Chương 40

Cá Basa

Đập vào mắt Từ Phi Vũ là một bức ảnh cháy xém. Đó là một gia đình ba người, người bố và mẹ mặc áo blouse trắng, cả người phát ra một loại quang mang học giả, đứng song song hai bên một cô bé nhỏ nhắn.





Cô bé nhìn hình như là khoảng 8 tuổi, thế nhưng cơ thể lại có cảm giác rất gầy gò yếu ớt, dường như ốm hơn một vòng so với các bạn cùng trang lứa.





Ánh mắt của cô bé trên gương mặt xanh xao nhìn vào ống kính không có lấy một chút cảm xúc, giống như không phải đang chụp ảnh gia đình, mà là chụp ảnh cho tang lễ vậy.





Mà cũng đúng thật sự là như thế, bởi gia đình chính là nấm mồ chôn của cô.





Năm Hạ Tiểu Hi 15 tuổi bị nhập viện vì sốc điện và đột quỵ vì tụt huyết áp. Tất cả mọi người đều vô cùng lo lắng cho bộ não được dự đoán là sẽ giúp cho văn minh của loài người tiến xa hơn cả trăm năm này, nếu cô có mệnh hệ gì chỉ sợ rằng sự tiến hoá của cả nhân loại sẽ chậm lại.





Nhưng may mắn thay sau đó Hạ Tiểu Hi tỉnh lại.





Lúc này đây cô đã không còn chỉ là một người có chỉ số IQ cao ngất ngưởng nữa, Hạ Tiểu Hi triệt để trở thành một vị thần trong giới khoa học sáng chế.





Năm 16 tuổi thành công điều chế ra vi mạch nano, khiến cho y học thành công ứng dụng, tiêu diệt được căn bệnh AIDS thế kỷ. Các ngành khác cũng bước chân trên một bước dài, triệt để bước lên một tầm cao mới.





Năm 18 tuổi Hạ Tiểu Hi lại khiến cho cả thế giới chấn động với phát minh năng lượng siêu tế bào, kể từ nay dầu khí triệt để bị thay thế bởi nguồn năng lượng sạch mới, cả thế giới đều như quỳ xuống dưới chân cô.





Dưới cái ánh hào quang chói lọi ấy, dường như sự mất tích của cặp đôi bố mẹ cũng bị che dấu đi, không một ai quan tâm đến.





Cuối cùng sự ciệc chỉ bị vỡ lở khi một nhà khoa học tình cờ đi lạc vào một căn phòng thí nghiệm bí mật, sững sờ chết đứng vì hàng loạt tiêu bản nhân thể vô cùng tàn độc vô nhân đạo, cùng với cặp vợ chồng nhà họ Hạ nằm trong mớ dung dịch màu xanh lục trong l*иg kính.





Bọn họ khi được cứu ra vẫn còn sống, sau đó chĩa mũi dùi vào con gái bọn họ, hàng loạt tội ác của Hạ Tiểu Hi bị phơi bày.





Lần này cả thế giới cùng một lần nữa khϊếp sợ, mặc dù là khϊếp sợ theo cách khác.



Những thực nghiệm đáng sợ này vậy mà đã bị Hạ Tiểu Hi bắt đầu từ năm cô bé 10 tuổi! Với vật thí nghiệm đầu tiên là những động vật như chó, mèo!





Và chính là năm 15 tuổi, sau "biến cố" kia, thực nghiệm này chính thức sử dụng con người!





Có người là vì cùng đường, chỉ có thể tự nguyện tham gia vì vật chất hoặc thứ khác, lại có kẻ bị bắt tới - giống như cha mẹ của Hạ Tiểu Hi, hai vị tiến sĩ nghiên cứu nhà họ Hạ.





Được cứu ra bọn họ chỉ còn chút hơi tàn, thế nhưng vẫn cố gắng hết sức kể ra tất cả tội ác của "con gái" bọn họ, với mong muốn thực thi công lý.





Đọc tới đây thì miệng Từ Phi Vũ nhếch lên. Liên hợp tống con gái vào chỗ chết, quả nhiên là một đôi cha mẹ "tốt" hết sẩy!





Đôi cha mẹ "tốt" kia đã thành công đem Hạ Tiểu Hi lên vành móng ngựa, lại không biết trong quãnh thời gian bản thân bị bắt lại, cô đã toả sáng quang mang như thế nào.





Hạ Tiểu Hi vốn có thể có được đãi ngộ như Lâu Dụ, thế nhưng tâm lý của Hạ Tiểu Hi quá cực đoan, còn mang theo hơi hướng tâm lý phản xã hội, luôn nghĩ cách đẩy nhân loại đến đường chết. Cuối cùng cô bị tước luôn cả quyền nghiên cứu, bị tống vào nơi này.





Những người kia dù sao vẫn không thể nào bóp chết được bộ não thiên tài này, dù sao gϊếŧ cô không khác gì gϊếŧ luôn 100 năm tiến hoá sắp tới của nhân loại!





Hạ Tiểu Hi chỉ mới 20 tuổi, vẫn còn rất nhiều thời gian để cống hiến, chỉ cần cô khỏi thứ bệnh tâm lý kia!





Đúng vậy, Từ Phi Vũ thở dài.





Bắt đầu từ tuần sau các quốc gia kia sẽ liên tục cử bác sĩ tâm lý tới phụ đạo cho cô.





"Nói chữa bệnh tâm lý, gϊếŧ chết đôi vợ chồng họ Hạ kia thì hẳn là thứ bệnh này cũng sẽ biến mất, ha ha..." Từ Phi Vũ thừa hiểu tâm lý của bọn tội phạm trong nhà tù này, nhất châm kiến huyết.





Thế nhưng những kẻ cầm quyền kia lại không nghĩ thế, cho rằng có thể dùng đôi vợ chồng kia để kiềm chế Hạ Tiểu Hi, khiến cho cô phải ngoan ngoãn móc đầu óc của cô ra cho bọn họ sử dụng.







Từ Phi Vũ nhớ tới đôi móng vuốt có thể co vào duỗi ra kia của Hạ Tiểu Hi, có chút bất đắc dĩ phì cười.





Hắn lật tìm trong danh sách các bác sĩ tâm lý sắp tới, sau đó giật mình.





"Lại là tên này?" Từ Phi Vũ cười lạnh.





Mang hắn tới gặp Hạ Tiểu Hi là muốn chữa bệnh hay là muốn khiến cho cô thực sự trở thành bệnh thần kinh đây?





Sáng sớm Hạ Tiểu Hi sau khi tập xong bài thể dục, nghe cái loa phát thanh bảo bảo kia nói ngày hôm nay là ngày hoạt động tự do trong khuôn viên nhà tù thì mừng rõ vô cùng, nhanh chóng tìm một nơi vắng vẻ lẩn vào.





Cô phải tìm thứ gì đó có thể đốt được, miếng thịt chảy máu trong phòng cô vẫn còn nằm đấy chưa có công cụ xử lý nữa!





Nếu xài giấy vệ sinh nướng thịt thì sau khi cô "í ẹ" cô lấy thứ gì để lau @.@





Hạ Tiểu Hi vốn định mò tới kho X -2, thế nhưng nhìn mâyd anh quản ngục cầm gậy điện và súng lục đứng ở đó thì cô đành phải từ bỏ ý định này.





Men theo một lối đi vắng người, Hạ Tiểu Hi tìm tới một khu vườn cây khá lớn.





Nhìn trái cây tươi non ngon mơn mởn, cô khẽ nuốt nước bọt.





Thế nhưng tiến lại gần muốn hái nó xuống thì cô biến sắc rụt tay lại.





Không ngờ nhà tù này đặc biệt như thế, trồng loại cây ăn quả chết người này, lại còn trồng cả một vườn!





"Không ăn được rồi..." Cô buồn bực tìm xung quanh, sau đó mắt sáng rực nhìn một đống lá khô bị quét vun vào một góc, liếʍ liếʍ môi.





Liếc nhìn xung quanh một chút, Hạ Tiểu Hi nhẹ nhàng mò lại nơi đó, sau đó lấy lá khô nhẹ nhàng gấp lại thành từng xấp nhét vào bên trong áo ngực.





Chịu khổ một chút vì cái ăn mà thôi T.T xót quá mà...





"Hơi ít..." Cô rên lên, sau đó lại gấp thêm một tập nhét vào bên dưới cái giày.





"Lưng quần..." Hạ Tiểu Hi hắc hắc cười nhồi nhét.





Trong lúc cô đang vội vội vàng vàng, một bóng người mò tới...





"Đốp!!!" Hạ Tiểu Hi bị một vật nặng đập vào gáy, mắt nổ đom đóm ngã xuống.





"Hắc hắc hắc... hôm nay bỗng dưng gặp được con mồi béo bở...





Máu tươi chảy tới, Hạ Tiểu Hi cắn răng nhìn lên một khuôn mặt thô bỉ khiến cho cô buồn nôn.





Tên khốn này lấy gạch chọi gáy cô!





Chết tiệt!





Tên kia còn định mò tay vào áo của Hạ Tiểu Hi, lại đột ngột bị những chiếc vuốt kim loại xuyên thủng não, hòn mắt bị đυ.c xuyên qua, chết nhắm không nổi mắt gục xuống.





"Hộc..." Chết tiệt lại phải gϊếŧ người!







Hạ Tiểu Hi ảo não thu lại móng vuốt, nhìn nhìn tù phục trên người kẻ biếи ŧɦái, sau đó cắn răng lôi hắn vào một góc không ai thấy.





Có lẽ đây là nơi vắng người, cho nên mới có thể loại chầu chực ở đây hành án kẻ khác.





Bây giờ phải nghĩ cách giải quyết hậu quả,





Làm không tốt chỉ sợ Từ Phi Vũ sẽ gây sức ép lên cô.





Hạ Tiểu Hi tìm một góc vắng vẻ không có ai, lôi cái xác nọ vào một cái nhà vệ sinh bỏ hoang, sau đó gọi móng vuốt ra ngoài.





"Có trách thì trách ngươi dám tấn công ta, chết rồi cũng không được chết tử tế!" Hạ Tiểu Hi cười lạnh.





May mắn cô một phát xuyên qua tên này, không gây ra quá nhiều máu tanh, dễ tẩy rửa. Tất nhiên không phải mọi dấu vết đều biến mất, thế nhưng chắc là không có ai rảnh rỗi đi điều tra mấy cái chỗ quét rác bẩn thỉu kia đã xảy ra chuyện gì đâu.





Hơn nữa người chết nơi này nhiều như cơm bữa, chưa chắc khi bị tìm ra chứng cứ đã có người nghi ngờ được cô.





Dù sao cô cũng là phụ nữ chân yếu tay mềm cơ mà O3O





Móng vuốt được mài xoèn xoẹt tới bóng loáng, sau đó bắt đầu công việc của nó, cắt nhỏ tên này thành từng khối.





Trong đầu Hạ Tiểu Hi bây giờ có rất nhiều tri thức phong phú, kể cả sơ đồ của một cơ thể người, cô có thể dễ dàng rạch mổ từng thớ cơ một cách dễ dàng, chính xác tỉ mỉ đến mức không làm tổn thương tới một mạch máu nào.





Nhanh chóng tên tù phạm xui xẻo đã bị chia làm hai đống, một đống xương trắng cùng một đống cơ thịt và mạch máu hoàn toàn không bị tổn hại.





Nếu không phải tình cảnh lúc đó quá nguy hiểm, cô đã có thể giải quyết tên này một cách hoàn mỹ mà không để lại tới một vết máu rồi!





Hạ Tiểu Hi buồn bực lau một ít máu phía sau gáy, máu mất quá nhiều làm cô muốn choáng váng rồi! Phải nhanh chóng phi tang cái xác này sau đó chữa trị nó một phen.





Đống cơ thịt bị Hạ Tiểu Hi đem vào một cái bồn sau đó giày xéo nát tươm, đổ xuống bồn cầu xả nước.





Còn mớ xương trắng vì quá cứng, cô đành phải gom lại đi tới một khu vườn, đào đất lấp lại.





"Phù..." Hạ Tiểu Hi thoả mãn thở phào, sau đó kiếm một cái nhà vệ sinh đi vào rửa sạch máu, không ngờ được khi đang vuốt cổ lại vuốt ra một con chip.





Wtf?





Trong kí ức của cô hình như đâu hề tồn tại thứ này?





Hạ Tiểu Hi nhớ tới vụ khi cô đi lạc tới khu X -2 thì sau đó Từ Phi Vũ dẫn theo quân đội tới giải cứu.





Thực hiển nhiên bọn họ không muốn khiến cho cô đi đời nhà ma, cho nên đã lén lút gắn thứ nào vào trong cổ cô nhằm theo dõi và giám sát, giải cứu khi cần thiết.





May sao qua việc bị tấn công này lại có thể lôi nó ra!





Hạ Tiểu Hi khép lại cửa, sau đó rời đi.





Cô không ngờ được tất cả hành động của mình đều rơi vào một đôi mắt sâu thẳm.





Nam nhân mỉm cười lắc đầu, trên tay là lọ thuốc hoá chất chuyên dùng để xử lí vết máu.





Lần này hắn sẽ giúp cô gái này một phen vậy, ha ha... Dù sao thì hành động thủ tiêu này của cô mặc dù có vẻ hơi sơ sài, nhưng cũng thuận mắt hắn.