Tôi vừa thấy dáng vẻ của Tiêu Duẫn thì xém chút té nhào. Một người ngày thường đẹp trai, phong độ như vậy mà bây giờ lại xuất hiện với bộ dạnh thảm hại như kẻ lang thanh vô gia cư thế này.
Tiêu Duẫn đi chân không, áo quần xộc xệch như mới bị cướp vậy. Quần ống thấp ống cao, áo sơmi nhàu nát, nút áo đóng mở loạn xà ngầu, tóc tai rối như là ổ quạ. OMG~
Không chỉ mình tôi hết hồn mà ngay cả Thế Ưu cũng bất ngờ.
- Ngân Châu đang sinh hả???
- Ừm!-Tiêu Duẫn thở gấp, đi đi lại lại rối cả mắt.
- Anh đưa cô ấy đến???
- Không phải! Là mẹ tôi đưa cô ấy đến. Lúc ấy tôi đang ở sân bay chuẩn bị đi công tác 1 tuần lễ...Trời ơi!!! Đáng lẽ ra tôi phải ở bên cạnh cô ấy chứ!!!
- Anh đi gì tới đây???-Nếu như là đi taxi, khả năng anh ta bị cướp là 99,99%
- Tôi...chạy bộ.
- TT____TT
Tiêu Duẫn! Bộ anh không có tiền đi taxi sao???
Tôi âm thầm liếc nhìn Lâm Thế Ưu. Hừm!!! Nếu như...tôi sinh thì anh có đem theo bộ dạng này đến đây không nhỉ???
- OAOAOAOA!!!!!!
Trong lúc bọn tôi mỗi người tự chìm vào suy nghĩ riêng, một tiếng khóc trẻ con vang lên. Gương mặt Tiêu Duẫn lúc đó phải nói là chói đến lóa mắt.
- May quá!!!!-Tiêu Duẫn quệt ẩu mồ hôi trên trán, thở phào một hơi. Nhưng...khi bác sĩ nói Ngân Châu vẫn còn hôn mê thì sắc mặt anh ta đen lại, tiếp tục lo lắng.
- Cô ấy không sao chứ???
- Không sao! Nghỉ ngơi sẽ tỉnh lại.
- Phù!-Tôi, Tiêu Duẫn đồng loạt thở phào.
...
Lúc đóng tiền viện phí chính là lúc thảm hại nhất của Tiêu Duẫn. Đi quá gấp, lúc chạy đi vali, bóp tiền đều bỏ cả lại sân bay, thứ duy nhất mang theo chính là điện thoại di động.
Haizz...Giờ tôi mới thấy, may mà anh ta không đi taxi, nếu không bị giải lên đồn cảnh sát thì nguy.
Gấp rút quá, Tiêu Duẫn đành đưa luôn cô y tá ấy cái điện thoại xem như là tiền viện phí. Nhưng theo tôi để ý giá cả thị trường thì hình như cái điện thoại này đắt hơn nhiều so với tiền viện phí ấy.
Tôi và Thế Ưu định trả thay nhưng Tiêu Duẫn không muốn, anh ta nói muốn làm điều gì đó có ý nghĩa với Ngân Châu và cậu con trai mới sinh. Tôi nghe đến đó xém chút gào lên. Tên này!!! Đúng là đầu óc kinh doanh chả nghĩ nổi cái gì lãng mạn hết, chỉ biết tới việc xài tiền. Hừ!
Nhưng...tôi có chút thông cảm. Tôi thì thầm với Thế Ưu:
- Lúc anh sinh phiền anh giống như anh ấy được không???
-...
Lâm Thế Ưu thở dài giống như rất thất vọng í!
Ờ...Mà...hình như cũng sắp tới tôi sinh rồi thì phải?! Haizz...Thật là cảm tạ trời đất quá đi! Cuối cùng cũng không phải uống cái loại thuốc kinh điển nhất quả đất đó!!! Nếu sau này con dâu tương lai của tôi manng thai, tôi nhất định cho nó nếm trải "hương vị" của loại thuốc này!!! Hehe...
- Nguyệt! Em đang cười gì đó???-Lâm Thế Ưu đang lái xe, thấy tôi cười sằng sặc liền tỏ ra hơi lo lắng.
- Không có gì! Chỉ là...nghĩ đến một số viễn cảnh tương lai thôi!
- Ờ. Mà nè...em...thật sự thích cái tên Lâm Hiểu Viên đó ư? Có nhiều tên hay hơn mà...Chúng ta có thể...từ từ lựa chọn.
- Không có lựa hay chọn gì nữa hết. Em đã quyết định rồi, con trai em sẽ tên Lâm Hiểu Viên!!!
-..."Con trai chúng ta" mới đúng chứ!-Anh nhắc nhở.
- Gì cũng được.
Về tới nhà, tôi vừa suy nghĩ đến tương lai vừa ăn điên cuồng. Thực ra thì...ban đầu tôi có chút ngại vì sợ...mập. Nhưng sau khi trải qua hai đêm bị đói loạn cả ruột thì cái e ngại này cũng giảm đi 50%, cộng thêm việc bị mẹ đe dọa, chồng khủng bố liền giảm sạch 50% còn lại nên bây giờ tôi mới ăn thành cái dạng này.
Ăn, ăn, rồi tiếp tục ăn. Cho đến khi...tôi cảm thấy có gì đó không bình thường.
Vì sao...đột nhiên tôi cảm thấy...đau bụng vậy chứ??? Là do ăn nhiều ư???
Tại sao đau bụng quá vậy?! Tại sao??? Ngày thường tôi cũng ăn nhiều mà! Có sao đâu chứ, vậy mà…
Trong bụng tôi như có thứ gì đó cựa quậy, càng lúc càng mãnh liệt. Chẳng lẽ…là sắp sinh?! Chẳng phải tôi còn nửa tháng mới sinh sao???
- Nguyệt!!!!!!!! Em…em bị gì vậy??? Đừng làm anh sợ!!!
Anh vừa bước vào nhìn thấy tôi như vậy thì vô cùng hoảng sợ. Tôi cố gắng thốt lên:
- Em…chắc em…sắp sinh rồi…
- HẢ????
Trời ơi!!! Em van anh đó Thế Ưu, giờ phút cấp bách như thế này đầu óc anh có thể linh hoạt lên chút đỉnh hay không???
- Em...sắp...sinh!
- Chúng ta mau mau đến bệnh viện.
Anh nhấc bổng tôi lên, chạy ù ra ngoài, ngay cả cửa nhà cũng không thèm khóa. Tôi nén sức nhắc:
- Thế Ưu...xe...ở gara mà...
- Ờ...Ờ...
- Nhanh-lên!!
Cái tên này, ngày thường thì ranh ma, lanh lợi vô cùng, bây giờ tại sao lại dốt nát đến thế chứ???
*************Sunflower
Anh điên cuồng lái xe, không màng tới cột đèn giao thông phía trước, phóng như tên bay. Tôi suýt bị dọa đến ngất xỉu.
- Cố gắng một chút, sắp tới rồi.
Tôi dường như nghe được tiếng gió xé bên tai, chiếc xe chạy như lướt trên mặt đường.
KÉT!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Xe chưa kịp dừng hẳn thì Lâm Thế Ưu đã bế tôi, chạy vụt vào bệnh viện. Trời ơi là trời!!! Lâm Thế Ưu, chiếc xe đó còn chưa kịp rút chìa khóa!!!!!!!!!!!