Tôi buồn bã đem đống kim chỉ đáng ghét ấy một phát vứt vào sọt rác. Thở hắt ra một hơi, tôi buồn bực đi tìm trò khác để chơi. Loay hoay mãi, hình như chỉ còn một hai tháng nữa là Ngân Châu sinh rồi! Haizz…Lấy chồng sau mà sinh trước, xem như nó có phúc làm mẹ.
Tôi tiện tay lấy một cuốn báo ra đọc giết thời gian. Bỗng thấy một cái tít bắt mắt ghê gớm: Thần đồng âm nhạc 7 tuổi của nước ta.
…
****************Sunflower
Tôi ôm một tá sách hướng dẫn chơi đàn violin về. Cảm giác vừa vui vừa lo đan xen lẫn nhau. Tôi cặm cụi đọc, ôm cái cây violin mới mua, đọc mà cứ cười mãi không thể ngừng lại.
Đọc được một tiếng đồng hồ, tôi bắt đầu kéo thử. Trong sách có ghi, luyện đàn violin cần phải kiên trì. Ít nhất cũng mất hai năm mới có thể kéo nghe lọt tai, còn muốn luyện theo kiểu đẳng cấp thì cần phải có tài năng thiên bẩm và sự kiên trì rèn luyện.
“È…e…e…é…e..!!!” Một chuỗi âm thanh khó nghe vang lên. Sặc! Trời ơi!!! Tiếng đàn này thật là chết người quá đi!!!
Tôi đau khổ vô biên bỏ cây đàn xuống. 2 năm a?! Tôi chỉ còn mấy tháng nữa là sinh rồi cơ, chưa hết, một đứa quậy phá như tôi càng không thể nào có tài năng thiên bẩm về âm nhạc cho nên muốn kéo được cũng không phải chuyện giỡn chơi đâu!!!
Cạch. Tiếng mở cửa??? Anh về???
Mắt tôi lóe lên một tia ranh mãnh.
- Hi!!! Anh yêu!!!-Tôi hào hứng nhảy loi choi lại gần anh. Anh hét toáng lên:
- Trời ơi!!! Em tưởng mình còn như hồi đó hả? Bụng còn đang mang em bé mà nhảy loi choi như thế, anh sẽ nói với mẹ của em đó!!!
- Anh đừng nói!!! Em có quà cho anh nè!!!-Tôi hớn hở.
- Quà??? Không phải thứ quái đản gì nữa chứ?!
- Không!!! Anh nhắm mắt lại đi nào!!!
Anh dù còn đang ngờ ngợ như vẫn im lặng thỏa hiệp. Vừa nhắm mắt, tôi đã thích thú cười vừa tranh thủ vớ lấy cây đàn.
"È...e...e...e...é..è...e!!!!!!"
Anh hoảng hồn mở bừng mắt ra...
- Em đang quậy phá cái gì đó? Trời! Mau dừng lại đi, không được kéo nữa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!-Anh gào lên. Tôi mắt ngân ngấn nước, nhìn anh như đang hấp hối:
- Sao vậy hả anh???
- Em đang phá phách cái gì vậy?
- Em kéo đàn cho anh đỡ mệt hơn...
- Nghe em kéo anh còn mệt hơn nữa. Thôi! Để ngày mai anh dẫn em ra ngoài chơi. Còn nữa, em làm ơn đừng nghĩ thêm trò chơi nào hết!!! Anh khổ lắm rồi!
T______T
Tôi tệ đến thế hay sao???
Huhu...
Không chịu đâu!!!
***************Sunflower
Tôi bắt đầu suy nghĩ đến việc đặt tên cho con của mình. Là con trai, tên gì cho hay nhỉ??? Phải đặt làm sao vừa nói ra phải thể hiện được khí phách văn võ song toàn của nó. Hừm!!!
Họ Lâm??? Họ Lâm! Haiz...Tên gì đây!!!
Lâm Thế Minh??? Èo, dở ẹc.
Lâm Thế Duy??? Làm ơn , con là do tôi sinh, ít nhất phải có tên tôi chứ!!!
Lâm Thế Nhất??? Mẹ ơi, nghe sao mà giang hồ thế???
Lâm...
Lâm...
Lâm...
Cuối cùng, kín hết cả hai tờ giấy A4 cũng không suy nghĩ ra được một cái tên nghe sao mà văn võ song toàn, thể hiện đầy đủ khí phách nam nhi, lại còn cả dân trí thức con tổng giám đốc nữa!!! Trời ơi~~~~
Haizzz…Thật ra là cái tên gì nghe cho hay đây ta??? Làm sao để có một cái tên nghe thật là oai phong như của anh và nghe mượt mà như của tôi nhỉ??? Lâm Thế Ưu và Nhất Hiểu Nguyệt thì đặt thành cái gì???
- Nguyệt??? Nguyệt!!!!!!-Anh la lên. Bây giờ tôi mới hoàn hồn lại. Nãy giờ đi dạo mà tâm trí cứ thẩn thờ. Haizz…
- Ơ?! Dạ???
- Em thả hồn đi đâu vậy hả???-Anh thắc mắc.
- Đâu có đâu!!!-Tôi cố cãi. Tên gì bây giờ?!!!
- Còn nói đâu có?
- Thì không có thiệt mà!!!
- Mà em đã nghĩ ra tên nào đặt cho con chưa? Haizzz…Anh nghĩ mãi cũng không ra.-Anh vò đầu bứt tai. Tôi nghe đến đó thì trong lòng vui như Tết, hóa ra cũng không phải mình tôi chịu đau thương!!! Hehe.
*****************Sunflower
Tôi không có việc gì làm nên tiện tay vớ lấy cuốn sách nào đó bên cạnh. Là “Thập đại mỹ nhân Trung Hoa”
- Đâu có gì khác lạ đâu?!-Tôi nhủ thầm.
Cho đến khi tôi đọc đến người cuối cùng, Trần Viên Viên. Chẹp! Làm như tôi bẩm sinh thông minh hay là sao í! Trong đầu bất chợt lóe lên cái tên, Lâm-Hiểu-Viên!
Haha!!! Vậy là tôi biết con trai tôi sau này tên là gì rồi! Lâm-Hiểu-Viên!!!