Chương 20: Mười một tuyển nhất
Bộ dáng người luật sư trung niên thoạt nhìn vô cùng khôn khéo, rất có năng lực.
Ánh mắt hắn sắc bén nhìn Tô Bắc, thẳng đến khi cậu có điểm không chịu nổi mới dời đi.
Trong lòng Tô Bắc có chuyện dấu diếm, nên khi đối với loại ánh mắt này, có chút chột dạ.
Làm cho mọi người xung quanh lo lắng, đây không phải kết quả mà cậu muốn, nhưng Tô Bắc chỉ có thể làm như vậy.
Khuôn mặt Tô Bắc dại ra nghe luật sư trung niên miệng lưỡi lưu loát.
Tô Vận Thành ở trong này vội vàng nói hai câu liền rời đi căn phòng lạnh lẽo.
Ông vừa rời đi, luật sư trung niên đột nhiên im lặng, đem tất cả văn kiện xếp lại gọn gàng rồi đứng lên.
Tô Bắc có chút nghi hoặc nhìn nhất cử nhất động của hắn.
Trực giác sâu sắc nói với cậu rằng, mọi chuyện đã có chút biến hóa.
Luật sư trung niên nâng kính mắt, khuôn mặt chức nghiệp treo lên nụ cười nhã nhặn như hoa, hắn đối với Tô Bắc nói: “Tô tiên sinh tốt nhất vẫn là nên hợp tác một chút mới tốt, nếu cứ tiếp tục có thái độ này, có người sẽ thực mất hứng.”
Thực mất hứng…
Lời nói giống như đã từng quen biết làm trái tim Tô Bắc nhảy dựng.
Cậu ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi nhìn tập văn kiện, ngón út tay trái giấu ở phía sau mặt bàn nhẹ nhàng giật một cái.
“Tôi không hiểu ông đang nói cái gì…” Thanh âm Tô Bắc có chút lạc giọng.
“Aiz, xem ra Tô tiên sinh đây đã sớm quyết định.” Trung niên luật sư mở miệng nói với vẻ tiếc nuối.
Hắn đem đống văn kiện trên bàn bỏ vào trong bao, sau đó đứng lên: “Phi thường tiếc nuối, nếu như tiên sinh đây thay đổi chủ ý thì hãy liên hệ với tôi.”
Về đến căn phòng băng lãnh, nhà tù không có chút nhân tình, Tô Bắc dựa đầu, thở dài thật sâu.
Cậu không biết mình làm có đúng hay không, có đáng giá hay không, có thể hay không thu được kết quả, nhưng lại không thể không nếm thử.
Địa phương này giữ rất nhiều nghi phạm, kỷ luật vô cùng nghiêm khắc, ngay cả tiếng nói chuyện lớn cũng không có.
Thời điểm Tô Bắc trải qua cuộc sống trong tù, cảm giác được phạm nhân nếu không phải lạnh nhạt thì là hờ hững, hưng phấn, thậm chí là tham lam, ánh mắt cừu hận, vì cái gì lại có ánh mắt cừu hận? Tô Bắc chỉ có thể kết luận phạm nhân kia đối lập với xã hội.
Luôn luôn bị vây bởi những ánh mắt này, tinh thần Tô Bắc ít nhiều gì cũng đã bị một ít kí©h thí©ɧ.
Cậu cảm thấy như bản thân mình đang dần dần đồng hóa với hết thảy xung quanh.
Cái loại đồng hóa này, tựa như cơn bão cát ăn mòn đá, mắt thường không thể nhìn thấy, nhưng là mỗi khi thời gian trôi qua lại có thể nhận ra rõ ràng.
Tô Bắc sợ hãi điều này.
Cậu hoài nghi rằng nếu như sau này chính mình được thả ra ngoài, cũng phải cần một khoảng thời gian dài để thoát khỏi ảnh hưởng khi sống trong tù.
Phạm nhân trong căn phòng đối diện, luôn dùng ánh mắt ngả ngớn đánh giá cậu.
Trêu đùa là một hành động để tiết thời gian khi ở trong tù.
Các loại ngôn ngữ ô uế giống như những thứ rác rưởi mà cậu chưa từng nghe qua lại liên tục chui vào bên trong lỗ tai.
Tô Bắc không phải lần đầu đưa ra yêu cầu chuyển phòng, muốn rời khỏi mấy tên thần kinh kia càng xa càng tốt.
Tại lần thứ ba cậu đưa ra yêu cầu, rốt cuộc cũng chiếm được sự đồng ý.
Nhưng là vận khí của Tô Bắc thật kém cỏi, hàng xóm mới coi bộ cũng không dễ sống chung.
Tên phạm nhân kia một bên nhìn Tô Bắc, một bên cầm mảnh vải xé ra thành từng mảnh nhỏ, ánh mắt hung tàn.
Tô Bắc không chút nghi ngờ rằng, nếu không phải bị ngăn cách bởi song sắt, số phận chính mình cùng với miếng vải kia giống nhau, đều bị xé ra thành mảnh nhỏ.
Cuối cùng, cậu lựa chọn nằm trên giường, làm bộ coi như cái gì cũng chưa từng thấy.
Hết thảy chung quanh đều làm cho lòng Tô Bắc run sợ.
Lôi Thiên từng đến thăm cậu một lần, hai người đối mặt nhau, lại không có gì để nói.
Tô Bắc đọc được sự thất vọng cực điểm trong mắt Lôi Thiên, trong lòng cũng có chút khổ sở, cuộc sống sinh hoạt thiện ý cũng không nhiều, nhưng cậu vẫn muốn ở lại.
Kỳ thật Tô Bắc hiểu được, cậu ở trong này được chiếu cố rất nhiều.
Các nghi phạm khác đều ở chung một phòng, chỉ có cậu được hưởng thụ được không gian riêng tư.
Có lẽ chính vì điều này, đã khiến cho những người khác đối địch với cậu.
Tô Bắc đương nhiên vẫn muốn ở riêng một phòng.
Trong nhà tù, có những tên ăn cướp bóc lột, đây là một tội không quá nghiêm trọng, cũng có gϊếŧ người cướp của phạm vào tội nặng.
Nhưng nghĩ tới cùng những người này sống chung một gian phòng, hai chân Tô Bắc như muốn nhũn ra.
Cuộc sống sinh hoạt trước đây, trên cơ bản, những người cậu gặp qua đều là thành phần tri thức tuân thủ pháp luật của xã hội. Ngay cả hơi thở đều rất ôn hòa.
Mà những người ở trong tù lại không như vậy, từ ánh mắt đến hành động đều vô cùng hung tàn lệ khí.
Năm ngày sau, lúc Tô Bắc đang ngồi đưa lưng về phía cửa phòng, đang chăm chú đọc báo, một vị cảnh sát đến.
Tô Bắc lại thay đổi phòng.
Lần này, cậu không còn được hưởng đãi ngộ đặc thù nào nữa, mà cùng những phạm nhân khác giống nhau, bị nhốt bên trong cùng nhiều người khác.
Tuy diện tích phòng giam này tăng gấp hai lần, nhưng số người bên trong đã lên đến con số mười một.
Căn phòng có một chiếc giường chung, Tô Bắc ôm một chiếc chăn cảnh sát đưa cho mình, đứng ở trước cửa, lùi không được mà tiến cũng không xong.
Mười một cặp mắt theo dõi cậu.
Tô Bắc khẩn trương đến mức chân không biết nên đặt chỗ nào mới tốt.
Cậu tận lực làm chính mình trấn định xuống, thử đem chiếc chăn đặt trên một chiếc giường chung để thăm dò.
Có lẽ do cảnh sát còn chưa có đi xa, hoặc vì những nguyên nhân khác, cậu không hề bị gây khó dễ.
Điều này làm trong lòng Tô Bắc nhẹ nhàng thở ra.
Mặc kệ như thế nào, cậu thầm nghĩ bình an vượt qua những ngày sau này.
Vì chính mình, cũng vì tranh thủ thời gian cho Chu Phỉ Thạch, cậu biến mình làm mồi nhử để bắt con cá ‘biếи ŧɦái’ này.
Có thể thành công hay không Tô Bắc không biết, nhưng vì có Chu Phỉ Thạch, tỷ lệ thành công trong chuyện này chắc chắn sẽ gia tăng thật nhiều.
Tô Bắc tin tưởng năng lực của Chu Phỉ Thạch.
Mặc kệ là thực lực của bản thân y hay gia thế phía sau của y.
Đối với chuyện này, Tô Bắc cũng chưa từng tự hỏi qua.
Cho dù lấy kinh nghiệm cuộc sống của cậu, khả năng điều tra được tin tức cũng không nhiều lắm, nhưng ngay từ đầu, nhiệm vụ của biếи ŧɦái đều tràn ngập những mục đích có liên quan đến nhau, từ La Đồng, đến mạng lưới thuốc phiện ở A trung, lại đến việc gϊếŧ chết Chu Phỉ Thạch, vậy nghĩa là anh ta cùng Chu Phỉ Thạch, hoặc nên nói là cùng gia thế phía sau của Chu Phỉ Thạch có ‘thiên ti vạn lũ’* ân oán khúc mắc.
(*) Chỉ mối quan hệ mật thiết, ở đây tác giả muốn nói rằng biếи ŧɦái có ân oán khúc mắc cực kì sâu sắc với gia thế phía sau của CPT.
Một hay hai lần thì có thể nói là ngẫu nhiên, nhưng nếu có lần thứ ba thì chắc chắn đây là một kế hoạch có mục đích.
Chỉ là Tô Bắc nghĩ tới nghĩ lui cũng không sao hiểu được, anh ta vì cái gì muốn chọn một học sinh cấp ba bình thường như cậu đi làm việc này.
Chẳng lẽ thực sự như lời biếи ŧɦái nói, anh ta muốn cùng cậu chơi trò chơi, hơn nữa còn là một trò chơi lớn đã được sắp xếp từ trước?
Tính đến những biểu hiện của biếи ŧɦái, khả năng này quả thực không thấp.
Nhiều manh mối phức tạp khiến đầu cậu như muốn nứt ra.
Bất quá hiện tại, nhìn mười một ‘bạn cùng phòng’ này, có người ngồi, có người nằm, đầu cậu càng thêm đau âm ỉ.
Trừ một cái giường ngủ chung ra, xung quanh chỉ có một mét đường đi.
Mười hai người đàn ông bị tắc ở một không gian hẹp, không khí vô cùng ngột ngạt.
Tô Bắc kéo cổ áo của chính mình, cậu cảm thấy khó hô hấp.
Có vài người trong phòng thong thả đi qua đi lại, vài người thì tập hợp lại thành nhóm chơi trò chơi, số còn lại thì nằm ngủ trên chỗ của mình.
Ánh mắt Tô Bắc vội vàng lướt qua, cậu liền chú ý tới một chỗ tuốt bên trong căn phòng, người này đại khái là nhân vật quan trọng, thời điểm anh ta ngủ say, những người khác đều tự giác cách xa, ngay cả khi vô tình đến gần, tiếng nói chuyện đều ép tới mức thấp nhất.
Đến một nơi xa lạ, lưu ý hoàn cảnh chung quanh là điều cần thiết.
Tô Bắc đối với điểm này nhận thức thật sâu.
Cũng bởi vì cậu thường xuyên làm như vậy, cho nên dù cậu có tính hướng nội nặng nề, nhưng cũng không vì vậy mà bị xa lánh.
Tô Bắc quyết định tốt nhất không nên trêu chọc người bên trong góc kia, cứ xem tiếp tình huống mà tính.
Tuổi người ngủ bên cạnh cùng cậu không sai biệt lắm nên vì với tâm lí con người khi gặp ‘đồng hương’, Tô Bắc cũng cùng y nói chuyện mấy câu.
Cho dù ngươi có phạm phải tội gì, khi ở trong tù, chuyện được coi là sai lầm này lại được lấy ra làm đề tài nói chuyện mỗi khi rãnh của các phạm nhân.
Nhưng điều làm cho Tô Bắc không biết nên khóc hay nên cười, tên nhóc phạm nhân kia cư nhiên lại đối với hình phạt về tội cướp bóc của mình lại có chút tự đắc, thậm chí khi nghe được việc Tô Bắc vì bị người hàm nghi liên quan tới vụ án mạng, thái độ y đối với Tô Bắc vô cùng vi diệu, ẩn ẩn có chút tôn kính.
Tô Bắc cảm thấy đầu óc tên nhóc phạm nhân này có chút vấn đề…
Hoặc nên nói là bị tẩy não, giá trị cả con người đối với cuộc sống hoàn toàn vặn vẹo.
Thích bạo lực, sùng bái những “Kẻ mạnh” phạm vào trọng tội,… điều này làm Tô Bắc không thể nào tưởng tượng nổi.
Bất quá, ý tưởng cảm thán này chỉ nhanh chóng lướt qua rồi biến mất.
Xã hội này, có rất nhiều người như vậy, phát triển theo phương hướng kỳ quái.
Vào thời điểm ngẫu nhiên, Tô Bắc cũng có lúc yên lặng mắng thầm những thứ ghê tởm trong cuộc sống, chế độ, sự hủ bại hoặc những chuyện khác, đôi khi còn có cụ thể về nhân vật hoặc một số việc này nọ.
Nhưng là hầu hết thời gian, Tô Bắc đều lạnh lùng.
Người tốt cũng được, người xấu cũng được, chỉ cần không liên quan gì tới chính mình, chỉ cần không đối với mình bất lợi, vậy thì không sao cả.
Không phải ai cũng là người cứu thế, muốn sống thì phải dựa vào bản thân.
Lực lượng một con người vô cùng nhỏ bé, không thể kháng cự được quy tắc xã hội của mạch nước ngầm.
Những thứ này luôn tồn tại chặt chẽ trong đầu Tô Bắc, không biết nên nói rằng cậu đã chết lặng hay là có suy nghĩ lạnh lùng.
Nhưng mà, khi Tô Bắc nhìn những phạm nhân này, hơn nữa còn tiếp xúc với họ.
Cậu bắt đầu nghĩ tới, bắt đầu suy xét xem ý nghĩ của mấy phạm nhân có bản chất khác nhau như thế nào.
Lạnh lùng, bạo lực, hung tàn, xét cho cùng đều là ích kỷ.
Tô Bắc nhắm mắt lại, nói vài câu với cậu nhóc phạm nhân cho có lệ, thì đột nhiên nghe người hô khẩu lệnh.
Các phạm nhân vội vã tiến đến vị trí của mình.
Căn phòng một mảnh tối đen, chỉ có ánh sáng mông lung từ cửa sổ trên tường tiến vào.
Tô Bắc lăn qua lăn lại cũng không ngủ được, chiếc chăn này không biết đã bao lâu chưa giặt, tỏa ra một mùi hôi thối.
Cậu phải nhắm mắt lại lấy dũng khí, dựt lại cái chăn của mình từ đám người kia.
Bốn phía trong phòng dần dần nổi lên tiếng ngáy.
Tô Bắc càng thêm không ngủ được.
Như thế này cậu mới phát hiện rằng, cuộc sống sinh hoạt lúc trước thoải mái cỡ nào.
Có phòng riêng, giường riêng, cái cửa ngăn cách địa bàn của chính mình.
Ở phương diện tiền tiêu vặt, cha mẹ cậu đều rất hào phóng, cậu cơ hồ đều có thể mua hết thảy các thứ mình thích.
Nhưng khi sống ở nơi không có những điều kiện trên, Tô Bắc sâu sắc hiểu được cuộc sống sinh hoạt trước đây của mình vốn không có gì để oán giận.
Có lẽ so sánh này cũng mang đến chỗ tốt.
Tô Bắc cười tự giễu, loại xoay người.
Cậu ngủ ở góc ngoài của giường chung, chỗ ngủ lại rất nhỏ, cho nên mỗi lần xoay người đều phải cẩn thận không để bị ngã.
Đột nhiên, Tô Bắc cảm giác được một cỗ nguy hiểm đang tới gần.
Nửa tỉnh nửa mê, thần trí Tô Bắc vốn mông lung lại mạnh mẽ thanh tỉnh.
Cậu mở to mắt, thấy một bóng đen đứng trước giường mình.
Miệng Tô Bắc mở to, vừa muốn kêu ra tiếng lại bị một bàn tay dùng tốc độ ‘sét đánh không kịp bưng tai’ bịt lại, tay kia thì vừa chế trụ hai tay của cậu vừa sử dụng một đoạn dây quấn hai vòng, lưu loát trói cậu lại.
Hết thảy mọi chuyện đều diễn ra cực nhanh.
Thậm chí phạm nhân đang ngủ say cũng không bị tỉnh giấc.
Tô Bắc “Ưm ưm” kêu hai tiếng, vặn vẹo thân thể muốn giãy dụa, lại bị hai cánh tay đè chặt.
Hai chân kích động bị cặp đùi mạnh mẽ rắn chắc ngăn chặn.
Cậu cảm giác được tên nhóc phạm nhân xoay người, lập tức “Ưm ưm” hai tiếng như kêu cứu, nhưng y cư nhiên không có động tĩnh.
Tô Bắc tuyệt vọng.
Tên nhóc phạm nhân vừa rồi tuyệt đối đã tỉnh, chỉ là y không muốn rước lấy phiền toái, cho nên làm bộ như không nghe thấy.
Tiếp theo, người nửa đêm tập kích Tô Bắc đá tên nhóc phạm nhân một cái.
Tên nhóc phạm nhân ngồi dậy, vỗ vỗ tỉnh người kế bên, sau đó hai người nhìn cũng không nhìn, lập tức hướng tới một góc khác của giường chung mà ngủ.
Chiếc chăn trên người Tô Bắc đã bị quăng mất.
Chất lượng áo tù nhân không tốt lắm, bị xé rách, phát ra một tiếng “Roẹt”.
Bàn tay sờ soạng trên làn da bóng loáng của cậu.
Người này chuẩn xác đυ.ng tới ngực phải của Tô Bắc, kéo nhẹ cái khuyên vυ".
Tô Bắc đau đến run người.
Câu “Ngô ngô” hai tiếng, mắng nhiếc vài câu “Biếи ŧɦái chết tiệt” này nọ.
Thử nghĩ cũng biết, trừ bỏ biếи ŧɦái, còn có ai biết bí mật thân thể cậu!
Cậu thở phì phò, nhớ tới thời điểm nhìn một màn sinh hoạt ban nãy, trong số mười một người đó, rốt cuộc ai là tên biếи ŧɦái!
Hoàn chương 20.