng Tiêu Tịnh rống giận.
Ánh mắt Tiêu Tịnh thâm thúy như biển sâu, anh nhìn Tô Bắc thật lâu, thật lâu.
“Định trốn tôi, phải không?” Sợi tóc đen trên trán Tiêu Tịnh rũ xuống ngăn cản tầm mắt anh.
Tô Bắc nhìn không thấy thần sắc anh, chỉ đột nhiên cảm thấy một cổ bất an tả xung hữu đột trong lòng.
(*) Xông bên trái đánh bên phải, ý nói chống đỡ đủ mọi phía, đánh rất hăng say.
Cậu nhịn không được co rúm lại, nhưng sự tức giận đã khiến cậu bước lên trước một bước.
Tô Bắc dùng vẻ mặt không phục nhìn Tiêu Tịnh.
Cậu vốn muốn phẫn nộ, rít gào, nhưng ngoài ý muốn chính là, cậu cư nhiên bình tĩnh trở lại.
Tô Bắc ngẩng đầu, tâm cậu giống như mặt hồ kết băng trong mùa đông khắc nghiệt.
Dưới phần tuyết đọng băng dày, là dòng nước lạnh chảy xiết.
Tô Bắc cùng Tiêu Tịnh đều im lặng.
Cậu muốn nhìn ra gì đó trong mắt anh.
Châm chọc, đùa cợt, miệt thị, khinh thường hoặc bất cứ cảm xúc nào khác cũng được.
Nhưng cái gì cũng không có.
Không thể nhìn ra điều gì từ anh.
Tô Bắc mờ mịt.
Cậu không hiểu vì sao biếи ŧɦái chết tiệt cứ mãi quấn quít lấy cậu, rốt cuộc anh muốn thế nào?
Chẳng lẽ cứ như vậy cầm mãi không buông tay?
Chỉ nghĩ tới đây, Tô Bắc nhịn không được đánh một cái rùng mình.
“Tô Hưng Thành đã chết, ông ấy đã chết, cho dù anh cứ bám lấy tôi mãi thì ông ấy cũng không sống lại được, anh mở to đôi mắt nhìn rõ ràng, tôi giống Tô Hưng Thành chỗ nào? Ánh mắt, cái mũi, miệng, nét mặt, có điểm nào giống hả? Có điểm nào đặc biệt sao?” Tô Bắc cuồng loạn quát.
“Em và ông ấy không có chỗ nào giống, tôi hiểu rất rõ.” Tiêu Tịnh thấy Tô Bắc quát to thì nhíu mày, giống như cảm thấy âm thanh cậu quá to, rất chói tai, “Người kia, Thành, rất ôn nhu kiên cường, khoan hậu mà từ ái, em với ông ấy hoàn toàn là hai người bất đồng.”
Tô Bắc hồ nghi nhìn anh, “Vậy vì sao anh không buông tha tôi?”
Khóe miệng Tiêu Tịnh nhếch lên: “Ai bảo em cứ nhắm mắt nhắm mũi tiến tới lòng bàn tay tôi.”
Trán Tô Bắc nổi gân xanh.
Cậu biết rõ, mình nên bình tĩnh lại, bức xúc không giải quyết được vấn đề, nhưng mỗi khi đối mặt với biếи ŧɦái, cảm xúc cậu đều bị vây trong khoảnh khắc ‘sắp sửa nổi điên’ và ‘đang trong trạng thái nổi điên’…
Tô Bắc không thể không cố gắng hít sâu, nhất định phải bình tĩnh lại.
“Anh rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng buông tha tôi?” Tô Bắc nghiến răng nghiến lợi nói.
Tiêu Tịnh chớp mắt, “Nếu nhiệm vụ thứ tư hoàn thành, tôi sẽ buông tha em, tôi cam đoan.”
Tô Bắc không nhịn được đều cao âm lượng: “Anh nói thật?”
Tiêu Tịnh gật đầu: “Tuyệt đối không nuốt lời.”
“Tốt lắm, vậy anh mau nói rõ ràng nhiệm vụ chết tiệt này đi.” Tô Bắc liếc mắt nhìn anh.
“Đây, là bước đầu tiên của kế hoạch.” Tiêu Tịnh ném lại mấy tờ giấy về cho Tô Bắc.
Tô Bắc nhìn nhìn — Giấy thông báo trúng tuyển đại học.
Biếи ŧɦái rốt cuộc muốn làm gì?
Cậu thực sự không hiểu.
Tô Bắc tự hỏi, ngay từ đầu, mỗi khi biếи ŧɦái giao nhiệm vụ, cậu vốn không có ý định chân chính hoàn thành.
Nhìn sơ qua, biếи ŧɦái thường dùng trừng phạt cho mỗi lần thất bại của cậu, nhưng lòng Tô Bắc phi thường rõ ràng, vụ trừng phạt chỉ để hù dọa cậu, khiến cậu tiếp tục nghe lời trở thành công cụ sai khiến, anh thậm chí chưa bao giờ sử dụng thủ đoạn dù chỉ hơi tàn khốc một chút trên người cậu.
Qua lần Chu Bàn Thạch và đàn em hắn sử dụng những hình phạt tra tấn cậu, Tô Bắc đối với hình phạt biếи ŧɦái thường dùng để dạy dỗ mình đã có nhận thức khác xưa.
Đương nhiên không phải cậu không hận những thủ đoạn ép buộc của biếи ŧɦái.
Chỉ là, cậu hoài nghi mục đích của anh, hơn nữa còn nảy ra một vài phỏng đoán khác.
Tình huống hiện giờ không rõ ràng, Tô Bắc tự bắt chính mình thuận theo ý muốn biếи ŧɦái, nhìn qua cậu trông không chút áp lực, tự tung tự tại qua ngày, nhưng chỉ mình cậu biết tư vị những ngày qua, giống như bát nước đặt trên ngọn lửa nhỏ, chậm rãi chậm rãi đun sôi…
Tô Bắc muốn thoát khỏi chuyện buồn bực phiền lòng, vì vậy cậu sa đầu vào game, chơi thực tận tình…
Bắn đĩa bay cũng được, game online cũng tốt.
Nếu không phải sợ biếи ŧɦái phát hiện, cậu thậm chí có xúc động tiến hành một màn quyến rũ anh.
Nhưng cuối cùng, cậu vẫn buông tha ý niệm mê người trong đầu.
Chẳng lẽ Tiêu Tịnh thật sự làm mọi thứ chỉ vì trò chơi mà anh nói?
Tô Bắc không thể không nghĩ như vậy.
[Từ đây về sau toàn chém, mình không hiểu QT nói gì cả T_T]
Nhưng cậu lại lập tức phủ nhận, nếu là trò chơi, một trò chơi tốn sức nhiều như vậy, có gì hay mà chơi?
Giống loại trò chơi này, nếu không bức bách người chơi đi đối mặt với đủ loại người thì rất khó để nhận nhiệm vụ, muốn nhiệm vụ hoàn thành càng khó, một khi gặp những dị động ngoài ý muốn sẽ ảnh hưởng tới quá trình làm, phải chuẩn bị hình phạt nghiêm khắc.
Cho người chơi nhận thất bại, cũng là cho những người khác tỉnh ngủ.
Duy trì công việc vận hành trò chơi, không thể nghi ngờ là rất cần thiết.
Nhưng biếи ŧɦái không làm vậy.
Điều này khiến người ta không thể nghi ngờ lời dạo đầu của biếи ŧɦái khi gặp Tô Bắc “Đây là một trò chơi.” chỉ là một cái cớ, hay là vì tìm cớ để che dấu mục đích thật sự của anh?
Nếu vậy, vòng luẩn quẩn lại quay trở lại.
Rốt cuộc trên người Tô Bắc có thứ gì đáng giá khiến biếи ŧɦái bỏ nhiều sức lực và thời gian như vậy?
[Chém chấm dứt.]
Tô Bắc thấy điểm mấu chốt chạy ngược dòng về chỗ Tô Hưng Thành.
Sở dĩ cậu cãi nhau với Tiêu Tịnh chỉ vì phát tiết một chút buồn bực trong lòng.
Đối với tình cảnh hiện tại không hề… có ích.
Lí do Tô Bắc dám trước mặt Tiêu Tịnh chụp bàn gọi nhịp, nguyên nhân là nằm ở cá tính anh… Chỗ tốt của anh là tính tình hảo, ôn hòa có lễ, chỗ xấu là tính cách bí hiểm, muốn nắm giữ hết thảy và thích đùa giỡn quân cờ trong tay…
Lúc Tô Bắc ý thức được điều này, trong lòng cậu khó tránh khỏi cảm thấy thất bại.
Nhưng rất nhanh, cậu liền tỉnh táo trở lại.
Yêu nghiệt ở thế gian rất nhiều, con này so với con kia càng cao, cậu cần gì phải đi so sánh mình với yêu nghiệt.
Tất cả chỉ là hư vinh, đều là vô căn cứ.
Tô Bắc cầm mấy tờ giấy, quyết định không suy nghĩ tính toán nữa.
Lúc nên biết, sớm hay muộn gì cũng biết, cậu tin tưởng biếи ŧɦái đã chuẩn bị kế hoạch gần xong cả rồi.
Tuy rằng chuyện cụ thể muốn làm là gì, nhân vật trọng yếu nhất trong nhiệm vụ vẫn là ai vẫn chưa biết, nhưng đây chỉ là thứ yếu.
Tô Bắc có cảm giác, kịch mở đầu rất nhanh sẽ diễn ra.
Trên sân khấu đã sớm vén màn.
Biếи ŧɦái như một Hunter [thợ săn] giảo hoạt lại cực kì kiên nhẫn.
Anh đang chờ đến khi kết thúc, nhào tới đánh một đòn trí mạng.