- Anh còn tưởng bị vợ bỏ rơi rồi!!!-Anh đáng thương hề hề nói.
- Em cũng định rồi đó!!! Nhưng vì...một-số-người gây áp lực quá lớn nên em đành chịu vậy!!!
- Hihi...
Binh!!!
Tôi tức giận đập tay lên bàn. Nói như hét:
- Cái gì??? Còn cười??? Anh còn không nói con Bông lớn bông nhỏ gì của anh là tôi chém chết anh luôn đó!!!!!!!!!
- Em à! Thực ra...Bông Nhỏ...không phải là người đâu!!!
????
Tôi hóa đá. Không phải là người??? Vậy thì là quỷ ư???
- Đó...là con chó. Con chó ấy tên là Bông Nhỏ.
Con...con chó??? Mặt mũi tôi đoan trang thế này...lại đi ghen...với một con chó??? Huhu...Nhục quá!!! Để tôi chết đi cho xong!!! Huhu...
- Haizzz...Vốn dĩ anh không định nói ra, nhưng thấy em...ghen tuông dữ dội như vậy xem ra anh phải nói rồi!!!-Anh thở dài. Tôi bán tín bán nghi nhìn anh.
- @#%*@%^&///...???...!!!...T___T...^O^-Anh kể liên miên cho một hồi. Tôi nghe xong, ngây ngất mất 3s sau đó cười ha hả. Có ai thăm người bệnh mà khùng như tôi không trời!!!
...
Hồi lúc anh 5 tuổi, ba mẹ anh đem về con chó nhỏ, anh đặt tên cho nó là Bông Nhỏ.
Anh rất là thương nó, xem phim cũng cùng nó xem. Anh nâng niu nó như vậy, yêu thương nó như vậy nhưng ba mẹ anh lại đem Bông Nhỏ cho người khác. Khi anh đi học về, anh tìm mãi không thấy Bông Nhỏ, sau khi biết ba mẹ đem nó đi, anh òa khóc. Giận dỗi 3 ngày trời.
Về sau, ngay cả lúc đã lớn, đã trở thành người đàn ông chững chạc, anh cũng muốn nuôi một con chó nhỏ, xem nó là Bông Nhỏ để đối đãi. Đáng tiếc, chó chưa tìm đến cửa thì tôi đã vác xác đến. Vậy là, cái đêm đó anh say đến mơ mơ hồ hồ, nhìn kiểu gì từ một cô gái dễ thương như tôi lại hóa thành con chó Bông Nhỏ nhà anh!!!
************Sunflower
- Em không được cười!!!!-Anh đỏ mặt tía tai.
- Hahaha...
BINH!!!!!!!!!
- Mẹ?!!! >O<
- Con nhỏ này!!! Vậy mà còn cười được hả???-Mẹ hét oang oang. Tai tôi thiếu điều muốn điếc luôn.
- Đâu có đâu!!!
- Thôi mày biến về!!! Đứng đây cười nữa thì người khác tưởng mẹ mày có đứa con bất bình thường.
Tôi dỗi, đi về luôn!
*************Sunflower
Bốp.
- Ơ???
Tôi luống cuống, va vào một người cao lớn.
- Là anh???-Tôi ngỡ ngàng. Hóa ra là anh chàng lịch thiệp lần trước tôi gặp trên đường.
- Là em???
Anh ta hình như cũng nhận ra tôi rồi.
- Xem ra chúng ta...thật là có duyên.
- Vô duyên thì có!!!-Tôi nói nhỏ đủ nghe. Định đi lướt qua anh ta thì bị anh ta chặn đường lại.
Anh ta muốn gì đây???
Tôi trừng mắt lên:
- Ủa??? Đường này của nhà anh hay sao mà dám cản tôi??? Hả??? Hả???
- Em nói đúng rồi đó!!! Hihi...Bệnh viện này của nhà anh nè!!! Hihi...Cho nên đường này cũng là của nhà anh luôn!!!
T___T
Đúng là thứ mặt dày, mặt dày như da hải cẩu!!! Huhu...Đúng là ra ngõ gặp ma mà!!!
- Anh làm ơn xéo đi cho tôi!!! Xéo ngay khỏi tầm mắt tôi!!!-Tôi lớn tiếng. Không biết vì sao tôi lại có linh cảm anh ta...không phải là người tốt!!!
- Haha...
Anh ta đổi giọng cười vang. Khom người siết chặt cằm tôi, nhìn xoáy vào ánh mắt giống như đang thôi miên tôi vậy.
- Em đang làm gì vậy Nguyệt??????????
Một tiếng hét vang lên rần trời!!! Tiêu rồi!!!
Á a a a a a a!!!!!!!!!!!!