Chương 7

Cá Basa

Ta nằm trên giường mà ngủ một hồi, mỗi ngày với ta đều như một cơn ác mộng, gần như khiến ta kiệt sức rồi!





Thức ăn của mẹ rất ngon, không khí trời cũng rất mát mẻ, đột nhiên ta chỉ muốn nhắm mắt ngủ say trên chiếc giường này, mãi mãi không bao giờ tỉnh lại.





Thế nhưng tất nhiên điều đó là không thể nào, ha ha.





Buồn chán, ta cầm điện thoại lên, nhìn số của Trầm Hiên, đột nhiên cảm thấy có chút buồn chán, mò mẫm bấm bấm.





-Ngủ chưa đồ ngốc?





Chờ một lúc lâu sau vẫn chưa có ai trả lời, ta nghĩ chắc là tên này ngủ rồi, đang định ném điện thoại sang một bên, đột ngột điện thoại hơi rung, một tấm hình được gửi đến, Trầm Hiên cả người chỉ mặc một chiếc khăn tắm, tóc đen còn nhỏ nước, nở một nụ cười xấu xa với ống kính.





Mặt ta nóng ran lên, gắt gỏng nhắn một tin.





-Mặc quần áo vào đi >.





-Không thích ~





Tin nhắn cà chớn của Trầm Hiên được gửi tới ngay tắp lự.





-Tôi yêu cầu cậu nhìn kĩ tấm hình này của tôi, nhìn đến khi nào buồn ngủ mới thôi (*cười nham hiểm*)





Ta hắc tuyển ném điện thoại sang một bên, sau đó lại ủ rũ cầm về.





-Được, tôi đang nhìn.





Trầm Hiên chết tiệt!





Điênn thoại trên tay rung chuông, ta bấm trả lời, ngay lập tức nghe thấy tiếng hít thở của Trầm Hiên trong điện thoại.





"Thế nào, cảm thấy mình siêu cấp đẹp trai đúng không? Chỉ nhìn một lát lại muốn nhìn mãi nhìn mãi..."





Ta ngồi nghe Trầm Hiên liên tục nói vớ va vớ vẩn tự sướиɠ về bản thân siêu cấp đẹp trai như thế nào, trong lòng ngoại trừ buồn cười cũng chỉ có càng buồn cười hơn.





"Được rồi, cậu là đẹp trai nhất, anh tuấn nhất. Tôi chỉ muốn nhìn cậu mãi thôi, nhìn không thể rời mắt được." Ta nói một tràng dài, tự nói tự buồn nôn chính bản thân mình.





Ta nghe thấy tiếng hút khí trong điện thoại, tên kia hẳn là đang vui chết đi được ráng nhịn cười đây mà.





Thật sự rất dễ thương, ngạo kiều như vậy.





"Tôi... tôi cho phép cậu nhìn tôi cả đời! Không được phép quay lưng lại với tôi!" Trầm Hiên nói vô cùng nghiêm túc, vành tai đỏ lên như có thể nhỏ ra máu.





Tâm tình này lần đầu tiên hắn được cảm nhận, trái tim tăng nhanh nhịp đập đến muốn chạy ra khỏi l*иg ngực, mong chờ tiếng đồng ý từ cô gái kia.





Hắn không biết, lỡ như bên kia đầu dây trả lời "không", hắn sẽ làm ra chuyện gì nữa...





Ta cười nghiêng ngả một phen mới định lại tâm tình, đang tính trả lời "được" thì đột nhiên có một tiếng đổ vỡ truyền ra từ trong điện thoại, xen lẫn cùng tiếng rêи ɾỉ của Trầm Hiên. Thứ cuối cùng ta nghe được là tiếng điện thoại bị người đặt dưới chân dẫm nát.





Trầm Hiên!





Ta vứt điện thoại sang một bên, đầu óc trống rỗng, chạy ào xuống nhà. Mẹ đang ngồi xem sách thấy vậy bước ra hỏi ta đi đâu.





"Con đến nhà bạn." Ta chỉ nói như vậy, mặc vào giày trượt phóng đến nhà của Trầm Hiên mà ta lấy được từ địa chỉ trên điện thoại.





Hệ thống dường như cố ý, nhà của những tên này luôn vừa vặn nằm trong bán kính 5km.







Ta đã cố gắng dùng hết tốc lực chạy tới nhà của Trầm Hiên, tại sao cửa nhà lại mở?





Ta chạy như bay vào, hét lên "Trầm Hiên!"





Nhìn thấy cửa kính trên tầng 2 bị đập vỡ, ta đã hiểu tiếng động ta nghe được trong điện thoại là từ đâu mà ra, nhanh chóng chạy lên tầng 2, còn không quên nhặt vào tay một cái ống sắt nhỏ gần đó.





Ta nghe thấy tiếng động sột soạt trong một căn phòng, đánh bạo đá cửa ra, sau đó tê dại ngã ngồi xuống, trước mắt chỉ toàn là máu.





Trầm Hiên cũng giống như nữ sinh kia, bị treo trên tường nhà, nơi trái tim bị móc ra, treo lơ lửng trên l*иg ngực.





"Agh!!!!!!" Ta không thể nào nhịn nổi đau đớn gào lên tê tâm liệt phế, lao đến như phát điên gỡ xuống những chiếc đinh trên người Trầm Hiên xuống, mặc kệ máu của hắn chảy trên người trên mặt, ôm lấy cơ thể lạnh lẽo kia mà run rẩy khóc.





Là ta hại hắn... ta lại gϊếŧ thêm một người nữa...





Gương mặt của Trầm Hiên vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt dường như hoàn toàn không hề có một chút chống cự nào, thế nhưng không hiểu vì sao, ta nhìn thấy hai chữ nuối tiếc trong mắt hắn.





Ah, hắn nuối tiếc điều gì, cái kẻ mà ngay cả chết cũng không sợ này. Có phải nuối tiếc vì vẫn còn chưa nghe được lời của ta muốn nói phải không?





Ta cầm trái tim nóng ấm của Trầm Hiên trên tay, nhẹ nhàng ôm nó vào lòng.





Ta không muốn lại phạm phải sai lầm này thêm một lần nào nữa.





Nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt lạnh lẽo, ta run rẩy đặt lên đôi môi đã tím tái kia một nụ hôn xen lẫn với nước mắt.





Ta nói vào tai hắn, dù cho ta biết hắn đã chẳng thể nào nghe được nữa.





"Mình đồng ý, mình sẽ nhìn cậu, sẽ mãi mãi không bao giờ quay lưng lại với cậu, cho dù sau này không thể nhìn thấy được nữa... thì cậu cứ việc... lấy đôi mắt này đi!"





Ta nắm lấy con dao dính đầy máu bị vứt bỏ dưới nền nhà, nhẹ nhàng vuốt ve.





Tống Thanh Minh vội vã chạy lên lầu, thế nhưng hắn chẳng kịp làm gì cả, chỉ nhìn thấy bóng người kia nhẹ nhàng ngã xuống dưới vũng máu, một dao xuyên tim.





Nước mắt lạnh lẽo chạm vào môi, phải một chốc sau ta mới hồi thần lại, ngồi dậy khỏi giường vuốt ve nơi l*иg ngực của ta.





Cái cảm giác tự mình cầm dao đâm vào trái tim kia thật sự là vô cùng khó tả, cảm giác chắc cũng chẳng khác gì ăn phải ruồi vậy.





Hệ thống lần này lại nói ra một lời thoại khác hẳn.





"Kí chủ tự sát, không có nhân tố ảnh hưởng gây nên cái chết, có thể tự do hồi sinh đến thời điểm bất kỳ.





Ta giật mình, hoá ra còn có cái này sao?





Hơi hơi suy nghĩ một chút, khung cảnh xung quanh nhanh chóng biến đổi, trước mặt ta là Trầm Hiên bằng xương bằng thịt đang nói mấy câu vô nghĩa. Ta nhịn xuống xúc động trong lòng, nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn vuốt ve.





Trầm Hiên ngơ ngác nhìn ta, mặt nhanh chóng đỏ bừng, miệng lầu bầu. "Cậu làm cái gì vậy? Cậu có làm như vậy tôi cũng sẽ không đồng ý để cậu quay đầu đi đâu..."





Ta bật cười, một giọt nước mắt không kìm được lăn xuống má.





Trầm Hiên lúc này triệt để đứng hình luôn, như một tượng đá ngây ngốc không biết phải làm gì.





"Tôi sẽ mãi mãi nhìn cậu, nhìn cậu cả đời." Ta nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng đặt nó lên má ta, cảm nhận được hơi ấm chân thực ấy chứ không phải là xúc cảm lạnh băng nữa. "Cho dù sau này khôg thể nhìn thấy nữa, chỉ có thể nhờ cậu bảo quản dùm tôi đôi mắt này, chúng nó là của cậu."





Trầm Hiên đột ngột ôm lấy ta, nâng ta lên trời mà thoả sức ngắm nhìn ảnh ngược của hắn trong đôi mắt của ta, miệng rộng cười tới tận mang tai.





"Tối nay có thể dẫn tôi đi chơi không." Ta mong đợi nhìn Trầm Hiên.







Hắn lại đỏ mặt, khàn giọng ho một tiếng. "Nể tình cậu làm cho tôi vui, tối nay tôi sẽ đặc cách đem cậu đi chơi một phen."





Nói rồi Trầm Hiên đưa ta về tới tận nhà. Thế nhưng ta vẫn còn cảm thấy lo lắng, không muốn để Trầm Hiên một mình về nhà, bèn kéo kéo ông tay áo hắn. "Ở lại nhà tôi ăn cơm đi. Sau đó thì cùng nhau đi chơi."





Trầm Hiên nhìn ta, rồi lại nhìn nhìn cửa nhà, "Ừa" một tiếng, vành tai đỏ đến mức có thể búng ra máu.





Hắn kì thực chỉ là cố chấp mà thôi, cố chấp một cách trẻ con, muốn sở hữu bằng được thứ mà hắn muốn, không hề ngần ngại tổn thương người khác kể cả tổn thương bản thân.





Mẹ của ta nhìn thấy Trầm Hiên thì vô cùng niềm nở tiếp đón, nấu thật nhiều thật nhiều món ăn ngon. Trầm Hiên và ta đều ăn được vô cùng nhiều.





Ăn xong ta cùng Trầm Hiên ngồi ở phòng khách nghỉ ngơi, cùng nhau bàn xem nên đi đâu chơi.





"Công viên? Tôi đâu phải trẻ con đâu!?" Nhưng cậu đâu khác gì trẻ con đâu?





"Thư viện? Tôi ghét sách!"





"Khu thể thao? Đi chơi mà tôi lại để cậu phải nhìn tôi chơi rồi đi về à?"





Ta ngắt lời hắn. "Vậy rốt cuộc cậu tính đi đâu?"





Trầm Hiên rút ra một chiếc thẻ từ trong túi. "Trung tâm thương mại đi."





Lại rất tình cờ gần nhà ta có một cái trung tâm thương mại, ta cùng Trầm Hiên cùng nhau tới đó. Trung tâm thương mại này vô cùng đông người, vô hình chung lại giúp ta có thêm một chút cảm giác an toàn.





Trầm Hiên dẫn ta đến rất nhiều nơi, chúng ta cùng nhau vào shop quần áo chọn lựa, rồi cùng nhau tiến vào rạp chiếu phim xem một bộ phim kinh dị, sau đó thì cùng nhau đi mua đồ ăn ở tầng trên cùng.





"Vui không?" Trầm Hiên đã hỏi ta câu này lần này là lần thứ 12, ta cũng lần thứ 12 nói "Vui."





Hắn vô cùng kiêu ngạo cười ha hả một tiếng, cảm giác như một con mèo đen đang vẫy vẫy đuôi với ta mà tranh công vậy.





Đi chơi ở nơi này khiến ta nhớ về quãng thời gian cùng Hạ Tử Lăng, tên kia rất thích mang ta ra ngoài dạo phố, ép buộc ta phải mặc đồ tình nhân với hắn, vô cùng kiêu ngạo như muốn cho cả thế giới thấy ta thuộc về hắn vậy.





Trước kia ta mới vô tri làm sao, hoàn toàn không nhận ra sự bất thường của người bên cạnh, mà sa vào khuôn mặt dịu dàng đầy giả dối của hắn.





Hắn cưng chiều ta như một nàng công chúa, nhưng đêm về chắc là luôn tìm cách làm mấy điều vô sỉ khi ta đang ngủ, sớm mai thức giậc ta luôn tự hỏi vì sao nơi sạch sẽ như thế này mà muỗi lại thật nhiều, luôn để lại cả tá vết cắn trên cổ ta, khi ta bảo Hạ Tử Lăng phun thuốc thì hắn lại nói rằng nó độc hại không tốt cho sức khoẻ.





Vô sỉ!!!





Ta lắc đầu cười cười.





Dù sao chuyện đã qua, ta cũng đã chết rồi, bị chính cái người luôn yêu thương cưng chiều cắn chết, có thể trách ai bây giờ, ta lúc ấy quá vô tri.





"Hạ Tiểu Hi?" Trầm Hiên nhìn ta bật cười mà không hiểu vì sao. "Làm sao vậy, muốn đi đâu chơi nữa à?"





"Không." Ta lắc đầu. "Tôi đi nhà vệ sinh một chút, cậu đợi tôi."





Trầm Hiên gật gật đầu, ta rảo bước tìm nhà vệ sinh nữ.





Ta mở cửa bước vào, không có ai sao?





Một cảm giác hoảng hốt kì lạ, ta giật mình muốn chạy ra, thế nhưng một vật dài nhọn đâm vào cổ, thuốc nhanh chóng được bơm vào.





Trước khi lại ngất đi ta nguyền rủa một câu.





Nhà vệ sinh a, ta có thù oán gì với nhà ngươi sao QAQ.