Chương 3: Đó là một trò chơi
Cơ hồ trong nháy mắt Tô Bắc đánh ra câu nói kia, khung chat ngay lập tức có hồi âm, giống như tên biếи ŧɦái kia vẫn luôn ngồi trước máy tính chờ cậu.
Vài kí tự theo con trỏ xuất hiện trên khung:
– Đó là một trò chơi.
Trò chơi em gái anh ! Tô Bắc trừng mắt nhìn dòng chữ phiêu phiêu tại tại, một đoàn lửa giận trong hốc mắt khiến cậu phát đau.
(*) Đây là một câu chửi khá là bậy.
Cậu đẩy tay, ngón tay lướt trên bàn phím.
– Có ý tứ gì? Như vậy trốn trốn tránh tránh, anh không phải người sao?
– Tôi đưa mệnh lệnh, cậu chấp hành, nếu cậu dám cự tuyệt hay nhiệm vụ thất bại, đều phải nhận trừng phạt.
Một hàng chữ lạnh lẽo xuất hiện trên khung chat.
Cái tên biếи ŧɦái đang ngồi trước máy tính kia, anh ta cơ bản không để ý tới lời khıêυ khí©h của cậu, tự bản thân nói chuyện một mình.
Có lẽ là do nói chuyện qua máy tính làm cho Tô Bắc đối với tên này bớt kiêng kị một chút, cậu cố hết sức khống chế cảm xúc của bản thân, qua vài lần hít sâu, Tô Bắc rốt cuộc bình tĩnh trở lại.
– Mục đích của anh là gì? Anh rốt cuộc là ai? Tôi có quen biết với anh sao?
– Không có mục đích, đây chỉ là một trò chơi.
Tên biếи ŧɦái này làm cho Tô Bắc vốn có lòng tự trọng cường liệt hơn bất cứ ai phải cảm thấy thật sâu khuất nhục.
Là khuất nhục, mà không phải khuất phục.
Tay Tô Bắc nắm chặt thành quyền, trò chơi phải không?
Chưa đến thời điểm cuối cùng, ai thắng ai thua còn chưa biết.
Cái người trước máy tính kia đã lảng tránh Tô Bắc hai vấn đề sau, vấn đề trước lại trả lời không rõ ràng.
Nhìn đến những lời này, Tô Bắc mắng ra một câu thô tục.
Đuôi tóc có chút dài quá mức, cặp mắt thâm thúy của cậu ánh ra vài tia điên cuồng.
– Tôi vì cái gì phải nghe anh? Nếu là đàn ông thì mau đường đường chính chính đứng ra đánh một trận.
– Cậu không thể không nghe tôi.
Dòng chữ vừa xuất hiện trên khung chat không bao lâu, đột nhiên bỗng nhảy ra vài tệp hình ảnh.
Nhìn đến đống ảnh này, Tô Bắc hít mạnh một hơi, đồng tử của cậu đột nhiên co rút lại, hình dạng ánh mắt cũng xuất hiện một ít thay đổi nhỏ.
Đây là cực độ kinh khủng cùng hoảng sợ.
Tô Bắc thậm chí ngay cả đánh chữ tiếp còn làm không được, cậu cố gắng khống chế ngón tay đang kịch liệt run rẩy của mình.
Mà tên biếи ŧɦái kia hình như vẫn còn chưa buông tha cậu, tiếp tục thả ra một quả bom:
– Chỗ tôi có vài bức có tầm nhìn khá tốt.
Tô Bắc đứng bật dậy, cầm lên ghế dựa, hung hăng quăng vào máy tính.
Phanh một tiếng, máy tính bị đập trúng thành mảnh nhỏ.
Tiếng động thật lớn vang lên trong phòng.
“Bang bang”- Tiếng đập cửa vang lên, Tô Vận Thành đứng bên ngoài gọi: “Tô Bắc, đã xảy ra chuyện gì thế?”
Tô Bắc hít một hơi, chỉnh lại mái tóc rối, mở cửa ra.
Tô Vận Thành cùng La Hân đang đứng bên ngoài, mà tên con trai của bà ta có chút không kiên nhẫn dựa vào khung cửa phòng ngủ.
Tô Bắc lạnh lùng nghiêm mặt: ”Không có gì, gặp ác mộng”.
Tô Vận Thành có chút hoài nghi.
Ác mộng gì mà có thể tạo ra tiếng động lớn đến như vừa nãy? Nhưng ông rốt cuộc cảm giác có chút thiếu đứa con này, nên cũng không có tiếp tục truy vấn.
“Đã khuya rồi, mau ngủ đi”. Lưu lại một câu cảnh báo, Tô Vận Thành kéo La Hân trở về phòng.
Tô Bắc đem mấy mảnh vỡ quẳng vào thùng rác, chỉnh lại phòng ngủ đang bừa bộn.
Bây giờ đã gần rạng sáng.
Tô Bắc ngồi trên cái ghế xoay, một chút buồn ngủ cũng không có.
Cậu vào hai năm trước, đã phạm một sai lầm.
Cuộc sống lúc trước, không thể nói rằng quá hòa thuận, ít nhất cũng xem như là yên tĩnh, nhưng do khoảng cách cha mẹ cậu lúc đó ngày càng xa, rốt cuộc bùng nổ, tranh cãi ầm ĩ, tranh chấp, thậm chí đánh nhau, ở nhà thường xuyên trình diễn những màn như vậy.
Mười sáu tuổi, Tô Bắc rốt cuộc bị ảnh hưởng.
Cảm xúc lúc đó của cậu hoàn toàn không ổn định, nhưng mà lúc đó cha mẹ luôn xem nhẹ cậu, cho nên cậu chỉ có thể tự mình ra ngoài phát tiết cảm xúc.
Sa đọa, hút thuốc, uống rượu, trốn học đánh nhau, tất cả cậu đều đã làm qua.
Nhưng rất nhanh, Tô Bắc đối với việc này mất đi hứng thú.
Giống như có con mèo bướng bỉnh cứ cào cào trái tim cậu.
Chưa đủ, chưa đủ, cậu bức thiết tìm kiếm một thứ để lấp đầy sự trống vắng trong lòng.
Bỗng một ngày, khi cậu đang loạn cuồng trên mạng, vô tình vào một trang mạng.
Thiếu niên hơn mười tuổi luôn tràn ngập tò mò, giống với con nghé mới sinh không sợ hổ, không biết nên nói cậu là đứa ngây ngốc hay thật sự không biết sợ là gì.
Cậu đăng kí làm một nô ɭệ trong đó.
Hơn nữa còn dưới tình huống tỉnh tỉnh mê mê, trở thành nô ɭệ cho một người.
Tô Bắc coi việc này như một trò chơi để giảm căng thẳng.
Vì để sắm vai chuyên nghiệp thân phận nô ɭệ, cậu thậm chí đáp ứng người kia một số yêu cầu không thể tưởng tượng.
Thậm chí còn kí một bản khế ước nô ɭệ điện tử.
Tô Bắc vốn cũng không coi việc này là sự thật.
Có ai lại đem những việc trên mạng coi là thật đâu? Huống chi là loại sự tình này.
Dựa theo mệnh lệnh của người kia, cậu bày ra một số tư thế, dùng các đạo cụ *** tục, sau đó chụp lại một số bức ảnh.
Cậu đưa số ảnh đó cho người kia.
Tô Bắc không hoàn toàn mất đi lí trí, cơ bản luôn bảo trì cảnh giác, che khuất mặt mình trong tấm ảnh, các bộ phận trên thân thể cũng không hoàn toàn bị bại lộ.
Thời điểm làm những việc này, cậu thể nghiệm được một cảm giác cực kì xấu hổ.
Mà loại xấu hổ này lại cho cậu một cảm giác hưng phấn khó hiểu.
Chuyện này giống như ma túy hấp dẫn cậu, vào đoạn thời gian đó, cậu thật sự hãm sâu vào trong cái thế giới ảo tưởng kia.
Cậu thậm chí thực sự coi người kia là chủ nhân của mình.
Đem chính linh hồn, thân thể của mình, tất cả giao hết cho người kia, việc này tạo cho cậu cảm giác an toàn thật lớn.
Thẳng đến một ngày nào đó, Tô Bắc đột nhiên bừng tỉnh, cậu hung hăng dùng tay đánh chính mình.
Nhưng để thoát khỏi loại trầm mê này cũng không dễ dàng.
Tô Bắc thậm chí còn tìm đến bác sĩ tâm lí, nửa năm sau đó, cậu rốt cuộc thoát khỏi bóng ma kia.
Khi đem những tấm ảnh *** tục trong máy tính xóa hết toàn bộ, Tô Bắc rốt cuộc có thể nhẹ nhàng thở ra.
Tô Bắc vốn không hề nghĩ đến, hai năm sau, cậu lại một lần nữa thấy lại những tấm ảnh này.
Rõ ràng xảy ra trước mặt cậu.
Này *** mĩ, khoái hoạt, kí©h thí©ɧ, đau đớn, cao trào, những động tác, biểu tình tưởng như xa lạ mà quen thuộc như vậy.
Những thứ này cậu đã vốn quên đi, nhưng bây giờ lại đột ngột xuất hiện, làm cậu bất ngờ không đề phòng mà thất thố.
Cậu che mặt.
Nếu mỗi người như cậu phải trả giá đắt cho những sai lầm của bản thân lúc trẻ, như vậy cái giá phải trả này đã vượt qua sự thừa nhận của cậu.
Tô Bắc rêи ɾỉ một tiếng, cậu đoán, có phải biếи ŧɦái này chính là chủ nhân lúc trước của mình hay không?
Tô Bắc nghĩ mình vốn đã quên đi sự kiện kia.
Nhưng hiện tại cậu mới phát hiện, cậu chỉ là ép buộc bản thân mình quên đi chuyện này mà thôi, trên thực tế kí ức đó được cậu giấu sâu dưới đáy lòng, giống như một con rắn độc đang canh chừng cậu, chuẩn bị tới thời khắc lao đến cắn cậu một ngụm, dùng chất độc đem cậu trở lại cái vòng luẩn quẩn trước kia.
Cậu chưa từng thoát khỏi.
Cậu chỉ là ép buộc chính mình nghĩ rằng đã thoát khỏi.
Tô Bắc cố gắng nhớ lại đoạn thời gian đó.
Về chủ nhân của cậu, về khế ước nô ɭệ.
Có người cũng giống cậu, bởi vì số lượng người ngẫu nhiên vào được trang mạng này cũng không ít, đa số là tò mò xem xong liền rời đi, chỉ một ít người lưu luyến ở lại, Tô Bắc chính là thuộc nhóm người phía sau.
Vòng luẩn quẩn này có tính chất biệt lập cường liệt.
Bọn họ đầu tiên là quan sát, thử thách, chỉ có thông qua khảo nghiệm thì mới được bọn họ nhận.
Cái khảo nghiệm đó nói khó không khó, nói dễ cũng không dễ.
Nó yêu cầu người tham gia nói ra thân phận của mình, và hoàn thành một ít nhiệm vụ.
Tô Bắc cũng không có giao ảnh chụp chính diện khuôn mặt của mình.
Ở trên mạng, sẽ không ai biết người đang nói chuyện phiếm với mình có phải là một con chó hay không, những lời này, cơ hồ những người chơi trên mạng đều quen thuộc.
Cách một mạng lưới internet, mang đến tính ẩn nấp cùng cảm giác an toàn thật lớn.
Cho nên Tô Bắc mới tiếp tục chơi trò chơi này.
Cậu vốn có thể giao ảnh giả, nhưng lúc ấy không biết xuất phát từ tâm tình gì, lại đem tấm ảnh mình đang dưới tàng cây đọc sách giao ra.
Cậu thông qua khảo nghiệm, hơn nữa chiếm được một chủ nhân.
Cậu đã vì một thế giới mới mà kéo ra cái khăn che mặt thần bí của mình.
Nhưng Tô Bắc không thể thừa nhận, cậu chơi thật sự vui vẻ.
Chính là sự vui vẻ này khiến cậu bừng tỉnh.
Cậu chỉ là một tên nhóc mới hơn mười tuổi nhưng cũng hiểu được rằng loại sự tình này không thể đưa ra ánh sáng, nếu như bị phát hiện, người chung quanh sẽ coi cậu thành một người biếи ŧɦái.
Cho nên, cậu rời đi.
Không nói một tiếng liền biến mất khỏi cái vòng luẩn quẩn, không cho chủ nhân một lời giải thích.
Tô Bắc cũng biết, chủ nhân của cậu là một người đàn ông.
Người kia rất được tôn sùng trên trang mạng, cường đại mà thần bí, lúc người kia chọn người mới là Tô Bắc, tất cả mọi người ở đó đều kinh ngạc không thôi.
Bởi vì cậu là tên nô ɭệ thứ hai của người kia.
Về phần tên nô ɭệ thứ nhất, Tô Bắc đã từng hỏi qua, nhưng người kia vẫn giữ kín như bưng, nhưng lại có một người trong trang mạng đó mơ hồ đề cập qua, tên nô ɭệ này không chịu nghe lời, bị người kia buông tha cho.
Vì là người mới, cậu không rõ “buông tha cho” nghĩa là gì.
Cho đến khi hoàn toàn hiểu được, cậu không rét mà run.
Loại sợ hãi này cũng là nguyên nhân lớn nhất dẫn đến quyết định rời khỏi của cậu.
Cậu còn có cơ hội trốn thoát.
Chủ nhân chỉ nghe qua âm thanh, chỉ nhìn đến thân thể của cậu, thậm chí ngay cả khuôn mặt đều chỉ là mơ hồ xem qua.
Tô Bắc tự nhận định người chủ nhân này chính là cái kẻ biếи ŧɦái theo dõi cậu.
Cậu một đêm không ngủ, suy nghĩ miên man.
Chủ nhân cùng với cậu chơi trò chơi, có lẽ có ý muốn trừng phạt cậu, cũng có lẽ là do nhàm chán, đoạn thời gian kia, cậu đã rõ ràng chủ nhân là một người ác cỡ nào.
Nếu sự tình đã tới nước này, vậy đến đây đi.
Tô Bắc nghĩ.
Cậu đi rửa mặt, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên gương, tròng trắng toàn là những tơ máu, biểu tình có chút dữ tợn.
Cửa phòng vệ sinh bị đẩy ra.
Thiếu niên kia đi đến, hai mắt buồn ngủ, có chút mông lung, vẻ mặt ngây ngô, không hề phòng bị, có điểm sáng sủa ngọt ngào, dụ hoặc, hấp dẫn ánh mắt xung quanh. Y nhu nhu mắt, có điểm không kiên nhẫn nhìn Tô Bắc: “Anh còn muốn dùng đến bao lâu? “
Tô Bắc lấy tay hứng nước, tát vào mặt mình, giọt nước tích trên gương mặt bị cậu thô bạo lấy khăn lau khô, sau đó quay đầu ra ngoài.
Khi đi ngang qua bên người thiếu niên, chân cậu bỗng bị cái gì chắn ngang, trong nháy mắt, Tô Bắc theo phản xạ có điều kiện bắt được cánh tay của người kế bên, làm y cùng cậu ngã trên đất, hơn nữa còn nằm dưới thân của cậu.
Hoàn chương 3.