Chương 13: ĐỌC NHIỀU TRUYỆN VIỄN TƯỞNG LÀ KHÔNG TỐT!

- Em là trò gì thế hả???-Anh ta giọng nói khàn khàn, có phần bực bội. Cũng phải. Tôi cứ bám dính lấy anh ấy không bực mới lạ. Nhưng...tôi sợ ma!!!

- Hơ hơ...-Tôi bất đắc dĩ cười khan hai tiếng. Huhu...Sợ chết đi được!!!

- Nguyệt à! Lúc trước tôi nghe nói ở đây từng có người chết a!

- HẢ???? SAO????-Tôi xám mặt vội quay sang anh ta. Đừng có dọa tôi thế chứ!!!

- Em không biết? Haizzz...Lúc trước ở đây có người thắt cổ tự tử, kể từ đó người ta hay đồn ở đây thường xuyên có cái bóng trắng lướt qua...HẢ??? Hiểu Nguyệt! Em bị gì thế hả?

- Có...có người chết? HUHU...

- Á?! Sao...sao vậy?

- Tôi...tôi...tôi đọc truyện ma...nói rằng...người chết do tự tử thì âm khí rất nặng! Huhu...Thế Ưu...Chúng ta sẽ không bị nó bắt đi chứ?! Tôi sợ lắm!-Tôi ôm anh ta chặt cứng như sợ buông ra thì con ma đó sẽ nhào tới bắt tôi đi vậy.

- Đừng..đừng sợ!!!-HƠ! Tôi không nhìn nhầm chứ?! Sao tôi thấy anh ta đang nhịn cười nhỉ?

Lúc trước đọc nhiều truyện ma nên bây giờ trí tưởng tượng đâm ra phong phú quá mức. Nhìn cái gì trong đêm đen tĩnh mịch cứ ngỡ là quái vật. Khổ thân!

- Nào! Ngoan, đừng có sợ nữa! Buông tay ra xem. Có anh mà!-Lâm Thế Ưu nhẹ nhàng gỡ tay tôi ra. Thế nhưng, do tôi chỉ mãi suy nghĩ mà lát nữa nhìn lại thì chẳng thấy anh ta đâu. Huhu...Một mình tôi ư?

Thoáng chốc, có một chiếc khăn trắng bịt mũi tôi, lập tức chìm vào hôn mê.

Ui da...Đầu đau quá đi mất!!! Hic! Cái quái gì xảy ra thế???

Ơ...Ai? Ai dám trói tay tôi, lại còn bịt mắt tôi nữa chứ??? Đất nước này là nước dân chủ nha!!!

- Chị ơi! Con nhỏ trong đó tính sao hả???-Giọng một người vang lên.

Hơ hơ...Ai nói cho tôi biết có chuyện gì thế hả???

- Tại con nhỏ đó mà tao ra nông nổi này. Chắc tao phải chặt tay chặt chân nó cho bõ tức quá!!!

Hồ...Hồ Lam Như? Huhu...Không phải hôm nay là dứt kiếp của tôi rồi chứ hả? Không, tôi không muốn!!! Lâm Thế Ưu, làm ơn đến đây dẹp con điên này đi giúp tôi đi!!!

- Hừm! Chị làm vậy không hay đâu. Đất nước này còn luật pháp mà!

- Chứ mày tính xử lý thế nào hả???

- Hơ hơ...Cho sếp đá nó là xong...

Gì...gì kỳ vậy hả? Chẳng phải lần trước đi uống rượu với tôi nó còn bình thường mà. Hay nó bị người ngoài hành tinh tẩy não?! ORZ...Bây giờ không phải lúc nghĩ ngợi nhảm nhí mà phải thoát ra cái đã.

- Thế này nhé! Tìm đại một thằng về ngủ với nó để sếp tức là được!!!

- Haha...Làm theo ý mày đi!

Lũ khốn kiếp! Đợi tôi thoát ra nhất định sẽ xử đẹp bọn nó!

- A...-Đầu tôi bị va vào cạnh bàn nên đau điếng.

- Hình như nó tỉnh rồi đó chị?!

- Vào xem!

Tôi vờ nằm dài bất tỉnh. "Quân tử trả thù mười năm chưa muộn", chờ đó!

- Hơ hơ...Để tao coi mày được sếp thương bao lâu nào!

- Bây giờ em ra ngoài tìm người nhé chị?!

- Ừhm...Đi sớm về sớm đó!

**********************Sunflower

Tôi loay hoay tìm cách gỡ khăn bịt mắt ra, nhất định phải thoát cái đã.

- Mày có vẻ khổ nhỉ?-Hồ Lam Như tiến đến gần tôi. Tôi theo phản xạ lùi về sau. Ai da...Trói gì mà chặt thế này???

- Hừm! Mày muốn gì hả???

- Tại mày mà tao bị sếp bỏ rơi!

- Cái đó là tại mày chứ đổ thừa cho tao làm gì???

Bốp...

- A...-Con điên đó dám đánh tôi hả???Grừ...

- Mày im đi!!! Chờ khi sếp thấy mày ngủ với thằng khác để xem còn thích mày nữa hay không?

Vừa khi đó...

- Chị ơi! Em tìm được người rồi nè! Choa, công nhận mày tỉnh đúng giờ ghê!!!

- Mấy người...mấy người...không được làm bậy nha. Tôi...tôi đi báo cảnh sát đó!!!

- Tao thách mày đó! Hứ!-Lam Như cùng hai người còn lại nghênh mặt thách thức. Không được! Nhất Hiểu Nguyệt này thà chết trong hơn sống đục. Trước cũng chết, sau cũng chết. Hừm! Cho mấy người một trận rồi chết sau cũng được.

- Tôi...tôi...Tôi liều chết với mấy người!

Tay bị trói chặt nên có chút khó chịu. Tôi cứ đá chân loạn xạ, khi con nhỏ đàn em của Lam Như vừa định tát tôi thì tôi theo bản năng tránh đi, tiện thể gạt chân cho nó té luôn. Hơ hơ...Không ngờ tôi đơn thân độc mã lại có thể đánh giỏi thế!!! Tương lai có thể nối nghiệp Lý Liên Kiệt. Hehe...

Oái! Tôi lại suy nghĩ vớ vẩn gì nữa vậy nè!!!

- Cô gái ngoan! Đừng có nhọc công nữa. Chúng tôi tới 4 người, cô chỉ có một mình thôi à!!!-Tên đàn ông mà cô gái kia dẫn về tiến gần đến tôi, nở nụ cười thật giống ác quỷ. Tôi thật muốn khóc thét lên.

Thà để tôi bị Lâm Thế Ưu nhục nhã còn hơn là chết ở đây!!!

- Cấm lại gần tôi!!! Đồ điên!!!!!-Tôi gào tướng lên.

Binh...Tên khốn kiếp kia đột nhiên ngã quỵ xuống. Lâm Thế Ưu???

Sao giờ này mới tới hả??? Không đợi mùa trăng năm sau đến hốt xác tôi luôn?!-Tôi lập tức biến cảm kích thành phẫn nộ. Huhu...May quá! Anh ta tới rồi, tôi cuối cùng cũng được cứu rồi!!!!

- Hồ Lam Như? Cô dám bắt cóc người của tôi hả???

- Sao anh bênh vực nó quá vậy???-Hồ Lam Như hai mắt long lên sòng sọc.

- Cô là người không não hả? Bạn gái kiêm vợ sắp cưới của tôi đương nhiên tôi phải bênh vực. Không lẽ bênh cô!-Anh ta hất mặt, tự tin nói.

- Hừ! Thứ mà tôi không có, người khác cũng đừng mong đụng vào được.

Dứt lời, nó dí sát cây dao lên cổ tôi. A!!!!! Giết người a!!!!

- Nè!...-Lâm Thế Ưu lập tức chạy tới hất con dao đó ra. Phù! Mém chết.

- Ê! Coi chừng!

Đằng sau anh là tên tâm thần khi nãy, hắn đang giơ cao cây gậy chuẩn bị đánh xuống.

Binh...Một cước của anh làm tên đó văng ra. Choa! Cao thủ võ lâm!

...

Sau khi kết thúc trận ẩu đả, tôi mới để ý thấy trên người anh có khá nhiều vết thương. Bàn tay khi nãy hất con dao ra đang chảy khá nhiều máu, vậy mà anh ta cứ dửng dưng như không. Nước mắt tôi bị lòng tốt của anh cảm hóa, chảy ào ào như sông, như suối!

- Đừng khóc! Đừng khóc! Không sao đâu!!!

- Bị như vậy còn nói không sao? Thế nào với anh mới là có sao hả???

- Mất em mới là có sao!

- Lắm lời!

- A?! Em dám mắng sếp mình lắm lời hả??? Gan nhỉ?

- Ừ! Mắng đó! Ngu như heo í!!!

- Ít ra không sợ ma là được!-Anh cố tình nói cho tôi nghe. Vẫn còn dám giỡn dai.

- Lâm-Thế-Ưu!!!! Anh nói cái gì đó????