- Phù! Cuối cùng cũng thoát! -Tôi đưa tay lên trán quệt mồ hôi đi. Quả là khủng khiếp!!! Tôi vừa vào nhầm phòng lúc người ta đang ân ái với nhau ư??? Trời ạ!!! Tôi chưa bao giờ muốn chết như bây giờ cả!Chúa ơi! Cứ nhớ tới cái cảnh cô gái ấy cuộn người trong chăn, mặt đỏ lựng còn tên kia thì ngang ngược ôm lấy cô ta là tôi ăn bao nhiêu cứ muốn nôn hết bấy nhiêu.
- A!!! Tức chết mất!!!- tôi giậm chân đùng đùng trong thang máy. Đột nhiên cái thang máy hình như..ngừng lại?! HẢ??? Tôi là super girl sao? chỉ giậm chân thôi đã làm cái thang máy đình công luôn rồi!!!
Tôi định gọi lễ tân thì phát hiện...điện thoại mất sóng!!! Huhu...Tức là đêm nay tôi phải ngủ ở đây sao??? OA...
Rầm...rầm...
- Có ai không??? Giúp tôi với!!!-Tôi gào lên nhưng một chút động tĩnh cũng chẳng thấy.
Tích tắc...tích tắc...11h30"
Huhuhu...Sao không thấy ai hết vậy???
Trong lúc tôi lơ mơ thì thấy một bóng người tiến vào. Là anh ta ư???
- Là cô! Nhất-Hiểu-Nguyệt
- Xin lỗi! Không quen!
"Tránh voi chả xấu mặt nào", tốt nhất đừng dính dáng tới anh ta!!!
- Ai da!!! Sao cô mau quên thế? Cô hại tôi một chút hứn thú với cơ thể của Lam Như cũng không có vậy mà chưa gì đã quên ư???
Hừ! Đúng là cái đồ nhỏ mọn ,mỏ nhọn mà!!! Chỉ vào nhầm phòng thôi mà làm thấy ghê!
Mà giận cũng phải thôi.Cũng may là anh ta không phải đang động phòng đêm tân hôn nha!!! Nếu không chắc ba đời sau của Nhất Hiểu Nguyệt này cũng bị nhà họ Lâm của anh ta cạp đến một mẩu xương cũng chẳng còn! Hix.
Đi thang máy với anh ta quả là ác mộng. Cả đoạn anh ta cứ nhìn chằm chằm vào tôi như muốn ăn tươi nuốt sống. Quá đáng hơn, tôi dường như có cảm giác ánh mắt ấy như xuyên qua lớp áo của tôi a!
Ding...
Huhu...Cảm tạ Đức mẹ Maria đã đưa con ra khỏi địa ngục ạ!!!
- Nhất Hiểu Nguyệt! Hy vọng chúng ta sẽ còn gặp lại!-Anh ta nói. Tôi chỉ biết nhăn răng ra cười tỏ vẻ đồng tình nhưng trong tâm lại gào tướng lên:
" Tôi nguyện cả đời này cả cái bóng anh tôi cũng không gặp! Anh chính là khắc tinh của Nhất Hiểu Nguyệt tôi!!!"