Chương 37: Dù tránh vẫn tránh không thoát (2)
Trốn thì trốn, nhưng không thể cứ trốn một cách vô mục đích vô thời hạn.
Con chuột chạy vào cống nước, kết quả từ nay về sau không thể quay trở lại cuộc sống bên ngoài, đây là kết cục mà bất cứ người bình thường nào cũng không muốn.
Tô Bắc trước mặt Chu Phỉ Thạch tỏ vẻ kiên cường, nói muốn tự mình nghĩ biện pháp.
Thái độ nghiêm nghị không sợ, ánh mắt uy vũ quật cường, nhưng thật ra trong lòng cậu rất để tâm.
Cho nên khi Chu Phỉ Thạch đưa ra một hai ba lời đề nghị, vẻ mặt Tô Bắc tuy rằng đầy khinh thường, nhưng lỗ tai vẫn cẩn thận lắng nghe.
Tô Bắc nhìn vẻ mặt ảm đạm của Chu phỉ Thạch.
Tuấn mỹ xuất chúng, môi hồng răng trắng, cả người thiếu niên giống như tỏa sáng, trong mắt hắc bạch phân minh* có vài tơ máu hồng.
(*) tốt xấu rõ ràng.
“Tôi sẽ mau chóng giải quyết mọi chuyện.” Chu Phỉ Thạch gằn từng chữ, phá lệ trịnh trọng nói.
“Tốt nhất là vậy…” Tô Bắc rõ ràng muốn nói lời dễ nghe, ít nhất cũng là cổ vũ, không cứng ngắc cũng không lạnh lùng, nhưng khi thốt ra lại là một câu như vậy.
Như vậy cũng tốt, đau dài không bằng đau ngắn.
Từ trước đến giờ, Chu Phỉ Thạch đối với cậu tốt lắm, vì cậu suy nghĩ, cũng giúp cậu rất nhiều.
Tô Bắc cảm thấy, bản thân mình trong chuyện này không nên tiếp tục lợi dụng y.
Lưu loát rõ ràng, triệt để chặt đứt tình cảm ái muội của Chu Phỉ Thạch dành cho cậu.
Coi như hồi báo Chu Phỉ Thạch.
Tô Bắc quyết định mau chóng buông tha ý tưởng cùng ý niệm lợi dụng y trong đầu.
Ánh mắt cậu phức tạp liếc nhìn Chu Phỉ Thạch một cái, kỳ thật cậu mới chính là người tuyệt tình nhất.
Sau khi Tô Bắc trở về phòng, cậu gọi một cuộc điện thoại cho Lôi Thiên.
Trong tình huống này, nếu chỉ đơn giản trốn Đông trốn Tây, lấy tai mắt Chu Bàn Thạch, sớm hay muộn cũng tìm được cậu, còn không bằng bây giờ kiếm một cây đại thụ để ăn nhờ.
Tô Bắc trái lo phải nghĩ, phát hiện trong đám người cậu biết, người có năng lực như vậy không nhiều.
Khuôn mặt anh tuấn cuồng bạo của Ngô Thiệu chợt lóe trong đầu, Tô Bắc lắc đầu, Ngô Thiệu không được, cậu trước kia không nói chuyện nhiều với hắn, tuy rằng có hẹn gặp mặt một lần, tuy Ngô Thiệu dường như có vẻ còn chưa dứt tình, nhưng loại tình cảm này chưa chắc vượt qua khảo nghiệm lần hai.
Với lại, Ngô Thiệu ở K4 và Chu Bàn Thạch tồn tại mối quan hệ hợp tác vì lợi ích, hơn nữa lúc nào cậu cũng phải đối mặt với lọ dấm chua Sơn Tây từ một người suốt ngày không có việc gì làm – Thẩm Cẩm Trạch, đặc biệt Thẩm lão gia lại là chỗ dựa của y, Tô Bắc cảm thấy, tìm Ngô Thiệu trốn sóng gió là một ý tưởng rất tồi.
Như vậy, chỉ còn lại Lôi Thiên.
Cảnh sát, có danh và vọng địa vị trong cục cảnh sát tại thành phố H, thân thủ không tệ.
Hắn là lựa chọn tốt nhất.
Về phần người cường đại kia – vị nhân vật có ‘quan hệ đặc biệt’ với cậu, Tô Bắc tuyệt đối không muốn suy xét tới phần anh.
Sau khi suy nghĩ xong, Tô Bắc lập tức lấy điện thoại di động ra.
Tuy rằng mắt cậu đóng chặt mở không ra, nhưng tinh thần vẫn đầy sức sống, lúc nào cũng đề phòng ‘gió thổi cỏ lay’ bên người.
Hắn mặc nhàn phục*, bộ đồ rộng thùng thình, đầu đội nón, đeo thắt lưng, trên tuyến đường giao thông công cộng.
(*) đồ sinh hoạt thường ngày, không phải đồ đi làm.
Lúc điện thoại gọi tới, hắn đang ở hiện trường vụ án.
Tô Bắc biết Lôi Thiên bề bộn nhiều việc, đôi khi cậu lại nghe có người chạy tới xin chỉ thị của hắn.
Cho nên Tô Bắc nói ngắn gọn hai ba câu, cố gắng đem mọi chuyện nói đại khái một lần.
Lôi Thiên bảo cậu, ngay lập tức rời nhà tới cục cảnh sát chờ hắn, khi cúp điện thoại hắn sẽ gọi ngay tới cục cảnh sát, dặn một cấp dưới của mình đón Tô Bắc.
An bài thích đáng làm lòng Tô Bắc hơi thả lỏng.
Cậu vạn phần chờ mong Lôi Thiên mạnh mẽ vang dội có thể nhổ tận gốc thế lực của Chu Bàn Thạch.
Khi tới nơi, Tô Bắc thấy một người da trắng nõn trông rất thanh tú, vẻ mặt tiểu cảnh sát đầy chính nghĩa đứng trước cục cách sát hết nhìn Đông lại ngó Tây, khi thấy Tô Bắc, anh ta lập tức chạy tới nghênh đón.
“Cậu là Tô Bắc đúng không? Đội trưởng Lôi dặn tôi dẫn cậu tới phòng nghỉ, cỡ chiều đội trưởng mới về cục cảnh sát được.”
“Cảm ơn, xin làm phiền anh.”
Bây giờ là tháng phân, mặt trời tương đối nóng, khi Tô Bắc đi bộ tới nơi thì mặt sắp khuất, lưng áo cậu ướt đẫm mồ hôi.
Tiểu cảnh sát ngại ngùng cười, lộ ra hai khỏa răng nanh màu trắng.
Dưới ánh mặt lại càng trông đẹp trai, khiến người ta sinh hảo cảm.
Tô Bắc đi bên cạnh anh ta.
Những người trải qua huấn luyện chính quy khác người bình thường, lúc đi đường, tư thế trông rất oai phong, lưng thẳng tắp, hai chân thon dài.
Tô Bắc nhịn không được lại nhìn vài lần.
Tiểu cảnh sát tự giới thiệu mình tên Hướng Hiểu Sấm, anh ta còn cố ý cường điệu là ‘Trở thành Sấm’, chứ không phải ‘Hai của sổ’. (1)
Tô Bắc nhìn vẻ mặt anh ta nghiêm túc, cảm thấy cố nhịn khóe miệng đang chuẩn bị cong cong lên có điểm khó.
Hướng Hiểu Sấm dẫn Tô Bắc tới phòng nghỉ, sau đó liền ra ngoài làm việc.
Phòng nghỉ không lớn, cách bài trí cũng đơn giản.
Tô Bắc liếc mắt một vòng liền nhìn thấy trương Trường Sa phát(?), cậu không yên lòng đóng cửa cài chốt lại.
Sau đó cậu ngã người lên sô pha, mới một chút liền ngủ mất.
Tô Bắc bị người lay tỉnh.
Cậu xoa xoa mắt, mơ màng nhìn Lôi Thiên đứng trước mặt.
Tô Bắc nheo mắt nhìn, “Anh vào bằng cách nào?”
Lôi Thiên nhìn thoáng qua cái chốt cửa: “Muốn phá thứ này rất dễ dàng.”
Tô Bắc không nói gì, cảnh sát biết đường ngang ngõ tắt [phá khóa] làm gì, còn bảo thực dễ, nói như tinh thông vụ này lắm vậy. (X)
Lôi Thiên kéo ghế dựa lại, ngồi trước mặt Tô Bắc.
Miệng Tô Bắc hơi khô, cậu một hơi uống sạch chai nước khoáng.
“Lôi sư huynh, tôi đem an toàn của mình giao cho anh.” Ánh mắt Tô Bắc sầu thảm nhìn Lôi Thiên, lộ vẻ mặt anh nhất định phải trông nom tôi, nếu mặc kệ tôi tôi sẽ bị người ta đuổi gϊếŧ.
“… Mấy ngày nay cậu chuyển sang ở nhà tôi đi, mọi chuyện không đơn giản như vậy.” Lôi Thiên lấy tay chà xát mặt, có chút mệt mỏi nói.
“Sao lại thế?” Tô Bắc sửa lại bộ dáng bại hoại vừa rồi, đứng đắn hỏi an nguy.
Trên mặt Lôi Thiên mang ý khổ sở: “Cậu vẫn còn là một đứa nhỏ, nên hảo hảo đọc sách, đừng can thiệp vào loại chuyện này, lần trước không kịp ngăn cản cậu là tôi không đúng.”
“Tôi đã mười tám rồi, hoàn toàn có khả năng nhận trách nhiệm theo pháp lý, có thể tự phụ trách quyết định của mình!” Tô Bắc quật cường nhìn Lôi Thiên.
“Nói cậu vẫn còn là đứa nhỏ quả chính xác, vẫn còn tính trẻ con đây này.” Lôi Thiên vươn bàn tay to, sờ sờ đầu Tô Bắc.
Tô Bắc chưa kịp né, vừa vặn bị ‘sờ soạng’.
“Khụ…” Tô Bắc xấu hổ, trên mặt hơi đỏ lên.
Câu nói vừa rồi của cậu quả thật có điểm hành động theo cảm tính.
Tô Bắc nhịn không được bắt cái tay sờ đầu mình.
“Thật xin lỗi, tôi có chút kích động…” Tô Bắc cúi đầu nói.
Lôi Thiên phát ra tiếng cười to sang sảng.
“… Không phải lần trước bắt giữ rất nhiều người sao?” Tô Bắc khó hiểu nhìn Lôi Thiên hỏi.
Lôi Thiên lắc đầu, “Những người đó rất kín miệng, chết cũng không chịu mở miệng khai đồng bọn, huống chi là kẻ cầm đầu vụ buôn.”
“Một chút biện pháp cũng không có?” Tô Bắc khó tin.
“Có thể dùng đều đã dùng, những người này thật là, nếu đi đường ngay thẳng thì thật tốt.” Lôi Thiên cảm khái nói.
Nếu đi đường ngay thẳng, sao có thể kiếm được tiền nhanh vậy.
Tô Bắc nói thầm trong lòng, “Vậy làm sao bây giờ?”
Cậu sốt ruột, giằng co mãi như vậy không phải biện pháp tốt, sớm hay muộn cũng kết án coi như xong việc.
Đến lúc đó Chu Bàn Thạch có thể xuất đầu lộ diện trở lại, cậu liền biến thành bia ngắm có sẵn.
Chẳng lẽ thật sự chỉ có thể dựa vào Chu Phỉ Thạch đi rửa sạch mạch nước ngầm, âm thầm phản đối giao dịch thuốc phiện sao?
Nói thật, Tô Bắc cảm thấy hy vọng thành công của Chu Phỉ Thạch không lớn.
Anh trai y, Chu Bàn Thạch là một chướng ngại lớn.
Muốn thành lập thế lực của mình, y phải diệt anh trai mình, thanh trừ đám nguyên lão và thủ hạ dưới tay họ, đồng thời phải đối mặt với những người như hổ rình mồi bên ngoài.
Nhiệm vụ này, quả thật còn khó hơn lên trời.
Người Chu Phỉ Thạch tin tưởng nhất là anh y.
Hiện tại, anh y lại phản bội y.
Trong ngoài đều khốn đốn, phải miêu tả mọi chuyện như vậy.
Lại nói tiếp, Chu Bàn Thạch cũng thực kỳ quái, vì cái gì muốn gạt Chu Phỉ Thạch mọi chuyện?
Nói dối ngàn lần, giả cũng thành thực, khiến một người sống trong lời nói dối của mình, điều này phát ra từ tâm lý gì?
Tô Bắc không rõ.
Lôi Thiên sống ở khu cảnh sát.
Nơi này xem như là nơi an toàn nhất H thị, chung quanh không phải cảnh sát thì là người nhà cảnh sát.
Lôi Thiên ở tầng ba, tầng tốt nhất. (X)
Điển hình nhà nghèo hai phòng, căn nhà độc thân, khó tránh xuất hiện ba chữ ‘Bẩn, loạn, hôi’.
Hoàn hảo, nơi này của Lôi Thiên chỉ đạt 2/3 yêu cầu trên.
Lôi Thiên ngượng ngùng đi nhanh đến bàn, đem rác rưởi bỏ vào bao rác.
Buổi tối Tô Bắc trôi qua tương đối thích ý.
Lôi Thiên cư nhiên là một tay nấu ăn cừ khôi.
Thịt nạc xào ớt chuông, rau xanh xào dầu cải, dưa chuột xào trứng gà, canh đậu hủ đầu cá, Tô Bắc ăn tới mặt hồng hào, liên thanh hô đã ghiền.
“Lôi sư huynh, anh quá lợi hại.” Cậu hướng Lôi Thiên thân thiết đưa một ngón tay cái.
Lôi Thiên uống một ngụm bia: “Lúc trước người lớn đều bận công việc, cho nên việc nấu ăn trong nhà tôi phải tự mình làm.”
Chỗ ở hiện giờ rất an toàn, lại vừa được ngốn một bữa ngon, Tô Bắc tạm thời quên hết chuyện phiền lòng.
Cậu ôm chăn, lăn lăn trên giường vài vòng, chăn vừa mới phơi nắng, tràn đầy hương vị của mặt trời, vẻ mặt Tô Bắc say mê đem đầu vùi vào chăn rồi hít sâu một hơi, tiếp lại thở ra thật sâu, cảm giác thật sự rất tốt đó.
Tô Bắc ngủ một giấc ngon lành.
Lúc tỉnh lại, ánh mặt trời đã chiếu tới tận đỉnh giường.
Hôm qua cậu hưng phấn tới mức ngủ không được, bèn lấy điện thoại di động ra chơi cả đêm.
Đến lúc rời giường, đã là 11 giờ trưa.
Trên tủ đầu giường có một tờ giấy Lôi Thiên để lại, bên trong viết hắn phải đi làm, muốn ăn gì đó thì kêu đồ ăn bên ngoài hoặc tự mình nấu cũng được, trong tủ lạnh còn một ít nguyên liệu nấu ăn.”
Tô Bắc ở trần, mặc một cái quần đùi, đánh một cái ngáp đi tới phòng bếp.
Không có gì để ăn, Tô Bắc lại không biết nấu cơm, cậu đành cầm điện thoại gọi thức ăn nhanh bên ngoài.
Không lâu sau, cậu nghe tiếng chuông cửa vang lên.
… Cước bộ Tô Bắc hơi chần chờ, cuối cùng quyết định đứng yên chờ một lát.
Tiếng chuông cửa bám riết không tha.
Lỗ tai Tô Bắc phát đau, đầu óc cũng ong ong theo.
Cậu bước nhanh tới cửa, nhìn thấy một người mặc đồng phục nhân viên đưa cơm, một người đầu đầy mồ hôi cách vách mở cửa ra lớn tiếng mắng người đó làm phiền hàng xóm, tiếng chuông vang lên lâu như vậy, quấy rầy đến nhiều người khác.
Hiệu quả cách âm nhà lầu vốn không tốt lắm.
Vẻ mặt Tô Bắc phi thường có lỗi nhìn nhân viên đưa cơm.
Cậu sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên cố ý không lập tức mở cửa, muốn dẫn đến vài người hàng xóm, đề cao hệ số an toàn.
Tô Bắc quan sát nhân viên đưa cơm thật lâu, cảm thấy không có gì khả nghi.
Cậu không cần sợ người này.
Tô Bắc mở cửa, trước tiên hướng người đưa cơm chào, sau lại giải thích với vị đại ca kế bên.
Nói mình đeo tai phone không nghe được tiếng chuông cửa, thật xin lỗi.
Cậu nhận lấy túi thức ăn, trả một trăm đồng, không cho người nhân viên thối lại, xem như chút bồi thường.
Tô Bắc đói bụng tới luống cuống, cậu khẩn cấp mở túi đồ ăn, lấy một miếng gà chiên cắn một cái.
Cậu ăn đến mức ngón tay quần áo đều dính đầy dầu mỡ.
Chờ xử lý thức ăn gần hết, Tô Bắc cảm thấy hơi choáng đầu.
Cậu quơ quơ tay, nhận thấy có điều không ổn, giãy dụa lấy điện thoại di động ra, ấn lên tám con số.