Chương 97

Cá Basa

Pực!





Tạp Văn ngẩn người cúi xuống nhìn 4 đầu ngón tay trắng nõn đầy máu xuyên qua trên l*иg ngực mình, run run nhìn ánh mắt nhu hòa dịu dàng của Hạ Tiểu Hi, một cơn sợ hãi xa lạ tràn vào não hắn, lại khiến cho hắn hưng phấn không thôi.





Hạ Tiểu Hi mỉm cười, liếʍ đi máu tươi ngọt ngào trên khóe môi Tạp Văn, bàn tay từ sau lưng của hắn móc ra trái tim màu đỏ, một bên thỏa mãn ôm lấy cơ thể mềm nhũn của hắn vào lòng, một bên mang quả tim ấm áp kề lên má, đầu lưỡi khẽ liếʍ những giọt máu nóng hổi tanh ngọt.





"Ah ha... anh trai làm hỏng mất đồ của Vân Vân, cho nên bây giờ anh trai phải đền lại một thứ như vậy cho Vân Vân đúng không?" Cô ngây thơ lại hưng phân cười nói.





Tai Tạp Văn càng lúc càng ù đi, âm thanh của hạ Tiểu Hi lúc được lúc không truyền vào trong tai hắn, dịu dàng lại như có ma lực.





"Anh trai, Tiểu Hi tin tưởng anh trai yêu Tiểu Hi rồi."





Lúc đó, trước khi Tạp Văn mất đi ý thức, hắn nghe được như vậy, khóe môi trước khi chết còn không nhịn được vạch ra một đường cong nghiền ngẫm.





Ra vậy...





Không phải Vân Vân, là Tiểu Hi...





Một cơn mưa lạnh lẽo đổ xuống, Hạ Tiểu Hi khẽ quay người, nhìn cô gái một thân rũ rượi phía sau hỏi: "Cô vẫn chưa rời đi sao, Athena?"





"Sau khi làm rất nhiều chuyện phản bội lại Tiến sĩ của cô như vậy?"





Cơ thể Athena run lên, nước mắt lạnh lẽo rơi xuống lại bị những giọt nước mưa rửa trôi đi. Cô ta nhìn về phía Hạ Tiểu Hi, khóe môi run run: "Tôi làm như vậy là vì..."





"Vì yêu tôi?" Hạ Tiểu Hi che miệng cười lớn, cười tới bất diệt nhạc hồ, cô đi tới vuốt lên khuôn mặt trắng bợt vì mất máu của Athena dịu dàng hỏi: "Vậy cô yêu tôi ở điểm nào? Này? Vì tôi xinh đẹp? Hay là cảm thấy khí chất thật thuần khiết, muốn vấy bẩn tôi?"







Càng nói, trong đầu Hạ Tiểu Hi càng hiện lên những khuôn mặt kia. Bọn hắn sẽ cười, sẽ nói yêu cô, nhưng cũng sẽ gϊếŧ cô không chút gớm tay. Yêu của bọn họ là ở đâu?





Nói đúng hơn là, cô hấp dẫn bọn họ, khiến bọn họ ảo tưởng rằng bọn họ yêu cô thôi!





"Ha ha..." Hạ Tiểu Hi bật cười, dùng mũi chân đá bay Athena xuống mặt đất bẩn thỉu, dẫm thẳng vào ngực cô ta, lạnh lùng nói: "Nếu vậy, chứng minh cho tôi thấy tình yêu của cô đi."





Cô gái ấy giống như thần minh của ta, khiến cho ta một lần nữa biết thứ gì gọi là khao khát, là ước ao...





Giống như khi ấy, trời đất tối tăm, một nửa cơ thể cùng một bên mắt bị thiêu đốt nát vụn, mầm mống dị năng nhỏ nhoi trong cơ thể cô giúp cô còn có thể duy trì chút hơi tàn, từ từ nhìn bản thân mình chết đi.





Sau đó chính là một giọng nói đấy: "Tạp Văn, cứu cô ta đi."





Cuộc đời của Athena chính là được cứu rỗi như thế!





Sau đó Athena trơ mắt nhìn Tạp Văn cải tạo Hạ Tiểu Hi, thậm chí còn muốn xóa bỏ bản ngã của cô, muốn biến cô ấy trở thành một con rối chỉ biết lập trình theo câu nói của hắn!





Tạp Văn hắn cho rằng hắn là ai!!?





Athena hoàn toàn không thể cho phép điều này xảy ra, cô luôn tìm cơ hội để lẻn vào phòng thí nghiệm chỉnh sửa một số thứ, khiến cho thí nghiệm của Tạp Văn không hoàn hảo, giữ được lại Hạ Tiểu Hi!





"Cô đã cứu tôi, là ánh sáng của cuộc đời tôi! Nếu cô muốn tôi cũng sẽ cho cô cả trái tim, thể xác này! Chỉ cần là có thể hữu dụng với cô..." Athena sùng bái cùng thề thốt nói.





Tính mạng này là do cô ấy mang về, thuộc hoàn toàn về Hạ Tiểu Hi.







Hạ Tiểu Hi nhìn Athena, một kẻ lại một kẻ nói yêu cô. Bọn họ không mệt mỏi sao chứ? Yêu dễ dàng như vậy ư? Chỉ là một cái ánh mắt đã có thể nói rằng đó là tình yêu?





"Tôi không tin tưởng và thứ tình yêu của các người! Và cô, ngay từ đầu cứu mạng cô cũng chỉ là một cái sắp xếp nhỏ của tôi tôi!" Hạ Tiểu Hi bật cười, đi tới chỗ của Athena vuốt ve chiếc cằm thon gọn hỏi: "Và cô đã làm y như tất cả những gì tôi muốn, quả là một con cờ trung thành!"





Athena mấp máy miệng, đôi mắt mở to nói: "Tôi... có thể được làm con cờ của cô..."





Cô ta mỉm cười hạnh phúc, nước mắt ướt đẫm trên gò má lạnh băng.





"Tôi rất hạnh phúc!"





Ah!!!





Thật là...





Ngu ngốc!





Hạ Tiểu Hi tức giận tới có một cục nghẹn trong l*иg ngực, bức bối tới khó tả! Cô giơ tay, một luồng năng lượng quật bay Athena lên trời, khuôn mặt cô gái nhỏ tái nhợt đau đớn thở dốc nằm rạp dưới đất.





Hạ Tiểu Hi đi tới lạnh lùng nhìn xuống từ trên cao, ngón tay khẽ động, lại cuối cùng quay lưng bỏ đi.





"Cô? Không gϊếŧ tôi...?" Athena cố gắng với theo bóng lưng của Hạ Tiểu Hi, lại không nhận được dù chỉ là một ánh mắt lãnh khốc.





Cô vô thức rơi nước mắt, rêи ɾỉ rầu rĩ: "Không lẽ tình yêu này khiến cô ấy mệt mỏi tới vậy sao?"





---