Chương 87

Cá Basa

Sau những lời lý lẽ hùng hồn của Tạp Văn thì không khí đột ngột thay đổi, những khuôn mặt của cao tầng căn cứ Hi Vọng thấp thoáng hiện lên ánh mắt tham vọng.





Đây là cơ hội của bọn họ, một cơ hội để gặt hái đỉnh cao sức mạnh!





"Ngài Từ, vì nhân loại, hãy tha thứ cho hành động của tiến sĩ Tạp Văn hôm nay, dù sao chúng ta cũng không thể mất một người mang trong mình trách nhiệm với cả nhân loại như tiến sĩ Tạp Văn được!" Một người mang quân hàm Trung tướng trên vai cười nói.





Những người xung quanh chỉ chờ có thế, nhanh chóng gật đầu, mặt cười cong cong. Một người đi tới vỗ vỗ vai Từ Trường Thiên nói: "Hãy vì nhân loại mà suy nghĩ, ngài Từ, chỉ cần tha cho Tạp Văn lần này, hắn sẽ vì nhân loại làm ra thật nhiều cống hiến cho sai lầm ngày hôm nay. Chúng ta..."





Hắn chưa nói hết lời, đã bị ngọn lửa xanh lam bùng lên đột ngột thiêu đốt!





"Agh!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!" Tên ngu xuẩn hét lên, co quắp vặn vẹo giãy giụa trong ngọn lửa màu xanh lam, cuối cùng bất lực trở thành tro tàn.





"Từ Trường Thiên!!! Ngươi độc tài đủ rồi!" Một người trung niên hét lên, đôi mắt lướt qua sự thù hận đầy âm độc, hắn rút ra khẩu súng trong túi bắn về phía Từ Trường Thiên, cũng hét lên với tất cả mọi người: "Đã tới lúc tiêu diệt tất cả những kẻ Dị năng giả này rồi! Bọn chúng là quái vật, chẳng khác gì lũ tang thi bên ngoài kia cả! Gϊếŧ chết hết bọn chúng!"





Cũng từ lúc này, nhân loại hoàn toàn mất đi lí trí.





Mạt thế? Tang thi?





Bọn họ chẳng còn quan tâm nữa.





Sức mạnh, chỉ cần lấy được sức mạnh tuyệt đối, sẽ chẳng còn gì có thể ngăn cản bọn họ nữa!







Từ Trường Thiên mặc dù đã sớm đề phòng, thế nhưng phát súng này bắn quá gần, không kịp hoàn toàn tránh né, khiến cho một lỗ đạn ghim vào bên dưới hông.





"Ngu xuẩn!" Từ Trường Thiên cười lạnh, đôi con ngươi chuyển sang màu xanh lam đậm lạnh băng, năm ngón tay bốc lên mồi lửa, đốt lên những ngọn đuốc hình người xung quanh.





"Chết tiệt!" Người đàn ông vừa bắn Từ Trường Thiên nhận ra mồi lửa đang bay đến, ông ta nắm lấy cổ áo con trai của mình kéo lấy, dùng con trai thế một mạng.





"Agh!!!!!!!!!!!!!" Thanh niên nọ mặc dù không thể nào tin hành động vô nhân tính của cha mình, thế nhưng cuối cùng chỉ có





Nhân lúc đó, ông ta lùi ra thật sâu, nấp phía sau thuộc hạ của mình, sau đó hét lớn: "Nộp mạng đi Từ Trường Thiên!!!"





Tất cả những rắc rối này đều không liên quan tới Hạ Tiểu Hi, bởi lẽ khi mà Từ Trường Thiên đang bận rộn với những kẻ nổi loạn, cô đã bị Tạp Văn ôm đi nơi khác.





"Tạp Văn, thả tôi ra đi." Hạ Tiểu Hi thì thào, bàn tay nắm lấy chiếc đuôi sắt trên cổ nhẹ nhàng vuốt ve. "Tôi sẽ không chạy trốn mà."





Một ánh mắt lạnh lùng lướt qua khiến cho Hạ Tiểu Hi rùng mình, kinh ngạc nhìn Tạp Văn. Ở đâu ánh mắt si mê ấm áp vừa rồi, ánh mắt Tạp Văn nhìn cô bây giờ giống như hoàn toàn chẳng có lấy một chút tình cảm nào cả!





"Tạp Văn?" Hạ Tiểu Hi áp chế ngón tay run rẩy, đề phòng nhìn Tạp Văn.





Hắn bây giờ giống như mãnh thú, sẵn sàng tấn công cô bất cứ lúc nào vậy!





"Em muốn rời xa anh?" Tạp Văn mỉm cười, đôi mắt sắc bén tới rợn người. Hạ Tiểu Hi lén lau vài giọt mồ hôi trên trán, trong lòng hét to cầu cứu.







"Tạp... Tạp Văn... anh đừng như vậy, em sợ hãi." Hạ Tiểu Hi che mặt nức nở, cơ thể nhỏ bé run rẩy, khiến cho Tạp Văn phải tay chân luống cuống. "Tạp Vân? LÀm sao? Anh dọa tới em hả?"





Mặc dù chiêu giả khóc này không khiến cho Tạp Văn quá mức bối rối, thế nhưng ít nhất nó đã tạm đánh mất sự tức giận vô cớ của hắn với cô.





"Chúng ta đi đâu..." Hạ Tiểu Hi bấm nhẹ lên cánh tay tựa như sắt đá bên eo, nhìn xung quanh chỉ có một màu tối của đêm đen. Tạp Văn dùng tốc độ vô cùng nhanh dẫn cô chạy ra khỏi doanh trại đang hỗn loạn.





Quả đúng như những gì mà hắn đã nói, cơ thể Tạp Văn đã không còn có thể xưng là nhân loại nữa, sở hữu sức bật tự như dã thú và tốc độ khủng khϊếp hoàn toàn không thua kém dị năng giả tốc độ thế này.





Có vẻ như cải tạo nhân thể của Tạp Văn hoàn mỹ hơn Dị năng giả chỉ biến đổi cơ thể rất nhiều, còn so sánh với loại Dị năng giả nguyên tố như Từ Trường Thiên thì chưa rõ.





"Tạp Vân, chúng ta sẽ tới một nơi mà anh trai đã chuẩn bị từ rất lâu cho chúng ta." Tạp Văn mỉm cười, một lưỡi dao tựa như ngón tay kẹp mở nhẹ nhàng vuốt tóc cô. "Ở nơi đó sẽ chẳng có một ai có thể làm phiền chúng ta, anh trai sẽ có thể bảo vệ Tạp Vân mãi mãi."





"Đồng thời tiếp tục nghiên cứu của mình, anh trai sẽ đem Tạp Vân trở thành nhân loại mạnh mẽ nhất!" Trong mắt Tạp Văn đột ngột trào lên những tia sáng sắc bén nhọn, nhìn chòng chọc Hạ Tiểu Hi. "Tin tưởng anh, Tạp Vân sẽ trở thành nhân loại mạnh nhất, sẽ không còn mạt thế, không còn bất cứ ai có thể hủy diệt Tạp Vân của anh nữa!"





Hạ Tiểu Hi tái mét rùng mình.





Muốn cải tạo cô!!?





Không được! Cái thứ nghiên cứu chết tiệt này lại áp dụng lên em gái của mình sao? Tạp Văn hắn điên rồi!





"Mơ tưởng đυ.ng vào Tiểu Hi đi tên quái vật kia!" Một tiếng nói lạnh băng âm u đầy tức giận xuất hiện, sau đó một thanh kiếm kèm theo sấm sét lửa điện quét tới sau lưng Tạp Văn.