Chương 4: Biếи ŧɦái nhiệm vụ
Cả hai cùng nhau ngã trên đất.
Mặt đối mặt, khoảng cách ngắn đến mức có thể nghe thấy hô hấp của đối phương, Tô Bắc bị cận thị nhẹ, cậu nhìn thiếu niên ở dưới thân mình, lông mi tên này rất dài, mắt to cuốn hút.
Tô Bắc lấy tay chống lên đất, chậm rãi đứng lên.
Vừa nãy thiếu niên này cố tình đưa chân định làm cậu vấp té, lại gieo gió gặt bão.
Ánh mắt hai người trên không trung giao nhau, tựa hồ có thể nghe thấy một tiếng “đùng” vang lên lúc va chạm vào.
Thoạt nhìn người tên Chu Phỉ Thạch này cũng thực chán ghét Tô Bắc, tốt lắm, vừa vặn cũng giống như cậu. Tô Bắc liếc nhìn y một cái, lạnh lùng nói: “Lần tới đừng làm chuyện ngây thơ như vậy nữa.”
Khuôn mặt tuấn mĩ của Chu Phỉ Thạch đỏ ửng, có điểm thẹn quá thành giận.
Y đẩy Tô Bắc đang đứng trước mặt, hừ lạnh một tiếng, vào buồng vệ sinh.
“Rầm” một tiếng, cửa phòng vệ sinh bị dùng sức đóng lại.
Cửa sẽ bị phá hư đi, Tô Bắc nhìn cánh cửa vẫn còn chấn động rung rung, coi bộ tên nhóc này cũng thật trẻ con.
Cậu lắc đầu, nhìn thoáng qua La Hân đang ở phòng bếp ngó về phía này, bà đến xem Tô Bắc, có chút bất an cười cười.
Tô Bắc không hề ăn sáng liền ra khỏi nhà.
Lúc bước vào thang máy, di động của cậu bỗng nhận được một tin nhắn.
Tô Bắc mở ra, trên khung là một dãy số xa lạ, bên trong nội dung chỉ vẻn vẹn một câu nhưng lại đầy hàm ý: Vào lúc 8 giờ, đi đến sòng bạc King số 203, đây là nhiệm vụ thứ nhất của cậu.
Tô Bắc nhất thời cảm giác như đang đeo trên lưng một cái bao cực kỳ nặng nề, ép cậu đến không thở nổi.
Cậu nhanh chóng trả lời lại tin nhắn: Anh muốn tôi làm cái gì? Anh có phải… là Sin?
Sin là tên trên mạng của chủ nhân cậu.
Tin nhắn không được trả lời, Tô Bắc có chút nóng nảy, ấn nút gọi điện nhưng cuộc gọi lại tự động chuyển sang hộp thư thoại.
Xem ra, người này sẽ không cho mình chủ động liên hệ.
Tô Bắc đã cả ngày không có đến trường, cậu đăng kí vào lớp TaeKwonDo, bắt đầu tập một chút huấn luyện trụ cột, mồ hôi rơi đầy xuống, thân thể mệt mỏi ngược lại khiến tâm lí của cậu thoải mái hơn một chút.
Nếu không có thầy dạy TaeKwonDo ngăn lại, cậu còn tính toán tiếp tục luyện tập.
Tô Bắc thở hổn hển té trên mặt đất.
Cậu tuy rằng tự nhận cơ thể mình không yếu, nhưng cũng chưa từng trải qua cường độ huấn luyện thể năng như vậy.
Bỗng một người đàn ông cao lớn tuấn lãng đến bên cạnh, vươn tay về phía cậu.
Tô Bắc hơi do dự một chút, rốt cuộc vẫn cầm lấy tay hắn, nương theo sức kéo của hắn đứng lên.
Cậu theo hắn làm một ít động tác thư giãn, ngại ngùng nói một tiếng: ”Cảm ơn.”
Người đàn ông hướng Tô Bắc vươn tay: “Tôi tên là Lôi Thiên, xem như sư huynh của cậu, tôi luyện TaeKwonDo đã mười năm.”
Tay người này so với cậu thô to hơn một chút, lòng bàn tay rất ấm áp, hai người bắt tay nhau, sự đối lập rất rõ ràng.
“Tô Bắc, Tô trong Tô Châu, Bắc trong phương Bắc, là học viên mới”. Tô Bắc giới thiệu đơn giản về mình.
Lôi Thiên từ trước đến nay là một người có cá tính, thành thục, hắn tựa hồ không để ý sự lạnh lùng của Tô Bắc, những học viên trong lớp TaeKwonDo mỗi lần nhìn hắn đều mang theo sự thân thiết cùng kính phục.
Rất nhanh, Tô Bắc phát hiện, Lôi Thiên này đại khái là một người có lòng nhiệt tình trời sinh.
Hắn ở lớp TaeKwonDo là đại sư huynh, rất chú ý và chiếu cố người mới như Tô Bắc, điều đó xuất phát từ ý thức trách nhiệm công việc.
Lôi Thiên làm nghề cảnh sát.
Việc này, Lôi Thiên không hề có chút che giấu, học viên lớp TaeKwonDo hầu như tất cả đều biết.
Từ khi biết hắn là cảnh sát, Tô Bắc liền không còn biểu hiện lạnh nhạt nữa.
Bây giờ cậu gặp phải loại chuyện kia, nếu như báo nguy, cảnh sát sẽ xử lí sao? Sẽ vì cậu bảo mật sao? Có cảnh sát nào sẽ tin tưởng sao? Họ có thể đối phó với tên biếи ŧɦái kia sao?
Cho dù chỉ trải qua tiếp xúc ngắn ngủi, Tô Bắc vẫn cảm giác được, cái tên biếи ŧɦái kia là một người không đơn giản.
Ý niệm đó ở trong đầu cậu lướt nhanh qua một lần.
Cậu ra quyết định nghĩ cách tiếp cận người tên Lôi Thiên này, trở thành bạn bè của hắn, lấy được sự tín nhiệm của hắn.
Nếu Lôi Thiên biểu hiện ra ngoài giống như trong lòng của hắn, chính trực và có nguyên tắc của cảnh sát, như vậy Tô Bắc có thể tìm sự giúp đỡ từ hắn.
Hiện tại đã có một hướng đi tốt mở ra cho cậu.
Tô Bắc tự nhắc nhở bản thân, không thể gấp, muốn yên ổn không nên cho tên biếи ŧɦái kia biết, cũng không thể để Lôi Thiên phát hiện.
Cậu nghỉ ngơi trong chốc lát, chào Lôi Thiên, sau đó liền rời khỏi lớp TaeKwonDo.
Trước khi rời đi, cậu hỏi bóng nói gió, biết rằng Lôi Thiên vào những ngày cuối tuần đều sẽ đến lớp.
Càng mong muốn thời gian trôi qua thật chậm, thời gian liền trôi càng nhanh.
Chỉ còn nửa tiếng nữa sẽ đến tám giờ.
Có đi hay không, căn bản không cần suy xét, cậu nhất định phải đi.
Cậu đang nằm trong lòng bàn tay của tên biếи ŧɦái kia, đằng sau là ngõ cụt không thể lùi lại, cũng không có con đường thứ hai để đi.
Hiện tại, cậu phải dựa theo kịch bản của tên biếи ŧɦái mà hành động.
Tô Bắc đón một chiếc taxi, nói cái tên “King”.
Nơi này coi như nổi tiếng, người lái xe nghe xong liền thay đổi đầu xe, hòa vào dòng xe cộ.
Thành thị này rất phồn hoa, đến buổi tối, đèn đường càng sáng rực.
Tô Bắc nhìn ánh đèn đường chợt lóe mà có chút ngẩn người, hơn một tháng trước, cậu chỉ là một học sinh trung học bình thường, mỗi ngày chỉ lo lắng về các kì thi, vào thời điểm đó phải nói là cực kì buồn chán, mà hiện tại, dù cậu có muốn quay trở về cái loại cuộc sống bình thường này cũng không thể.
Con người luôn như vậy, phải mất cái gì rồi mới biết quý trọng.
Tô Bắc tự thương cảm không được bao lâu, di động trong túi cậu lại reo lên.
Nhìn đến tên trên màn hình, là La Đồng.
Tô Bắc hiện tại tâm tình rất kém, nghĩ muốn cúp điện thoại, nhưng suy nghĩ một chút, lại nhận máy.
“Tô Bắc, hiện tại cậu có rảnh không? Có muốn ra ngoài chơi không? Tôi có gọi vài người bạn cùng lớp tới nơi này.” La Đồng hét ở trong điện thoại, hắn tựa hồ đang ở một nơi rất náo nhiệt.
“Xin lỗi, tôi đêm nay có việc không đi được.” Giọng Tô Bắc có chút buồn rầu trả lời.
La Đồng hơi thất vọng cắt liên lạc.
Điện thoại vừa cúp, xe taxi liền dừng lại, Tô Bắc thanh toán tiền xe, đi vào cửa King.
So sánh với vài quán bar, câu lạc bộ đêm KTV tráng lệ bên cạnh thì nơi này có vẻ tối hơn, lấy màu đen làm tông màu chủ đạo thiết kế tòa nhà, vừa ổn trọng mà lại khí phách.
Di động vẫn không hề có động tĩnh, tên biếи ŧɦái kia chẳng lẽ muốn mình đi một vòng quanh King sao?
Tô Bắc cũng không khờ dại mà khinh địch, nghĩ rằng anh ta sẽ như vậy buông tha mình.
Người trong nơi này cũng không nhiều, có lẽ bây giờ đã không còn thói quen sống về đêm của những người thường lui tới vào giờ cao điểm.
Tô Bắc cẩn thận quan sát bên trong, ngay đúng lúc đó, cậu thấy được một bóng người quen thuộc.
Đó là một bạn học của cậu.
Tô Bắc ngẩn người, không nghĩ tới trong số những học sinh gương mẫu như vậy, cũng có người lại xuất hiện ở nơi này.
Tại một nơi xa lạ lại nhìn thấy một người quen, cậu không tự chủ được hướng bên đó đi tới.
Đứng ở một góc, cậu thấy La Đồng cùng với bạn học vừa đứng kia ở cùng một chỗ.
Nơi này cũng không ồn ào, cho nên cuộc nói chuyện của bọn họ, Tô Bắc ít nhiều gì cũng nghe được một chút.
Xem ra vừa nãy La Đồng là muốn kêu mình đến King chơi.
Sự trùng hợp này khiến lòng Tô Bắc vang lên cảnh báo.
Cho nên cậu cũng không có lập tức đi qua, mà là núp vào, tên biếи ŧɦái kia có thể sẽ làm một vài việc không thể tưởng tượng, nếu để bạn học mình nhìn thấy… Chỉ nghĩ tới hậu quả, Tô Bắc không rét mà run.
“Tô Bắc không tới?”. Một người bạn hỏi.
“Đúng vậy, tôi gọi 2 lần mà cậu ta cũng không đến”. Giọng nói La Đồng có chút kì lạ, bên trong lời nói có khinh thường cùng khinh bỉ.
“Như vậy làm sao được? Chúng ta không mang đủ tiền.” Bạn học kia có chút buồn bực. ”Cậu ta sẽ không biết đi?”
La Đồng cười nhạo một tiếng: “Không có khả năng, tên đó nhìn khuôn mặt có vẻ thông minh, kì thật rất dại dột, chỉ tốt với cậu ta một chút mà cái gì cũng nghe theo tôi. Lần này sao lại thế chứ, chúng ta chết chắc rồi, làm sao đây, hiện tại… giá ngày càng tăng!”
Bạn học kia đồng cảm gật đầu.
Tô Bắc đứng nghe bọn họ nói chuyện với nhau.
Trong lòng bỗng phát lạnh.
Điều kiện trong nhà Tô Bắc không tồi, tiền trong túi khá là dư dả, nhớ lại mỗi lần được La Đồng rủ đi chơi cùng, đám bạn học cùng La Đồng đều nói bóng nói gió, ám chỉ tiền bạc, cậu lần nào cũng hào phóng trả tiền, đối với cậu mà nói, tiền không phải trọng yếu, quan trọng là được quen biết, thân thiết cùng nhiều bạn bè.
Cậu cũng không phải thằng ngốc, loại người coi tiền như rác này nói sao thì cũng nhận ra một chút.
Tô Bắc trong lòng tuy hơi khó chịu, nhưng nghĩ như vậy sẽ gần gũi hơn, là biện pháp để quan hệ trở nên tốt đẹp, vì vậy cậu cũng giả vờ câm điếc cho qua, nhưng cậu vẫn là không nghĩ tới, vì sự dung túng này, người khác lại cho là cậu ngu dốt, cho rằng cậu dễ lừa.
Cậu bị La Đồng lợi dụng cùng phản bội.
Tô Bắc lắc đầu, cũng không thể gọi là phản bội, bởi vì La Đồng từ đầu đến cuối cũng đâu có xem cậu là bạn bè.
Tô Bắc trong lòng trào ra sự hận ý.
Hận ý này khiến cậu gắt gao nhìn chằm chằm vào thân thể nhỏ gầy của La Đồng, hận sao không thể vào lúc này tiến lên đánh hắn một trận.
Tô Bắc mơ hồ nghe bọn họ nói chuyện, cảm thấy chuyện này bỗng có chút kì lạ.
Bạn học của cậu trong nhà cũng không có thiếu tiền, vì sao còn muốn nghĩ cách muốn cậu bỏ tiền ra?
Theo lí mà nói, coi như bọn họ tuy khó có thể ứng phó được quán bar với cái chi phí đắt đỏ này, nhưng cũng không phải hoàn toàn không chấp nhận nổi.
Tô Bắc cũng không rõ, tin đồn của bạn học hay khúc mắt gì đó cậu biết rất ít.
Nhưng cậu cũng mơ hồ nghe người bên cạnh nhắc qua, ở bên trong trường trung học của thành phố H này có một số người dùng thuốc, chính là các loại thuốc lắc, thuốc kí©h thí©ɧ linh tinh gì đó, thậm chí tung tin vịt có rất nhiều người hút thuốc phiện.
Lúc Tô Bắc nghe được, cảm thấy đó chỉ là một lời đồn vô căn cứ.
Chung quanh toàn học sinh hơn mười tuổi, hoàn cảnh cuộc sống rất đơn thuần, không có khả năng tiếp xúc với những cái xấu của xã hội.
Hiện tại xem ra, ngược lại chính cậu mới là kẻ ngây thơ.
Bên trong túi quần bỗng rung lên, Tô Bắc lấy điện thoại di động ra, tên biếи ŧɦái kia gửi qua một cái tin nhắn:
– Nhiệm vụ thứ nhất: Chặt một bàn tay của La Đồng.
Hoàn chương 4.