Chương 86: Chướng mắt

Lúc này Liêu Thanh Dạ và Hàn Yên đang trên đường đến cục cảnh sát Hạ Thành.

Dọc đường đi Liêu Thanh Dạ điều trong trạng thái im lặng, nhưng càng như vậy lại càng khiến Hàn Yên cảm thấy lo lắng.

" Thanh Dạ, cậu ổn không"

Hàn Yên vừa tập trung lái xe, vừa không ngừng lo lắng cho Liêu Thanh Dạ .

" Nếu mình nói ổn, vậy là mình đang nói dối"

Liêu Thanh Dạ gương mặt thất thần ,đôi mắt ráo hoảnh, vô định nhìn ra bên ngoài , cứ như vậy chẳng khác gì một cái xác không hồn.

" Nếu như cậu muốn khóc, vậy thì cậu cứ khóc thật to đi.

Ở đây không có ai khác cả,đừng cố kiềm nén, đừng làm mình sợ mà Thanh Dạ "

Nhìn Liêu Thanh Dạ thành ra như vậy,Hàn Yên thật sự rất đau lòng .

" Mình còn nhớ rất rõ, năm đó trước khi ba mất, ông ấy đã nắm lấy tay mình.Ông ấy bảo đời này xem như ông ấy đã nợ chị em mình, không thể tiếp tục che chở, yêu thương chị em mình được nữa.""

Ông ấy đã dặn dò mình, khi ông ấy đi rồi hai chị em phải luôn yêu thương và đùm bọc lẫn nhau.Bởi vì trên đời chỉ còn lại mỗi hai chị em, vậy nên hãy thay ông ấy và mẹ chăm sóc ,yêu thương và bảo vệ Miu Tử thay cho cả phần của hai người bọn họ.

Mẹ bởi vì muốn bảo vệ Miu Tử mà hy sinh cả tính mạng, còn mình là chị của con bé, hiện tại con bé ở đâu, như thế nào mình lại không biết chút gì.""

Từ khi Liu Miu Tử biến mất cho đến giờ Liêu Thanh Dạ đều cố tỏ ra mạnh mẽ, đều kiềm nén cảm xúc để không khóc.Nhưng mà hiện tại khi nhớ đến những lời mà ba mình trước khi mất nói, thì cảm xúc đã không thể kiềm nén được nữa.Nước mắt cứ vậy không ngừng rơi xuống, cảm giác khó chịu,đau đớn này hoàn toàn khiến Liêu Thanh Dạ như sụp đổ ,lớp mặt nạ mạnh mẽ ,cứng rắn cũng hoàn toàn bị tháo xuống.Bàn tay cầm chiếc túi màu đen Giang Hoa đưa càng thêm siết chặt lại, dường như muốn dùng toàn bộ sức lực nghiền nát bọn người xấu xa kia.

" Mình hiểu tâm trạng của cậu, mình cũng hiểu những chuyện năm đó mà cậu đã phải trải qua.



Mười mấy năm qua cậu đã luôn đùm bọc và dành hết tất cả tình yêu thương cho Miu Tử, hai bác ở trên thiên đàng và tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy. Cậu không nên tự trách chính mình , chúng ta sắp đến cục cảnh sát Hạ Thành rồi, chỉ cần đến đó, mình tin bọn họ rất nhanh sẽ tìm thấy Miu Tử"

Hàn Yên thật lòng cũng rất lo lắng cho Miu Tử, cô cũng không biết phải nên an ủi Liêu Thanh Dạ như thế nào.Là một người chị,khi thấy đứa em gái mà mình luôn yêu thương trải qua những chuyện như vậy,nếu đổi lại là cô có lẽ đã không thể mạnh mẽ được đến lúc này.

"" Không , mình không phải là một người chị tốt..

Mình không thể bảo vệ được em gái của mình, mình chính là một người chị vô dụng đáng chết nhất trên thế gian này""

Liêu Thanh Dạ nhìn Hàn Yên, khóc nấc lên, cô thật sự rất hận chính mình.Cô ngay từ đầu không nên để Miu Tử làm ở Lạc Hoắc, cô khi đó nên đi vào tìm Miu Tử, tất cả là tại cô, là tại cô hết .

"" Thanh Dạ cậu đừng như vậy, không phải lỗi của cậu, chúng ta đều không ai muốn chuyện này sẽ xảy ra cả ""

Nhìn thấy Liêu Thanh Dạ khóc một cách nức nở, lại kích động đến như vậy, vừa hay lúc đèn chuyển đỏ,Hàn Yên đã quay sang ôm lấy Liêu Thanh Dạ .Bàn tay để phía sau không ngừng vỗ nhẹ lên lưng ,hy vọng có thể tiếp thêm động lực cho Liêu Thanh Dạ bình tĩnh trở lại.

Mà một màn này của hai người lại bị một ánh mắt ở cách đó không xa, gắt gao nhìn thấy.

Tài xế Tiêu cũng vừa cho xe dừng lại chờ đèn đỏ,anh ta hạ kính xe xuống , nhiệt độ trong xe lúc này thật sự khiến người ta sắp không thể chịu được.Nếu như anh ta không tranh thủ hít một chút oxi bên ngoài,e rằng sẽ ngột ngạt đến chết mất.

"" Con gái thời nay thật là, giữa thanh thiên bạch nhật lại có thể cho người khác thôi tủi thân được không chứ?""

Ánh mắt vô tình nhìn thấy hai mỹ nhân trong xe bên cạnh, lại có thể không ngại ngùng mà ôm ấp nhau tình cảm thắm thiết đến như vậy.Tài xế Tiêu không kiềm chế được mà buột miệng muốn chửi thề,thái độ chính là tiếc đến hùi hụi.Tại sao hai người phụ nữ đẹp đến như vậy lại có thể đến bên nhau, còn người đàn ông chân chính như là anh ta, lại phải ế chỏng ế chơ, bơ vơ một mình cơ chứ .

Mộ Trác Khải lúc này đang ngồi phía sau, nhìn ra bên ngoài phía bên ngược lại. Vẫn là dáng vẻ tảng băng nghìn năm không đổi ấy,mày kiếm nhíu lại một cách nặng nề, ánh mắt lại càng trở nên sâu thẳm như động băng.

Anh lúc này đang nghĩ đến người phụ nữ tối qua, cùng những lời mà thư ký Lưu đã nói.Cô chính là Liêu Thanh Dạ , là chị gái của Liêu Miu Tử, tối đó cũng chính là người đã giả mạo để đến buổi tiệc. Nhưng nếu như vậy thì rất có thể cô cũng chính là bé gái năm đó anh cần tìm.Nếu Liêu Thanh Dạ đúng thật là bé gái anh tìm, vậy thì anh có nên nói cho cô biết anh chính là người anh trai khi đó.



Liệu cô còn nhớ chút gì không?

Còn nguyên nhân cái chết của ba mẹ mình!

Nếu như cô biết được năm đó đều là do nhà họ Mộ gây ra, vậy cô có hận anh đến xương tủy, có tha thứ cho anh không?

Mộ Trác Khải càng nghĩ, tâm tình càng trở nên phức tạp.Trước giờ anh có thể tàn nhẫn, có thể lạnh lùng, dứt khoát, nhưng đối với những chuyện năm đó anh dường như chưa khi nào thôi tự trách, dằn vặt chính mình.

Cũng tại vì anh, vì nhà họ Mộ, mà đã khiến một gia đình phải tan nát, anh lại còn làm ra chuyện đó với cô.Anh đây là muốn lấy tư cách gì để hy vọng cô không hận anh cơ chứ.

Mộ Trác Khải không biết là do nghe thấy những lời mà tài xế Tiêu nói, hay là theo trực giác mà liếc mắt nhìn theo hướng tài xế Tiêu đang nhìn.

Từ phía bên đây nhìn sang chỉ có thể nhìn thấy được gương mặt của Hàn Yên , còn người phụ nữ đang đưa lưng về hướng này .Mộ Trác Khải vừa nhìn thoáng qua đã có thể nhìn ra là Liêu Thanh Dạ , người phụ nữ tối qua dưới thân anh cả đêm.Người mà lúc này cứ quanh quẩn trong đầu, khiến Mộ Trác Khải càng thêm âm trầm đến đáng sợ.

Cảnh tượng này thật sự là làm cho hai người đàn ông trong xe đều cảm thấy vô cùng chướng mắt.Tài xế Tiêu không thể nào nhìn tiếp nổi nữa, muốn kéo kính xe lên.Đột ngột cảm thấy một luồng khí lạnh thổi đến, như khiến anh ta có thể lập tức đóng băng giữa trời tháng bảy này vậy.

Tài xế Tiêu chỉ có thể len lén nhìn vào gương chiếu hậu trong xe, phát hiện ra sắc mặt của vị tổng tài phía sau lưng anh ta thật sự là rất dọa người.Ánh mắt Mộ Trác Khải gắt gao nhìn sang hai người phụ nữ kia, tài xế Tiêu còn mờ mờ ảo ảo nhìn thấy những đường tơ máu cuồn cuộn nổi lên.

""Ting""

"Ting""

Tài xế Tiêu chỉ có thể lượm lại được hồn vía của mình khi nghe thấy tiếng còi xe inh ỏi thúc giục ở phía sau lưng.Anh ta nhìn thấy đèn đã chuyển xanh thì nhanh chóng khởi động xe, trước khi chạy lướt qua xe bên cạnh còn không quên tò mò mà liếc nhìn hai người phụ nữ kia một cái.

Bọn họ đây là có thù với thiếu gia anh ta?

Hàn Yên cũng bị tiếng còi xe kia làm cho giựt mình, vội buông Liêu Thanh Dạ ra ,sau đó khởi động cho xe chạy.