Chương 85: Đuổi người

Sau khi ngó nghiêng ngó dọc mấy lần,tài xế Tiêu cuối cùng cũng đã có thể cho xe dừng lại ở bên đường.

"" Xuống xe""

Khi mà cả Mau Vi và tài xế Tiêu đều đang đưa ra những suy đoán trong đầu ,rằng Mộ Trác Khải rốt cuộc muốn làm gì.Thì chỉ nghe thấy phía buồng sau xe truyền đến một giọng nói lạnh lùng, không một chút từ tính.

""Dạ""

Tài xế Tiêu còn nghĩ rằng là do Mộ Trác Khải có việc gì đó,muốn anh ta đi làm.Vậy nên vội vàng lên tiếng, rất nhanh tay đã tháo dây an toàn ra.Đẩy cửa xe , muốn đi vòng qua bên phía cửa xe sau mà Mộ Trác Khải đang ngồi.

"" Không phải nói cậu, là nói cô ta ""

Động tác tay đang đẩy cửa của tài xế Tiêu dừng lại,anh ta quay sang nhìn Mau Vi , không nghĩ rằng Mộ Trác Khải thật sự muốn đuổi người tại nơi như thế này.

Mau Vi vừa rồi còn có chút tâm tư vui mừng, nghĩ rằng Mộ Trác Khải muốn đuổi khéo ""con kỳ đà "" là tài xế Tiêu,trả lại bầu không khí riêng tư chỉ có hai người . Chỉ cần đúng là như vậy, thì cô ta nhất định sẽ tung hết tuyệt chiêu của mình ra để leo được lên người của Mộ Trác Khải , sau đó sẽ đường đường chính chính trở thành Mộ thiếu phu nhân.

Nhưng những mơ mộng hão huyền mà Mau Vi vừa tự mình dệt ra, lập tức đã bị những lời này của Mộ Trác Khải dội thẳng một ráo nước lạnh.

"" Mộ Tổng!""

Mau Vi nhìn Mộ Trác Khải , ánh mắt ngưng truệ, chực trào như muốn cầu xin.

"" Cô là muốn tự mình xuống xe,hay là để tôi bảo tài xế Tiêu đá cô xuống "

Nhìn thấy vẻ mặt do dự của Mau Vi ,Mộ Trác Khải lập tức không muốn nhiều lời với cô ta .

"Nhưng Mộ Tổng, đây là đường cao tốc đó.

Trời lại còn rất tối,tôi thật sự rất sợ..."

Mau Vi nhìn sang hai bên đường, xung quanh tối đen , vì là đường cao tốc nên ngoại trừ những đoạn đèn đường cùng với những con thiêu thân không sợ chết kia ra, thì còn lại nửa bóng người cũng không nhìn thấy.Mau Vi quay lại nhìn Mộ Trác Khải một lần nữa,đối diện với ánh mắt không chút để tâm kia của anh mà cầu xin .

" Tài xế Tiêu"

Mộ Trác Khải sắp hết kiên nhẫn, còn chưa đợi Mau Vi nói xong đã cắt ngang lời cô ta đang nói.

" Đừng... đừng... đừng...

Tôi... tôi lập tức sẽ xuống ngay"



Mau Vi nhìn thấy Mộ Trác Khải nhẫn tâm như vậy, cô ta cũng đã không ôm thêm một chút hy vọng nào nữa cả.

" Còn nữa, từ ngày mai cô không cần đến S""

Khi mà Mau Vi đã cầm túi xách lên, do dự một lát,sau đó chỉ đành miễn cưỡng đẩy cửa xe ra.Lại là giọng nói của Mộ Trác Khải một lần nữa truyền thẳng vào tai ,khiến sự miễn cưỡng vừa rồi của cô ta như bị đóng băng tại chỗ.

" Mộ Tổng,ý anh đây là muốn sa thải tôi sao?"

Mau Vi nhìn Mộ Trác Khải , giọng nói rung rung nhưng sắp khóc.

" Tôi lại còn không có cả cái quyền này? "

Mộ Trác Khải ánh mắt chán ghét, lại hờ hững,lười biếng dựa người ra hàng ghế phía sau, cười lạnh hỏi.

" Nhưng Mộ Tổng,anh cũng không thể không có lý do mà đã muốn đuổi người như vậy"

Mau Vi rất không cam lòng khi mình cứ như vậy mà bị đuổi.

" Lý do?

Được!"

Mộ Trác Khải ánh mắt càng thêm lạnh, nhìn Mau Vi nói tiếp...

"Trước giờ không ai nói cho cô biết, là tôi không thích mùi nước hoa.Đặc biệt là nước hoa phụ nữ, mà lại còn khó ngửi đến như vậy "

Gương mặt Mau Vi lập tức tái nhợt.

Mộ Trác Khải, người đàn ông này thật sự có thể dùng lời nói để mà gϊếŧ người.

" Hơn nữa, lúc tôi ngủ tôi cũng không thích bị người khác làm phiền .Mà vừa hay cô lại phạm phải cả hai giới hạn này của tôi.

Như vậy đã đủ lý do?"

Mộ Trác Khải làm ra dáng vẻ lười để tâm, những lời anh nói ra thật là không có ý định cho người khác cơ hội phản bác lại.

" Mộ Tổng ,xin anh hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa.



Từ đây về sau tôi nhất định sẽ làm tốt công việc của mình , cũng tuyệt đối sẽ không mất phải những sai lầm đó nữa"

Mau Vi đã không thể kiềm nén được nước mắt, cô ta không dễ dàng gì mới leo được đến vị trí này.Hơn nữa trước giờ cũng chưa từng có ai đối xử với cô ta như vậy, đột ngột bị sa thải như vậy cô ta quả thật rất không phục.Nhưng dù cho có không phục như thế nào đi chăng nữa, thì cô ta cũng biết Mộ Trác Khải là người như thế nào, vậy nên chỉ có thể khổ sở cầu xin.

" Mộ Trác Khải tôi trước giờ không hay cho người khác cơ hội"

Lần này thì Mộ Trác Khải thật sự đã không còn kiên nhẫn nữa,anh lạnh lùng buông ra một câu , dập tắt hoàn toàn cơ hội của Mau Vi .Sau đó nhìn đồng hồ trên tay mình, thời gian không còn sớm nữa, mày kiếm liền nhíu lại.

Tài xế Tiêu nhìn thấy hành động này của Mộ Trác Khải , thì lập tức như đã hiểu, liền đi vòng qua ghế phụ, kéo Mau Vi ra ngoài.

Mau Vi cũng xem như là vẫn còn một chút lý trí đi, không dám làm loạn hay chống đối gì. Bởi vì cô ta biết những hành động đó lúc này là dư thừa, người ở trước mặt cô lúc này là Mộ Trác Khải .Sự lạnh lùng và tàn nhẫn của anh cô đã nghe qua, chỉ là vì cô ta cố chấp với tham vọng của chính mình, vậy nên đây là cái kết đắng mà cô ta phải nhận.

Sau khi đã đuổi được người xuống, tài xế Tiêu lập tức khởi động xe rời đi, để lại một mình Mau Vi đứng tại chỗ đó.

Nhìn con đường vừa vắng vẻ lại vừa lạnh, xung quanh không một bóng người, ngoại trừ lâu lâu mới có một bóng xe chạy qua.Mau Vi vô cùng sợ hãi, ôm chặt lấy bã vai của mình,rung rẩy. Bao nhiêu câm phẫn đều hiện lên trong ánh mắt , nhìn theo bóng dáng chiếc xe vừa rời khỏi.

"Mộ Trác Khải , tôi nguyền rủa anh,cả đời này đều không thể sống yên"

...

Trên xe,

Đột nhiên mất đi một người nào đó, không khí trong xe lập tức trở nên yên tĩnh vô cùng.

" Tài xế Tiêu"

Xe vừa chạy đi chưa bao lâu,tài xế Tiêu ngồi ở phía trước tập trung lái xe, không dám ho he lấy nửa lời, như vừa rồi không hề có chuyện gì xảy ra.Lại bắt ngờ nghe thấy ai kia gọi đến tên mình, không tránh khỏi có hơi lo sợ .

" Dạ,

Mộ thiếu gia!"

" Lần sau gặp những trường hợp như thế này, nếu như cậu không thể tự mình giải quyết được.Vậy thì người xuống xe không phải là cô ta, mà là cả cậu và cô ta"

Cửa phía sau không biết từ khi nào đã hạ xuống một chút,ánh mắt Mộ Trác Khải mang theo chút phức tạp nhìn ra bên ngoài.Sau đó chỉ nghe thấy giọng nói không một chút độ ẩm, kèm theo sự hờ hững,lười biếng của anh từ từ phát ra .

"Dạ, tôi đã hiểu, thưa thiếu gia"

Sự đe dọa trong lời nói của Mộ Trác Khải đã rất rõ ràng, tài xế Tiêu sao có thể không nghe ra,lập tức lên tiếng như đã hiểu.