Cá Basa
"Không cần thiết." Từ Trường Thiên ngăn lại lời nói của người phía dưới, hạ mắt chơi đùa với ngọn lửa rực cháy trên đầu ngón tay. Đôi mắt màu xanh lam đậm khiến cho người ta rùng mình ớn lạnh quét qua một lượt.
Hắn từ hôm ấy, đã không còn thèm che dấu màu mắt đáng sợ này nữa.
"Cứ để mặc bọn chúng giãy dụa đi. còn những kẻ muốn làm phản loạn chống đối.." Từ Trường Thiên xoa xoa cằm. "Tất cả gϊếŧ chết!"
Một mệnh lệnh được ban ra, quyết định vận mệnh của tất cả cao tầng căn cứ Hi Vọng.
"Chết tiệt! Chết tiệt! Nhanh lên, chạy ra khỏi đây! Người của Từ Trường Thiên sắp đuổi kịp rồi!" Đoàn người nối đuôi nhau rời khỏi căn cứ Hi Vọng, bọn họ là những kẻ may mắn nhận được tin tức sớm, nhanh chóng rời khỏi căn cứ ngay trong đêm, không cần phải bỏ mạng lại nơi Hồng Môn Yến kia
"Cha... chúng ta sẽ ra sao..." Một bé gái nắm lấy tay áo của cha mình nức nở.
Mạt thế tới, có một người cha làm cao tầng của quân đội, cô bé được bảo vệ kĩ lưỡng tầng tầng lớp lớp, nào có biết cái gì gọi là mạt thế, tang thi. Lúc này đây rời khỏi căn cứ an toàn, đối diện với miệng máu của tang thi, lần đầu tiên trong đời cô bé cảm thấy cái gì gọi là hoang mang và tuyệt vọng khốn cùng.
"Sẽ... sẽ không có chuyện gì! Chúng ta sắp tới nơi rồi, cố lên con gái!" Người đàn ông lo lắng ôm con gái vào lòng, khuôn mặt trung tuổi nhăn lại thành từng đoàn. Cũng tại ông vô dụng, nghe theo lời xúi giục của mấy người kia, lập mưu lật đổ Từ Trường Thiên.
Bây giờ cây đổ đàn khỉ tan, kẻ chết người bỏ chạy, còn bị dị năng giả của Từ Trường Thiên truy sát.
"Chỉ mong bọn họ tới kịp..." Ông ta cay đắng lẩm bẩm.
"Ầm!"
Một chiếc xe quân dụng đột ngột nổ tung văng lên trời, sau đó rơi xuống ngay trước xe của ông ta.
"Không!!!" Người con trai đang cầm lái rít lên. dùng hết sức bình sinh kéo lại chiếc phanh gấp, tròng mắt muốn nứt ra. Đâm thẳng vào chiếc xe đang cháy rực kia thì bọn họ đều tàn đời!!!
"Kết!!!!!!!!!!!!!!"
"Hộc..."
May mắn, chiếc xe kịp thời dừng lại ngay trước chiếc xe bốc cháy kia chỉ chưa tới 5 cm!
Cả gia đình 4 người còn chưa kịp thở phào, một tiếng thét khủng bố vang lên: "Dị năng giả tới rồi!!!! Chạy mau!!!!!"
"Dị năng giả?" Cô gái ngây ngốc nỉ non nói, sau đó ngay lập tức bị anh trai ôm vào trong ngực lôi ra khỏi xe.
"Chạy mau! Nhanh lên!" Cha của cô bé mang người vợ bị chấn tới ngất đi lên lưng, 4 người bỏ lại một tràng thảm sát phía sau, nhanh chóng dùng hết sức bình sinh bỏ chạy về phía trước.
"Ha ha ha... Trần Dực trung tướng à, chạy một quãng đường xa xôi như vậy trong đêm có mệt mỏi không?" Tiếng cười sắc lẹm truyền tới khiến cho Trần Dực sợ hãi hoảng hốt, ngay lập tức rút ra một khẩu súng lục bên hông đề phòng nhìn xung quanh.
"Là ai!!? Cút ra đây!" Trần Dực gào lên.
"Ha ha... trung tướng, ngài già rồi, bỏ binh đao đi, cứ để cho lớp trẻ chúng tôi thay việc nước việc nhà cho ngài!" Từ trong bóng đêm, một bóng hình mờ ảo lộ ra những đường cong xinh đẹp mềm mại.
"Mị Xảo! Từ bao giờ cô lại đi theo Từ Trường Thiên!!" Trần Dực giật mình thốt lên.
"Ah... còn không phải bởi vì các người định gϊếŧ chết tất cả chúng tôi sao?" Mị Xảo mị mị nháy mắt, đầu lưỡi đỏ hồng khẽ liếʍ môi - một đầu lưỡi tách đôi tựa như lưỡi rắn. Cô ta khẽ vung tay, một đao gió cắt xuống một cánh tay cầm súng của Trần Dực, khiến cho ông ta đau thét lên, ôm tay ngã ngồi xuống đất,
"Cha!!!!!" Cô bé gái nhìn thấy vậy thì không thể nào tin nổi chạy tới ôm lấy Trần Dực, nước mắt lăn dài nhìn về phía Mị Xảo chửi rủa: "Đồ quái vật! Cô là đồ quái vật!!!"
Mị Xảo tức giận tới bật cười, đồng tử chuyển sang màu xanh lục đầy tức giận, bàn tay giơ lên, cầm lấy một thanh kiếm gió vô hình đi tới. Cô cười lạnh: "Quả nhiên là cha nào con nấy, mở miệng liền kêu người khác là quái vật!"
"Nếu như coi dị năng giả chúng ta là quái vật, vậy thì ngay từ đầu đừng có cầu xin sự thương xót giúp đỡ của chúng ta! Đồ nhân loại yếu ớt!" Mị Xảo tức giận hét lên!
Đôi mắt trong suốt này của cô bé, Mị Xảo nhìn thấy ảnh ngược của bản thân, xấu xí đầy tức giận làm sao. Mạt thế tới thay đổi tất cả, kể cả phần thân xác lẫn tâm hồn của con người!
Vậy mà tại sao con bé này vẫn sạch sẽ tới như vậy, giống như bông hoa được bảo vệ chặt chẽ trong l*иg kính, không phải chịu đựng chút mưa gió nào dính lên cánh hoa xinh đẹp vậy!
Những kí ức bẩn thỉu ghê tởm lại hiện lên trong đầu Mị Xảo, mùi máu như bốc lên trong cổ họng cô. Mị Xảo chưa bao giờ gϊếŧ hại trẻ con, thế nhưng hôm nay, thật sự cô muốn để cho ghen tỵ điều khiển bản thân gϊếŧ chết con bé này!
Dựa vào đâu không một ai bảo vệ cô!
Dựa vào đâu một kẻ không có sức mạnh nào như nó lại sống sót tốt đẹp hơn cô!!
Không có sức mạnh nào thì chỉ có thể mặc người chà đạp mà thôi! Giống như cô của ngày đó, bị chà đạp, bị đối xử như công cụ tiết dục, lại bất lực không thể phản kháng, cho tới khi sức mạnh đột ngột bộc phát khi suýt chút nữa bị lũ người kia chơi chết, sau đó gϊếŧ chết tất cả!
"Ha... chết đi!" Mị Xảo cười khàn, nước mắt trong suốt lăn xuống đôi môi mặn đắng, vung xuống thanh kiếm vô hình trên tay.
Máu đỏ chảy dọc thanh kiếm vô hình.
---