Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

ᗷiếи Ŧɦái! Tránh Xa Ta Ra!

Chương 11: NGƯỜI MẸ GƯƠNG MẪU

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi cùng Lâm Thế Ưu đi tới chỗ hẹn cũ nhưng lại không thấy mẹ đâu, giác quan thứ sáu cho tôi biết kì này tôi tiêu đời cái chắc!!!

Vác cái thân mềm oặt như cọng bún thiu ra bãi đổ xe, mắt nhắm mắt mũi tôi liền đâm sầm vào một người.

- Mẹ!-Tôi kêu lên một tiếng. Cơ hồ muốn quay đầu bỏ chạy thiệt lẹ.

- Con nhỏ này!!! Nãy giờ mày đi đâu hả??? Có phải không muốn xem mắt nên bày trò không hả??? Mày muốn chết chắc?!!!-Mẹ tôi mắng te tua. Tôi thật muốn gào lên oan ức.

- Mẹ à…Con…

Huhu…Con gái xin lỗi mẹ! Lúc đi thì băng thanh ngọc khiết, lúc về thì mất hết trong sạch.

Tôi rất muốn giải thích nhưng lời chưa ra khỏi miệng thì phải ngậm ngùi nuốt lại. Oaoa…Còn không phải tại hắn hại tôi thê thảm vậy sao? Tôi muốn bỏ chạy, tôi muốn bỏ chạy a!!!

- Thưa bác…Sở dĩ Hiểu Nguyệt không chịu đi xem mắt là vì…vì cô ấy đã có bạn trai rồi!-Hắn đứng bên cạnh giải vây cho tôi. Phù! Mém chết!

- Có bạn trai? Cậu ư?-Mẹ tôi trên mặt viết rõ 2 chữ: Nghi ngờ.

- Vâng. Công việc ổn định, là sếp của một tập đoàn. Ngoại hình thì…tin chắc bác có thể đánh giá chính xác.

Sặc…Tự cao tự đại. Hừ! Tôi còn tưởng là tổng thống Obama giới thiệu ấy chứ!!! Vậy mà mẹ tôi nghe tới mức 2 con ngươi muốn nhảy ra ngoài. Kế đó, bà đẩy đứa con gái thân yêu này qua một bên rồi tiến tới gần hắn, cười tươi như hoa:

- Chậc, cháu là bạn trai của Hiểu Nguyệt nhà bác hả??? Thiệt tình…Con nhỏ này sao lại ngu như thế!!! Đã có bạn trai còn giấu giấu giếm giếm, mày thích chết à?!

Mẹ ơi! Hắn mới làm bạn trai của con 2 tiếng trước thôi. Sao mẹ lại kì thị như thế! Hừ! Nếu mẹ biết hắn vừa cướp đi trong sạch của con để xem mẹ có còn nhỏ nhẹ với hắn thế hay không???

- Mẹ à! Chúng ta về nhà thôi!-Tôi lên tiếng nhắc nhở.Cả người ê ẩm không thôi. Đứng vững cũng khó nên đành dựa vào người hắn sẵn mượn dịp nói với mẹ tôi chúng tôi “tình thương mến thương” a!

- Ôi dào! Gấp gáp cái gì!!! Này! Có gì hôm nay con ở lại nhà Hiểu Nguyệt luôn nhé!

Mẹ! Mẹ biết mẹ đang làm cái gì không hả??? Mẹ đang dẫn một tên da^ʍ tặc vào nhà con ấy!!!

- Được vậy thì hay quá! Bác với Nguyệt cứ lên xe con để con chở nhé!!!-Grừ! Cái đồ cáo già đội lốt thỏ non. Hắn bỏ bùa chú gì với mẹ tôi thế này!!! Hic!

- Con gái ngoan! Hôm nay con cứ ở đây nói chuyện, tâm sự với bạn trai đi nhé. Cơm nước cứ để mẹ lo.

Bóng mẹ tôi vừa khuất tôi lê tấm thân tàn tạ lên phòng trong bụng chỉ muốn mọc thêm cái cánh để bay lên phòng cho lẹ mà thôi.

- Mẹ em vui thật đấy!-Anh ta đứng đằng sau nãy giờ chỉ toàn cười nói với mẹ tôi bây giờ đột nhiên chuyển đối tượng.

- Cảm ơn.

Sở dĩ tôi không nói nhiều xa xả như mấy bữa trước bởi vì chẳng còn sức lực đâu mà nói nữa. Hức! Mẹ ơi, sao mẹ nỡ lòng đối xử với con gái như vậy.

- Vẫn còn thấy khó chịu hả???

- Anh nói xem!-Tôi tức muốn lộn ruột. Thằng cha này chẳng bao giờ biết đến cảm nhận của người khác hết. Không biết có phải kiếp trước tôi cưỡng hiếp hắn hay không mà kiếp này hắn theo đuôi tôi dai như đỉa đói í!

- Em yên tâm! Tôi sẽ cưới em mà!

- Hừ!

Tôi không nói thêm, chỉ biết chạy vèo lên phòng. Hừ! Thằng cha này chắc là quỷ sai tới bắt nạt tôi rồi! Huhu...

Hừm! Ngồi ăn cơm chung với hắn thật sự là khiến tôi khó chịu vô cùng. Thà hắn cứ như bình thường còn hơn phải dịu dàng, hiền lành như thế.

- Nguyệt à! Món này cũng rất ngon, ăn nhiều một chút nhé!-Hắn cười như hoa gắp qua cho tôi. Chúa ơi!

Mẹ tôi nhìn thấy cảnh tương thân tương ái này không khỏi mỉm cười. Hơ...Cười gì chứ? Nếu mẹ là con cam đoan chỉ muốn quỳ xuống van hắn cách xa mình một chút thôi!

- Thế Ưu à! Hay hôm nay cháu ở lại đây luôn nhé?-Mẹ tôi ngỏ ý. Tôi suýt nữa chết nghẹn. Mẹ ơi! Nhà mình chỉ có 2 phòng thôi!!!

- Mẹ! Không cần đâu, anh ấy nhà cao cửa rộng việc gì phải ở đây chứ!!!-Tôi nhắc khéo mẹ.

- Cô nín đi!-Mẹ tôi lườm một cái sắc như dao. Huhu...Sao ai cũng dùng thái độ này để đối xử với tôi thế hả???

- Ừhm...Nguyệt à! Anh sẽ ở lại đây! Nếu em thấy không tiện thì anh ngủ ở phòng khách?

- Không được!-Tôi với mẹ đồng thanh. Tuy nhiên, ý nghĩa lại khác nhau hoàn toàn. Tôi không được vì hắn không-thể-ở-nhà-tôi!!! Còn mẹ tôi không được là vì không-thể-để-hắn-ngủ-ở-phòng-khách! T_T

*********************************Sunflower

Màn đêm buông nhanh, gió lành lạnh xuyên qua màn cửa ùa vào phòng. Tôi nằm trên giường suy nghĩ miên man. Còn cái người ngủ say như chết ấy thì nằm dưới đất. Haizzzz...Thiệt tình...bây giờ tôi thấy không cần hắn chịu trách nhiệm gì nữa đâu! Mệt quá! Cứ như ma đói í, bám dai không dứt!

Không biết hắn nghĩ gì mà thái độ lại thay đổi nhanh như vậy?

Tôi với tay lấy cái điện thoại, nhắn cho Cổ Ngân Châu một mẩu tin: "Này, thế nào là yêu một người hả?"

Chờ mãi không thấy nó nhắn tin lại nên tôi ngủ khi nào không hay. Chỉ biết rằng, dường như có ai đó...ôm tôi, để tôi ngủ trong vòng tay ấm áp.
« Chương TrướcChương Tiếp »