Chương 28: Khiến người chán ghét
Đối diện với tên biếи ŧɦái cao ngạo, Tô Bắc phản ứng rất trực tiếp và thô bạo.
Cậu như mất lý trí, không để ý tới tình trạng cơ thể, trực tiếp đá văng cái bàn vướng víu, phanh một tiếng, cả cái bàn ngã xuống, chén dĩa ly tách vung vãi dưới chân, cậu xông lên, nắm chặt quyền, hung hăng đánh lên mặt anh.
Đối với loại xúc động muốn phát tiết của Tô Bắc, biếи ŧɦái rất bình tĩnh, dùng thực lực mạnh mẽ không chút lưu tình trấn áp cậu.
Hai tay Tô Bắc bị biếи ŧɦái chế trụ, đem thân thể cậu áp chặt vào lòng anh.
Ánh mắt Tô Bắc đỏ ngầu, thở hổn hển, trừng anh, sắc mặt nhăn nhó hô : “Tôi thao chết tên biếи ŧɦái anh, tốt nhất là mau gϊếŧ tôi, nếu không sớm muộn gì tôi cũng băm anh cho chó ăn.”
Lời mắng ác độc làm sắc mặt biếи ŧɦái dù có bình tĩnh cỡ nào cũng hơi biến đen.
“Miệng nên rửa sạch.” Người đàn ông nháy mắt một cái, trầm ngâm nhìn.
Tô Bắc nghiến răng nghiến lợi, ở trong lòng bừa bãi mắng biếи ŧɦái.
Cơn giận làm ý nghĩ hỗn loạn, cậu cảm thấy cả người bất lực uể oải.
Mà sự uể oải này giống như đổ thêm dầu vào lửa giận, hừng hực thiêu đốt lý trí cậu.
Cho dù Tô Bắc không thừa nhận, nhưng hành động này của cậu, trên cơ bản, còn gọi là tìm chết.
Tự hủy diệt bản thân, tự buông tha cho tâm tính, làm ra cử chỉ lỗ mãng.
Phục tùng bản năng khát máu, hoặc là làm trái ý muốn bản năng.
Biếи ŧɦái sẽ xử lý như thế nào?
Tô Bắc dưới ánh mắt của anh, thân thể khẽ run nhẹ.
Cậu đang chờ, chờ phản ứng biếи ŧɦái.
Gϊếŧ cậu, hay tiếp tục thực hiện trừng phạt khác? Tô Bắc run run tự hỏi.
Nhưng mà, biếи ŧɦái cư nhiên dễ dàng buông tha cậu.
“Tô Bắc, cậu không muốn gϊếŧ Chu Phỉ Thạch cũng được.” Biếи ŧɦái nhẹ giọng nói.
Tô Bắc nghe vậy, lập tức ngẩng đầu.
“Cậu cần gì vì y mà buông tha một thứ…” Biếи ŧɦái vỗ nhẹ đầu cậu.
Tô Bắc lắp bắp: “Ý anh là sao?”
“Cậu muốn tôi thay đổi nhiệm vụ thì phải trả giá bằng một thứ.” Biếи ŧɦái lấy ngón tay vuốt ve cầm, tà nghễ nói với Tô Bắc.
Nghe xong, Tô Bắc cúi đầu trầm mặc : “Anh muốn thứ gì?”
“A, vấn đề này… Thật ra trước giờ, những thứ tôi muốn, đều là tự tay đi lấy.” Biếи ŧɦái cười như không cười nhìn Tô Bắc.
Tô Bắc ngẩn ngơ, lời này có ý gì?
Biếи ŧɦái thưởng thức vẻ mặt ngây thơ của cậu : “Trên người cậu, còn có thứ gì tôi chưa chiếm được?”
Hai mắt anh nhìn chằm chằm khuôn ngực lộ ra một nửa cùng với cặp đùi thon dài, bởi vì vừa mới đánh nhau nên dây lưng bị bung ra.
Trên làn da lưu lại những dấu vết xanh tím đầy ái muội đêm qua.
Tô Bắc nhìn theo ánh mắt của anh, cúi đầu, sau đó không tiếng động chỉnh trang lại thật hoàn hảo.
Biếи ŧɦái giống như thất vọng, nhún vai.
Tô Bắc biết, lời biếи ŧɦái nói đều là thật, anh đã chiếm được cậu.
Hưởng thụ cơ thể của cậu, sự sợ hãi của cậu, kể cả sự phẫn nộ.
Về phần những thứ khác, Tô Bắc sẽ không tiếp thu việc cậu cùng biếи ŧɦái tồn tại một thứ gọi là tình yêu trong truyền thuyết, người như anh ta cũng có tình cảm sao?
Nghĩ đến liền thấy nực cười.
Làʍ t̠ìиɦ với biếи ŧɦái, tuy rằng bị ép buộc, nhưng Tô Bắc không có cảm giác khuất nhục mạnh mẽ.
Đây có lẽ là điều bất đồng giữa đàn ông và phụ nữ, phụ nữ cần có tình yêu làm chất xúc tác, còn với đàn ông, chỉ đơn thuần là một điều gì đó.
Đối với Tô Bắc, làʍ t̠ìиɦ giống như ăn cơm uống nước, một hành vi phát tiết.
Nếu phải thêm hàm nghĩa vào loại hành vi này, Tô Bắc cảm thấy rất phiền phức.
Tô Bắc hiểu, suy nghĩ này của mình, đại khái có chút bất đồng với đạo đức xã hội phổ biến hiện nay.
Trước khi gặp biếи ŧɦái, cậu từng cùng hai người đàn ông có mối quan hệ tiếp xúc ngắn ngủi, không đến trình độ sát nhập, chỉ thủ *** cho nhau.
Trong quá trình đó, cậu cũng tìm được kí©h thí©ɧ, nhưng còn tình cảm sâu bên trong lại không hề tồn tại.
Không có tình cảm, cùng bạn giường làm với nhau nhiều lắm chỉ thêm một chút cảm giác, không quá khác biệt. Nhưng việc làʍ t̠ìиɦ với biếи ŧɦái so với việc bản thân dùng tay giải quyết, Tô Bắc tình nguyện giải quyết bằng tay.
Tô Bắc không biết, chính mình có thể hay không gặp một người gây cho cậu trải nghiệm bất đồng.
Ít nhất bây giờ, người này vẫn chưa xuất hiện.
Rốt cuộc trong tay cậu có gì đặc biệt?
Cậu không thể không suy nghĩ tới vấn đề này.
Nhưng, cậu thực sự là một người bình thường, bình thường đến mức tùy ý đi trên đường đều có thể bắt gặp được, ngoại trừ gia đình, chỉ có bản thân, cũng không quan tâm đến người khác… Nếu biếи ŧɦái muốn lên giường với cậu, như vậy đã lên rồi, cậu còn cái gì có thể hấp dẫn hắn đâu?
Tô Bắc nghĩ tới nghĩ lui, không bắt được trọng điểm.
Tự xem lại bản thân, cậu cảm thấy mọi thứ của mình rất bình thường.
Mãi đến khi Tô Bắc rời khách sạn, cậu vẫn không giải thích được vấn đề này.
Hoặc nên nói là, tìm không ra đáp án.
Ngày hôm sau, Tô Bắc đến trường.
Hôm nay là ngày điền nguyện vọng vào trường cao đẳng, bạn học bên cạch líu ríu thương lượng nên vào ngành nào thì tốt, trường nào thì đạt tiêu chuẩn. Tô Bắc bản photo thông tin và danh sách tham khảo các trường cao đẳng do giáo viên phát, một xấp dày hơi nặng.
Cậu trực tiếp mở ra danh sách trường ở thành phố H ở tỉnh B cách xa tỉnh N, tìm một trường học, đem mã số cùng ngành học điền lên.
Trước bước ngoặc quan trọng này, Tô Bắc không chút áp lực, tùy tiện thực hiện.
Cậu tuy không còn ôm mộng tưởng có thể thoải mái rời khỏi biếи ŧɦái, nhưng dù sao có nhiều lựa chọn sẽ tốt hơn.
Điền xong nguyện vọng, cậu lại chạy tới lớp TaeKwonDo.
Tô Bắc tập luyện một lát, sau khi mệt đến mức ngã xuống, cậu bỗng nhiên thấy Lôi Thiên đang tới gần.
Kể từ ngày hôm đó, bọn họ chưa hề gặp lại.
Tô Bắc không có ý muốn né tránh hắn, cậu cảm thấy điều này không cần thiết.
Thời điểm Lôi Thiên đứng trước mặt cậu, Tô Bắc ngược lại thấy kinh ngạc.
Cậu vẫn nghĩ, Lôi Thiên nhất định bất mãn với cậu.
Hiện tại xem ra, là cậu lấy tâm tiểu nhân đo lòng quân tử, Lôi Thiên so với tưởng tượng của Tô Bắc càng thêm rộng rãi.
“Tập xong rồi?” Lôi Thiên tùy ý hỏi.
Tô Bắc gật đầu, cậu chống tay dưới đất, nhảy lên.
Cả hai vừa đi vừa nói chuyện, tìm một chỗ ngồi nghỉ ngơi.
Tô Bắc nhìn khuôn mặt nghiêm túc cương nghị của hắn, trong lòng có điểm chột dạ, rất nhanh lại kiên định nhìn vào quá khứ.
Cậu cũng là bị bắt buộc, tuy không dám tự nhận rằng những việc cậu làm không thẹn với lương tâm, nhưng ít nhất không làm ra chuyện phóng hỏa gϊếŧ người, so sánh ở một góc độ khác, loại lãng phí tài nguyên cảnh sát này, không thể gọi là một tội lớn.
Ý tưởng này ở trong đầu cậu lăn một lần, làm Tô Bắc – người đối với pháp luật cảnh sát vốn có một cảm giác kính sợ không nguyên do, rốt cuộc cảm thấy hô hấp nhẹ đi rất nhiều.
Tô Bắc lấy một mảnh giấy từ trong túi quần, đưa cho Lôi Thiên.
“Lôi sư huynh, anh tìm người này giúp tôi có được không?” Đây là bức họa chân dung biếи ŧɦái do cậu sao chép ra.
Lôi Thiên cầm tờ giấy, nhìn thoáng qua, hơi sửng sốt.
Tuy chỉ trong giây lát nhưng vẫn bị Tô Bắc luôn quan sát hắn chặt chẽ bắt gặp.
Đây là tình huống gì? Loại kinh ngạc này giống như nhìn thấy một nhân vật không có khả năng xuất hiện, tuyệt đối không có khả năng xuất hiện hai người giống nhau, vốn luôn bình tĩnh lý trí, lại có thể lộ ra biểu tình thất thố này.
“Lôi sư huynh, anh… anh nhận thức người này.” Tô Bắc cẩn thận hỏi.
Lôi Thiên lắc đầu, cậu ngẩng đầu nhìn Tô Bắc:”Chỉ một bức họa? Không còn tư liệu khác sao?”
Tô Bắc lắc đầu, giống như nhớ đến cái gì :”Tên, hình như tên Mai Có Tài….”
Mặc kệ đây có phải tên thật hay không, vẫn nên thử xem sao.
Tô Bắc nhìn khóe miệng Lôi Thiên khẽ co rút một cái.
“Chỉ có một bức họa thôi thì rất khó tìm người.” Lôi Thiên hơi tiếc nuối.
Tô Bắc yên lặng gật đầu, cậu vốn không ôm hi vọng lớn gì.
“Người kia là ai? Vì sao cậu biết? Anh ta có quan hệ gì với cậu?” Liên tiếp vấn đề toát ra khỏi miệng Lôi Thiên.
Trán Tô Bắc chảy ra vài giọt mồ hôi lạnh.
Cậu nói cho có lệ:”Ách, không có gì, chỉ là lúc trong phòng giam nhận thức được người này… Anh ta từng giúp tôi, nên muốn tìm thử… Cái kia… cái kia… ừm, tôi muốn mời anh ta một bữa cơm, để cảm ơn…”
Lông mày đen dày của Lôi Thiên nhăn thành một đoàn, hắn nhìn tờ giấy, đem nó gấp lại bỏ vào túi.
“Tôi sẽ lưu ý giúp cậu.” Lôi Thiên nói với Tô Bắc.
Tô Bắc cảm kích liên tục cảm ơn, hai mắt sáng ngời mà trong suốt.
Phi thường có sức sống, bộ dáng giảo hoạt.
Lôi Thiên nhịn không được vươn tay sờ đầu cậu.
Mái tóc mềm mại, xuyên qua năm ngón tay, tâm giống như mềm mại ra.
Tô Bắc trở về nhà.
Vừa mở cửa ra, liền thấy Chu Phỉ Thạch ngồi trong phòng khách, buồn chán xem TV.
Nghe được âm thanh mở cửa, Chu Phỉ Thạch quay đầu, giơ điều khiển trong tay, xem như chào hỏi, sau đó, quay đầu tiếp tục xem TV.
Thái độ này… giống như không nhìn, xem như thông báo ở nhà có người sao?
Tô Bắc buồn bực trong lòng.
Mặc kệ thế nào, cũng nên tỏ vẻ giống người thường đi.
Bản thân vì cái người trước mắt này, ngay cả biếи ŧɦái cũng dám đắc tội… Tô Bắc nói thầm trong lòng, đi vào bếp.
Thời điểm đi vào phòng bếp, trên bàn dọn đầy thức ăn khiến cậu dừng lại.
Tô Bắc nhìn thức ăn hơi nóng như vừa mới hâm trong lò vi sóng, khẽ quay đầu nhìn Chu Phỉ Thạch đang xem TV.
Ăn cơm xong, cậu xử lý hết chén dĩa.
Tiếp đó, đi đến phòng khách, ngồi kế bên Chu Phỉ Thạch.
Chu Phỉ Thạch nhìn cậu một cái, lại đem tầm mắt đặt trên màn hình.
Phim truyền hình nói về một tên gián điệp bị phát hiện, bị tra tấn, thà chết chứ không chịu khuất phục.
Roi da quất mạnh phát ra tiếng ba ba, Tô Bắc cảm thấy thấp thỏm nôn nóng.
Cái người phụ trách tra tấn, diện mạo vô cùng dễ ghét.
Cậu liếc y một cái, dựt điều khiển, nhấn, đổi một kênh khác.
Kênh này đang chiếu một cảnh trò chuyện.
Không có ý nghĩa, bất quá so với cái kia tốt hơn nhiều.
Chu Phỉ Thạch bị cậu làm đứt đoạn, chuyển ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Bắc, nhìn a nhìn.
Tô Bắc bị y nhìn đến đứng ngồi không yên.
Loại chuyện này, trước kia Tô Bắc chưa từng làm qua, cậu là con một, TV trong nhà đều do bản thân độc chiếm, hành động vừa nãy là do thuận tay.
Tô Bắc ho khan một tiếng, trả điều khiển lại cho y, nhỏ giọng nói: “Rất khó coi.”
Chu Phỉ Thạch nhận điều khiển, ánh mắt trong suốt của Tô Bắc hơi chật vật, y lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu, chuyển lại kênh vừa rồi.
Tô Bắc nổi giận.
Cậu chính thức quyết định hoàn thành nhiệm vụ thứ ba.
Tiểu tử Chu Phỉ Thạch này, cứ làm người ta chán ghét như vậy, sớm chết cũng tốt.