Chương 22: Phấn ti…
Thời gian trôi qua vô cùng chậm.
Ở phạm vi hai thước xung quanh biếи ŧɦái, không ai dám lại gần.
Tô Bắc giống như con rối mặc anh ôm vào lòng một cách dễ dàng.
Hơi thở ấm áp quanh quẩn trong khoang mũi rồi phả ra.
Khoảng cách quá gần làm cả người Tô Bắc không được tự nhiên.
Tay biếи ŧɦái không ngừng đùa bỡn tóc cùng những bộ phận khác trên cơ thể của cậu.
Loại hành vi này của anh có vẻ như chỉ đơn giản là thỏa mãn thú vui trong khi chờ đợi, không chứa đựng ý *** tục hay những hàm xúc khác.
Đây cũng là nguyên nhân làm Tô Bắc ngoan ngoãn như vậy.
Không phải cậu chưa từng có ý định giãy dụa hay nói chuyện với anh.
Nhưng mỗi khi Tô Bắc vừa tính toán hành động, cánh tay biếи ŧɦái sẽ siết chặt cậu trong giây lát.
Tô Bắc tuy đau tay, nhưng đồng thời cũng nhận ra người đàn ông này e rằng không muốn tiếp tục trò chuyện với mình.
Điều này làm Tô Bắc hơi thất vọng.
Vốn Tô Bắc định dùng phương thức nói chuyện phiếm này để moi ra một ít tin tức nhỏ nhặt hoặc quan trọng gì đó.
Như vậy, ít nhiều gì cũng sẽ có ích cho về sau, nhưng mà cậu không nghĩ tới, ngay cả một cơ hội cũng không có.
Đến buổi trưa, cánh cửa sắt bị mở ra.
Hai cảnh sát viên đứng trước cửa hô to:” Mai Có Tài.”
……. Thời điểm Tô Bắc nghe cái tên này, ý niệm duy nhất bỗng hiện lên trong đầu cậu là, có thể thay con mình đặt một cái tên như vậy, cha mẹ người đó hẳn rất có tiền…
Tiếp, cậu nghe được biếи ŧɦái nói với giọng lười biếng, tùy ý nâng tay lên: “Có”
Tô Bắc cứng ngắc xoay đầu lại, nhìn bộ dáng anh thong thả, tỏ vẻ không quan tâm.
Biếи ŧɦái hướng nhìn cậu chớp chớp.
Lông mi dài giống như một cái bàn chải nhỏ, làm diện mạo vốn thanh tú lại càng thêm nhu hòa.
Tên này… chắc là tên giả.
Tô Bắc trong lòng yên lặng ‘an ủi’ bản thân, hình tượng biếи ŧɦái ở trong đầu cậu so với hiện thực quả thật kém xa.
Như thế nào lại có một cái tên như vậy, Mai Có Tài, sao không bảo là Mai Rau Khô* luôn đi?
(*) Hai từ đồng âm.
Anh xỏ giầy, quay đầu, nhìn Tô Bắc, đột nhiên cúi đầu hôn cậu một cái, sau đó lại duỗi đầu lưỡi liếʍ lên đôi môi khô khốc của cậu, “Phải luôn nhớ tới tôi đó… À, mà điều này cũng không cần phải nói… Em chắc hẳn lúc nào cũng luôn ‘nhớ thương’ tôi.”
Thái dương Tô Bắc giật giật, không nói gì nhìn bóng dáng người đàn ông này rời đi.
Cũng vì vậy cậu mới phát hiện, biếи ŧɦái thật sự rất cao, nhìn từ phía sau lưng anh, quả thật là dáng của người mẫu.
Chẳng qua khi đi đường anh lại không có nhịp bước này, nhìn chung lại có vẻ thong thả, phát ra một chút hơi thở nguy hiểm.
Vì vậy khi biếи ŧɦái rời đi, áp lực quỷ dị bên trong phòng vẫn luôn duy trì nhất thời được thả lỏng.
Nhóm phạm nhân giống như thở dài nhẹ nhõm, sau đó lớn tiếng nói chuyện, thảnh thơi vui đùa.
Tô Bắc cảm nhận rõ ràng những kẻ này đang dùng ánh mắt đánh giá cậu.
Đối với nhiều người mà nói, nhất là những người đàn ông, làm ra loại chuyện đồng tính luyến ái này, đều đáng bị khinh bỉ.
Loại kì thị này, giống như thiên tính (trời sinh đã có).
Cho dù không chạm đến lợi ích bản thân, cũng sẽ bày ra thái độ khinh miệt, thậm chí là cừu hận.
Tô Bắc nắm chặt quyền, chỉ cần có bất cứ một người nào dám cười nhạo hay chế giễu, cậu sẽ liều mạng phản kích.
Thế nhưng, có vẻ như vẫn còn sợ hãi người mới vừa rời khỏi – biếи ŧɦái, cũng không ai có gan làm như vậy.
Bọn họ chỉ dùng ánh mắt chê cười nhìn cậu để biểu đạt lòng khinh miệt, theo một phương diện khác mà nói, sự thật là những kẻ này do không thể phản kháng lại biếи ŧɦái cho nên mới dùng cách giận chó đánh mèo.
Tô Bắc nhìn phạm nhân đi tới đi lui, sau đó tự về chỗ nằm của bản thân.
Tên nhóc tuổi trẻ bên cạnh, đang ngồi dựa vào tường xem một tờ báo cũ.
Y có một khuôn mặt rất bình thường, trừ bỏ một đôi mắt nhanh như chớp lại mang theo điểm giảo hoạt làm người ta ấn tượng khó quên.
Tên nhóc phạm nhân khó khăn kìm nén vẻ mặt khϊếp sợ cùng tò mò, ánh mắt thẳng tắp nhìn Tô Bắc.
Tô Bắc bị loại ánh mắt ‘cực nóng’ này chiếu tới, làm cho ‘như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than’.
Ánh mắt của tên nhóc phạm nhân tuy không mang theo ác ý, nhưng sự tò mò làm người ta khó chịu này, cảm giác mang lại kỳ thật không khác là bao.
Tô Bắc ngẩng đầu, hung tợn liếc mắt nhìn y một cái.
Tên nhóc phạm nhân bị Tô Bắc làm cho hoảng sợ, rụt cổ lại, trên mặt có vẻ ngượng ngùng: “Anh…”
Tô Bắc tức giận quay đầu.
Cậu cũng không có hứng thú cùng đám phạm nhân trong nhà giam ‘trao đổi cảm tình’.
Nhưng tên nhóc này rõ ràng không tính toán bỏ qua.
Y lặng lẽ nhích tới gần, đem xấp báo cũ ném cho Tô Bắc: “Cho anh xem, gϊếŧ thời gian.”
Xấp báo cũ này đã qua rất nhiều ngày, không còn giá trị.
Nhưng Tô Bắc vẫn nhận lấy, nhìn những tin tức trên tờ báo.
Cậu chú ý tới một trang chủ đề xã hội, bên trong có nhắc tới sự kiện xã hội đen tranh đấu nghiêm trọng, làm một người dân thiệt mạng, tám người bị thương nặng, sở dĩ Tô Bắc chú ý tới việc này là bởi vì nội dung có nhắc tới cái tên Long Hổ Đường.
Phóng viên viết tin tức này nhất định có hiểu biết với thế lực nước ngầm này.
Nội dung không quá rõ ràng.
Những tin tức thu được đại đa số là do Tô Bắc phỏng đoán ra.
Cho dù phóng viên có lòng muốn đưa tin, nhưng lại ngại cho những đốt ngón tay, cũng chỉ có thể che dấu ẩn ý trong vài câu, không có khả năng nói thẳng ra.
Hồi trước, Tô Bắc vốn không quan tâm những chuyện này.
Với cậu mà nói, một trò chơi mới hoặc những bộ anime* nổi tiếng so với tin tức xã hội thì có lực hấp dẫn hơn nhiều.
(*) Hoạt hình Nhật Bản.
Chuyện này không thể trách Tô Bắc, cậu cũng từng giống những thiếu niên khác, đều có cuộc sống đồng dạng, hứng thú những chuyện giống nhau.
Có lẽ đa số người sẽ theo đuổi cá tính, làm bản thân có loại đam mê khác hoặc ăn mặc phá cách để chứng tỏ mình, nhưng cho dù có ‘khác loại’ như thế nào đi nữa thì cũng rất ít khi quan tâm tới tin tức xã hội xung quanh.
Những việc thoạt nhìn chỉ xảy ra xung quanh, lại cách bọn họ rất xa.
Tô Bắc yên lặng đọc lại một lần, sau đó tinh tế đem nội dung từ những trang báo khác nhìn một lần.
Lúc này, cậu mới phát hiện, nguyên lai cuộc sống tưởng chừng rất yên tĩnh, lại phát sinh rất nhiều chuyện.
Cùng nhịp thở dưới một bầu không khí… quốc gia đại sự, điểm nóng cuộc sống, luân lý xã hội vẫn thường xuyên xảy ra.
Trong dĩ vãng, cậu nhàm chán, không muốn liếc mắt chú ý một cái gì đó, hiện tại lại có cảm giác tràn ngập hơi thở sinh hoạt.
Tô Bắc dùng một loại nhiệt tình lớn đem xấp báo cũ xem hết, ngay cả một góc quảng cáo cũng không buông tha.
Thời điểm đang chìm ngập trong thế giới của chính mình, cách tay bị người nhẹ nhàng huých một cái.
Tô Bắc không kiên nhẫn quay đầu.
Tên nhóc phạm nhân vẻ mặt cười mỉa nhìn Tô Bắc:”Nè, ở trong tù giam gặp nhau cũng xem như là duyên phận, giới thiệu một chút, tôi tên Vệ Hoa, Vệ trong Vệ Sinh, Hoa trong Trung Hoa, lúc ăn cắp bị người bắt tới đây, còn anh?”
Tô Bắc đem xấp báo chí để ở bên cạnh:”Tô Bắc.”
Vẻ mặt Vệ Hoa hiện lên biểu tình ngưỡng mộ khoa trương nhìn Tô Bắc:” Người anh em, vừa mới… Chính là cái người đàn ông vừa đi ra ngoài, anh ta rốt cuộc vì cái gì đến đây?”
Tô Bắc lắc lắc đầu:”Tôi cũng không biết.”
Vệ Hoa dùng vẻ mặt ‘Tôi không tin, anh khẳng định đang che giấu’ nhìn Tô Bắc.
…Làm cho cậu thẹn quá thành giận.
Hôm qua cậu bị đàn ông làm, mắt những người ở đây đâu có mù? Ngay cả việc cậu bị cưỡиɠ ɧϊếp cũng không nhìn ra, chỉ nghĩ những hành động đó là do Tô Bắc cùng anh có quen biết từ trước, chuyện xảy ra buổi tối chỉ là một trò chơi tình thú giữa hai người…
Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Bắc buồn bực đến sắp hộc máu.
Cậu lạnh lùng thoáng nhìn Vệ Hoa.
Vẻ mặt khoa trương của y lập tức biến mất —— tên nhóc này không đi đóng kịch thật uổng phí.
Tô Bắc suy nghĩ trong chốc lát: “Cậu muốn biết anh ta để làm gì?”
Nghe thấy câu này, vẻ mặt Vệ Hoa trở lại vẻ hưng phấn, thấp giọng trả lời: “Người kia là một nhân vật lớn a!! Tôi nghĩ muốn ôm cái đùi bự siêu cấp để trải đời, ha ha, nếu như không bị nhìn trúng, tài năng bị uổng phí, vậy thì nguy rồi.”
Trên đầu Tô Bắc toàn hắc tuyến.
Sớm biết thần kinh Vệ Hoa hoàn toàn không bình thường, không nên đem y so với người thường.
Tên biếи ŧɦái đó thì có gì tốt? Tính cách biếи ŧɦái, hành vi biếи ŧɦái, cái gì cũng biếи ŧɦái.
Đi theo làm đàn em của anh, trừ bỏ việc bị ngược đến thành một tên biếи ŧɦái, còn có con đường thứ hai sao?
Cậu nhìn thoáng Vệ Hoa, có vẻ lý tưởng mà y muốn đạt được chính là như vậy…
Nghĩ thế, Tô Bắc cảm thấy độ ấm chung quanh giảm xuống.
Ngay tại lúc đó, Lôi Thiên mang theo vài vị cảnh sát lại đây, hắn lớn tiếng kêu:”Tô Bắc, tới đây.”
Loại lời nói nghiêm trang trong quân đội, kết hợp với nét ngoài đàn ông trên gương mặt của Lôi Thiên, phi thường thích hợp.
Tô Bắc lập tức đứng dậy đi tới.
Cậu một khắc cũng không muốn tiếp tục ở chỗ này, phạm nhân chung quanh khó hiểu, rối loạn, ánh mắt hạ lưu của vài người làm lòng cậu nổi lên cảnh giác, tuy rằng thân thủ không sai, nhưng sẽ có sơ suất, mọi chuyện vẫn nên từng bước cẩn thận mới tốt.
Vệ Hoa đi theo phía sau, đem xấp báo cũ xé ra một mảnh nhỏ, rồi nhét vào túi Tô Bắc.
“Bên trong có số di động của tôi, sau khi rời khỏi đây nhớ cùng tôi liên lạc nha, tội tôi phạm cũng không lớn, vài ngày sau cũng có thể ra ngoài.” Vệ Hoa chưa từ bỏ ý định, thấp giọng nói.
Lúc đi ra ngoài, Tô Bắc không muốn phát sinh nhiều chuyện, cho nên không có đem tờ giấy kia ném xuống.
Cậu đi ra khỏi phòng, đứng trước mặt Lôi Thiên.
Lúc trước cậu cùng hắn có kết giao bạn bè ở lớp TaeKwonDo, bây giờ đại khái đã không còn nữa.
Bỗng nhiên, Lôi Thiên giơ tay vỗ vai Tô Bắc.
Con mắt sắc bén dưới lông mày rậm nhìn Tô Bắc: “Tô Bắc, vì cái gì lúc thẩm vấn không có nói rõ, bản thân vốn không có gϊếŧ người lại không phản kháng một câu, cậu không tin tôi sao?”
Tô Bắc có chút hổ thẹn, cậu dùng sức lắc đầu: “Không… không phải.”
Thời điểm cậu muốn nói một câu, luật sư trung niên đã đi tới.
Khuôn mặt nhã nhặn treo lên nụ cười chức nghiệp, hắn nói với Lôi Thiên: “Lôi cảnh quan, mọi chuyện đã rõ ràng, tôi có thể đem thân chủ rời đi chưa?”
Lôi Thiên gật đầu, ánh mắt hắn phức tạp nhìn Tô Bắc, thở dài.
Tô Bắc cũng không tiếp tục nói gì với Lôi Thiên.
Luật sư trung niên kiên nhẫn đứng chờ bên người cậu, cuối cùng Tô Bắc vừa buồn vừa nói: “Chúng ta đi thôi.”
Vừa bước ra khỏi đồn cảnh sát, Tô Bắc nhìn luật sư trung niên nói: “Là y phái ông tới đây?”
Luật sư trung niên nâng kính mắt:”Người mời tôi là ba của cậu, muốn hỏi gì thì nên hỏi ba của cậu mới đúng.”
Sắc mặt Tô Bắc không chút thay đổi gật đầu.
Cậu lên xe, luật sư trung niên dặn dò người lái xe vài câu.
Vô Ngoại Hồ bởi vì phải hợp tác cùng cảnh sát điều tra, không thể du lịch hay xuất ngoại. (Chém ==)
Tô Bắc có tai như điếc, nhìn chằm chằm vào phong cảnh bên ngoài, thẳng đến khi xe dừng dưới lầu một căn nhà.
Cậu thấy Chu Phỉ Thạch, y dựa vào thân cây, đang xem di động.
Buổi chiều, mặt trời sắp lặn, trên da thịt y ẩn ẩn có ánh sáng chiếu vào, mang theo một loại dương quan lịch sự, tao nhã.
***
Kỳ thật khi nhìn thấy Chu Phỉ Thạch, Tô Bắc cảm thấy rất xấu hổ.
Mặt cậu đỏ lên giống như bị lửa thiêu, chỉ trách chính mình kinh nghiệm không đủ, mặc dù Chu Phỉ Thạch kiên quyết phản đối kế hoạch này nhưng Tô Bắc vẫn cố ý tiến hành, hơn nữa còn dự đoán được y chắc chắn sẽ trợ giúp.
Tô Bắc thực chột dạ, cậu không dám nhìn thẳng vào mắt Chu Phỉ Thạch.
Ánh mắt kia trong suốt, đến mức giống như nhìn thấu những ý tưởng xấu xa trong lòng cậu.
Tô Bắc cũng không dám khẳng định, có phải hay không sâu trong nội tâm, chính cậu thật sự muốn lợi dụng Chu Phỉ Thạch.
Biết y thích mình, cho nên mới không sợ hãi, yêu cầu y vì mình làm một ít chuyện quá phận.
Cũng không thể nói là ‘yêu cầu’, nên dùng hai từ ‘áp chế’ mới thỏa đáng.
Nhưng mà Tô Bắc cảm thấy chính mình có đủ lí do bào chữa, dù sao, sở dĩ cậu ‘bí quá hóa liều’, không chỉ vì lợi ích bản thân, mà cũng là vì Chu Phỉ Thạch.
Chu Phỉ Thạch nhẹ nhàng chạy bộ tới gần, nghiêng đầu nhìn cậu:”Đi thôi, vào nhà trước đã.”
Tô Bắc yên lặng theo sau y.
Mãi cho đến khi lên lầu, bước vào phòng, đóng cửa lại, Tô Bắc rốt cuộc mới lấy dũng khí đối với Chu Phỉ Thạch nói: “Xin lỗi, là tôi quá ngây thơ rồi…”
Chu Phỉ Thạch lắc đầu, ánh mắt có như không cười nhìn cậu: “Bị trừng phạt?”
Tô Bắc cười khổ một cái, không hề che dấu sự uể oải cùng vô lực của bản thân”Đúng vậy, lần trừng phạt này, đủ cho tôi nhớ mãi.”
Chu Phỉ Thạch rót một ly nước chanh, đưa cho Tô Bắc:”Cũng không tính là thất bại…”
Nghe câu này, ly nước trong tay Tô Bắc lung lay, nước chanh vơi ra ngoài một ít, vương vào ngón tay, cậu lấy ra khăn tay xoa xoa vài cái.
Chu Phỉ Thạch biết chuyện đã xảy ra trong phòng giam sao? Tâm tình Tô Bắc có chút chết lặng.
Chuyện này đối với Tô Bắc mà nói, là một sự sỉ nhục.
Cậu không muốn bị bất luận kẻ nào biết, nhất là Chu Phỉ Thạch, về phần vì sao không muốn cho y biết, Tô Bắc cũng không rảnh đi suy xét nguyên nhân trong đó.
Đoạn thời gian thi vào trường cao đẳng, Tô Bắc sợ bị biếи ŧɦái giám thị, lợi dụng những tờ giấy ghi nhớ dán khắp phòng cùng Chu Phỉ Thạch trao đổi tin tức, thương lượng mọi chuyện.
Cậu nghĩ ra cái kế hoạch lớn mật kia, hơn nữa còn chiếm được sự đồng ý của Chu Phỉ Thạch.
Trong lúc thực hiện kế hoạch, Tô Bắc vẫn bị vây trong một loại hưng phấn xen lẫn tâm trạng không yên.
Thi thể là do Chu Phỉ Thạch tìm đến, bố trí cụ thể cũng là do y tiến hành, cậu chẳng qua chỉ là theo bên cạnh phụ giúp mà thôi.
Đây cũng là lần đầu tiên, Tô Bắc nhận thức được thế lực trong bóng đêm đáng sợ cùng tài giỏi đến thế nào.
Chu Phỉ Thạch so với chính mình còn nhỏ hơn một chút, lại ở trước mặt cậu biểu hiện sự thành thục vượt qua tuổi tác, Tô Bắc âm thầm kinh hãi, cậu có chút không cam lòng, cũng có chút bội phục.
Tô Bắc lấy ra một tờ giấy, ở trên đó đồ đồ vẽ vẽ.
Chu Phỉ Thạch vừa mới nói cho cậu, tất cả ngóc ngách trong nhà đều đã kiểm tra một lần, mấy thứ như máy nghe trộm hay máy theo dõi đều đã bị thanh lí sạch sẽ không còn.
Không thể không thừa nhận, khi nghe thấy tin tức này, Tô Bắc nhẹ nhàng thở ra.
Ở chỗ nào cũng có thể bị giám sát, cậu đã sắp thở không nổi, thần kinh lúc nào cũng ở trong trạng thái buộc chặt.
Cậu cũng không muốn bị buộc đến điên.
Tô Bắc mới mười tám tuổi, cuộc sống vừa mới bắt đầu, vẫn còn nhiều thời gian để tiêu xài cùng hưởng thụ.
Tô Bắc nắm chặt tay, tiếp tục khuyến khích bản thân.
Lúc cậu còn nghĩ Đông nghĩ Tây, động tác trong tay thế nhưng vẫn không đình chỉ.
Rất nhanh, bản phác thảo sống động được vẽ hoàn tất.
Cậu đem tờ giấy đưa cho Chu Phỉ Thạch bên cạnh:” Người này, cậu có quen không?”
Thật may, trước đây mẹ Tô Bắc buộc cậu tham giam vài lớp tinh thông, cái gì mà hội họa cờ vây, toàn bộ phân bố chiếm hầu hết thời gian cả ngày của Tô Bắc, khi đó cậu còn thống hận cha mẹ sử dụng phương thức giáo dục áp bức, hiện tại lại cảm kích từ tận đáy lòng.
Ít nhất hiện tại cậu không cần sự trợ giúp của những người khác, đem mặt của biếи ŧɦái vẽ ra.
Chu Phỉ Thạch chăm chú nhìn tờ giấy, qua một lúc lâu, y như suy nghĩ nói:” Có chút ấn tượng, bất quá lại không nhớ đã gặp ở đâu.”
Tô Bắc dùng sức nắm lấy cổ tay y:” Cậu phải nhớ, nhất định phải nhớ ra.”
Chu Phỉ Thạch nhìn bàn tay đang nắm lấy mình, biểu tình vi diệu, ánh mắt vốn luôn trong suốt, trong nháy mắt sâu không thấy đáy.
Tô Bắc đi theo đường nhìn của y.
Sau đó cậu giật mình, lập tức bỏ tay Chu Phỉ Thạch ra, giống như đang cầm một cái bàn ủi nóng.
Nhìn phản ứng của Tô Bắc giống như đang nôn nóng phân rõ giới hạn, biểu tình Chu Phỉ Thạch có chút ảm đạm, lúc lâu sau, y rốt cuộc gật đầu:”Yên tâm, tôi sẽ đem người này tìm ra”
“Cảm ơn.” Tô Bắc biết hai từ này thật sự không đủ dùng, nhưng cậu không biết nên làm cái gì bây giờ.
Có lẽ về sau, nếu có cơ hội, cậu có thể giúp đỡ Chu Phỉ Thạch.
Còn về phương diện kia… cậu quyết định tốt nhất không nên đưa hi vọng cho y.
Hy vọng càng nhiều – thất vọng càng lớn, dưới tình huống loạn như ma này, cậu không có rãnh rỗi đi suy xét việc việc khác.
Nói tiếp, sau khi cùng một người đàn ông làʍ t̠ìиɦ, Tô Bắc đối với tính hướng của bản thân vẫn là lắc lư không dừng.
Dù sao, cậu cũng từng thích một cô gái không phải sao?
Tô Bắc không phải loại người theo đuổi du͙© vọиɠ mà đi nếm thử thứ tình cảm cấm kị.
Tuy rằng lúc trước cậu từng mất khống chế làm ra những chuyện quá phận, nhưng sau khi bị trừng phạt, cậu đã triệt để thay đổi.
Cùng Chu Phỉ Thạch nói chuyện vài câu, Tô Bắc tỏ vẻ chính mình đã mệt chết đi được, phải về phòng ngủ một giấc.
Khi về tới phòng ngủ, cậu nằm trên giường một lát, lăn qua lăn lại cũng không ngủ được, cứ nghĩ tới nhiệm vụ thứ ba, đầu lại đau đến sắp nổ tung.
Có biện pháp nào có thể cứu thoát cậu khỏi hết thảy chuyện này!
Tô Bắc căm giận ngồi dậy, xuống giường, mở máy tính.
Dù sao cũng không ngủ được, chi bằng cứ chơi trò chơi.
Sau khi đi tới vài diễn đàn quen thuộc, lại đánh CS trong một lát, Tô Bắc đột nhiên muốn vào trang mạng kia….
Nền màu lam đậm được mở ra.
Tô Bắc gõ ID vào, đăng nhập trang mạng
Con trỏ trượt trên danh sách người quen, dừng lại trên ID Sin vẫn còn online.
Sau đó, Tô Bắc nhìn thấy ID Lonely hiện lên, tiếp đón cậu.
Lonely rất phục cậu vì dám trở về, thực hiển nhiên, sự nhiệt tình của Lonely là bằng chứng biểu đạt sự cao hứng vì cậu xuất hiện lần nữa.
Ngón tay Tô Bắc lướt nhanh trên bàn phím, một hàng kí tự xuất hiện trên khung chat.
“Lonely, tôi muốn tìm một chủ nhân mới.”
Một biểu tình khoa trương đột nhiên hiện lên “Ách, Nil, chuyện này e rằng rất khó.”
“Khó? Vì sao?” Tô Bắc có chút kì quái hỏi.
Trên thực tế, hai năm trước cậu xuất hiện trong vòng luẩn quẩn này một thời gian, nhưng đối với quy tắc ngầm ở nơi này, hiểu biết không quá rõ ràng.
“Quan hệ của cậu cùng chủ nhân Sin vẫn chưa chính thức giải trừ a…….” Một chuỗi dấu chấm lửng đằng sau biểu đạt cảm xúc ‘đang xem náo nhiệt’ của Lonely.
“……..” Trong chốc lát, Tô Bắc cảm thấy như đang mơ.
Đã qua hai năm rồi, dựa theo quy tắc trò chơi, không thành quan hệ thì sẽ tự động giải trừ không phải sao?
“Trong trò chơi, trừ phi chủ nhân chủ động buông tha cho nô ɭệ, nếu không, người nô ɭệ này vẫn sẽ thuộc về chủ nhân, nô ɭệ không được phép rời đi chủ nhân, trừ phi gặp được chủ nhân biếи ŧɦái, nguy hiểm đến tính mạng của nô ɭệ.” Lonely giải thích.
“….. Nói cách khác, tôi phải chủ động liên hệ với Sin để giải trừ khế ước nô ɭệ?” Tô Bắc hỏi.
“Yes, chúc mừng cậu, đoán đúng rồi.” Lonely phát ra một biểu tình tung hoa.
Tô Bắc cảm thấy mọi chuyện dần trở nên khó giải quyết.
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay post sớm [o]/~~
Mặc khác, có người vừa hỏi thể loại Couple a, CP này rất dễ nhận dạng không phải sao, nói về Biếи ŧɦái cùng Thiếu niên 1 vs 1 yêu nhau tương sát, cùng nhau viết lên cố sự.