Chương 7: Không ai chịu thua (4)

Liêu Thanh Dạ nhanh chóng đi tìm Bình Tây, cô muốn nhờ anh ta giúp đỡ, chỉ dạy một số việc mà đáng lẽ người làm hôm nay sẽ là Liêu Miu Tử .

Từ đầu đến cuối Liêu Thanh Dạ đều cố tình tránh tiếp xúc với mọi người xung quanh.Nếu nói quá nhiều cô sợ rằng những người từng tiếp xúc qua với Liêu Miu Tử sẽ nhận ra sự khác biệt giữa hai người bọn họ.Vì vậy cô chỉ lặng lẽ đứng một bên nghe theo lời Bình Tây nói,đến khi anh ta đã nói xong , liền bảo cô qua nơi đã được chuẩn bị sẵn cho nhân viên ,nhận nhiệm vụ của mình.

Dù sao từ trước tới giờ Liêu Thanh Dạ cũng chưa từng làm qua những việc như thế này, lại còn ở một nơi đông người và đặc biệt như nhà họ Mộ .

Phần lớn thời gian Liêu Thanh Dạ điều tự nhốt mình trong phòng, không gian yên tĩnh chính là nơi thích hợp nhất, để cô có thể nghĩ ra nhiều ý tưởng mới lạ cho câu truyện của mình.

Trên tay Liêu Thanh Dạ đang bưng một chiếc mâm nhỏ, bên trên đặt vài cái ly đã được gót rượu sẵn bên trong .Trước giờ cô không có thói quen hay uống rượu, nên cũng không biết tên đó là những loại rượu nào, cô chỉ để ý thấy dường như là có vài loại khác nhau, màu sắc cũng có chút đặc biệt.

Liêu Thanh Dạ bưng chiếc mâm trên tay, hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh sau đó thì khó khăn duy chuyển đến khu vực mà mình được giao.

Trong đại sảnh bầu không khí không quá sôi động, có chút trầm lắng hơn so với trong tưởng tượng của Liêu Thanh Dạ.

Có một điểm đặc biệt mà cô để ý thấy ,đó chính là buổi tiệc hôm nay dường như bị giới hạn màu sắc ,tone màu chủ yếu chỉ có đỏ và đen,còn lại các màu sắc khác rất khó để tìm thấy.Giờ thì Liêu Thanh Dạ cũng đã hiểu được ,vì sao trên người cô lại có nguyên một cây đen xì như thế này.

...

Bàn trong cùng ,hơi khuất tầm nhìn của mọi người có mấy nam nhân đang ngồi .

Ai nấy cũng đều toát lên mình sự quyến rũ và quyền lực một cách mạnh mẽ,ẩn sâu bên trong lại tỏa ra thứ gì đó lạnh lùng, nguy hiểm bức người.Một điểm chung nữa đó chính là họ đều mang một gương mặt góc cạnh đẹp đẽ, từng đường nét và cả phong thái dường như không hề có bất kỳ khuyết điểm nào ,cứ vậy mà đem đi mê hoặc người khác.

Người mở miệng trước chính là Lục Triều, là người thuộc dòng dõi con cháu nhiều đời của nhà họ Lục .Anh chính là người có đủ khả năng để tranh giành bầu cử , trong tương lai cũng là người có khả năng ngồi vào chiếc ghế Tổng thống của đất nước này . Anh nhấp một ngụm rượu vừa thưởng thức, vừa hờ hững đánh mắt về phía Mộ Trác Khải hỏi.

""Lần trở về này, có định khi nào thì rời đi ?""

""Cũng chưa thể biết được,xem ra lần này về có rất nhiều chuyện cần phải xử lý "". Mộ Trác Khải hơi ngả người dựa vào chiếc ghế phía sau, tùy hứng trả lời.

Lúc này một phục vụ nam nhìn thấy Mộ Trác Khải mới ngồi xuống, liền đi đến.Mộ Trác Khải cũng tùy ý chọn một ly rượu trên chiếc mâm người phục vụ vừa bưng qua . Người phục vụ vui vẻ cuối đầu chào mọi người,sau đó đã duy chuyển đến một bàn khác.

Mộ Trác Khải nhìn ly rượu trên tay mình lắc nhẹ, liền nhấp một ngụm sau đó thì đưa ra đánh giá.



"" Uk,xem ra cũng không tệ ""

" Anh ba về rồi thì ở đây chơi với tụi em luôn đi, mười mấy năm rồi,anh chẳng lẽ còn không thấy nhớ mọi người"". Người tiếp lời chính là vua sát gái Cung Lãnh.

"" Nhớ sao ?"" Mộ Trác Khải mấp máy nhưng lại không nói gì , sau đó nhấp thêm một ngụm rượu nữa cho vào miệng.

"" Cậu đúng là không có não, nếu nhớ thì chỉ cần alo một cái , chúng ta sẽ ngay lập tức đu máy bay sang đó gặp anh ba như mọi khi"". Người nói chính là Tô Sở, cậu chủ của gia tộc họ Tô.

""Vậy sao được chứ,

Có anh ba ở đây chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên, cùng nhau đi nhậu thâu đêm suốt sáng, và có thể cùng nhau chơi gái "". Chữ cuối cùng Cung Lãnh cố tình hơi nhỏ giọng, ánh mắt lại tỏ ra tinh quái, lưu manh.

""Cậu không muốn sống nữa à, mới dám rủ anh hai và anh ba chạm vào phụ nữ "". Tô Sở liền dơ tay lên muốn đánh cho cái tên Cung Lãnh một trận,xem ra lá gan của cái tên này hôm nay không hề nhỏ.Cậu ta còn dám có cái suy nghĩ này, chẳng lẽ cậu ta còn không biết anh hai và anh ba đều cấm dục hay sao.

""Anh tư đừng có im lặng nữa mà, nói một lời công bằng giúp em đi "". Cung Lãnh rất nhanh cũng kịp đứng lên né tránh cái tay của Tô Sở vừa mới đánh tới.Vòng qua sau chiếc ghế cầu cứu người bên cạnh.

Thời Khảo từ nãy giờ đều im lặng,anh trước giờ luôn kiệm lời như vậy.Nghe thấy Cung Lãnh cầu cứu mình, Thời Khảo liền nở nụ cười sáng lạn, có chút ôn nhu .

"" Thật sự đáng đánh, đáng đánh..."". Rất hiếm khi Thời Khảo lại tỏ ra đồng ý với quan điểm của mọi người,anh thật sự cũng muốn cho Cung Lãnh một trận .

Cung Lãnh đang trong chờ Thời Khảo sẽ mở miệng giúp mình, không ngờ anh tư vừa mở miệng lại là câu nói này.Cung Lãnh ngay lập tức nhảy dựng lên,

"" Anh tư từ khi nào anh cũng giống như các anh ấy vậy, không có tình người.

Em thật nghi ngờ, ngay khả năng cấm dục anh hai và anh ba cũng truyền sang cho anh luôn rồi.""

Ngay lập tức, cả bốn người còn lại đều bị những lời này của Cung Lãnh chọc cho tức cười.

""Đừng có làm ồn nữa, cậu mà còn nói nữa e gần tất cả mọi người ở đây đều biết các ấy của cậu đều sợ phụ nữ đấy"". Lục Triều là anh hai, đương nhiên cũng là người tỉnh táo nhất trong năm người bọn họ.

"" Em không quan tâm,ngay lập tức em sẽ đi nói với tất cả mọi người bí mật của các anh "". Cung Lãnh tỏ ra mình đang rất không phục, dậm chân rời đi.

""Còn không phải là đã thấy thỏ trắng,nên muốn tiếp cận con mồi "".Mộ Trác Khải hơi nhếch môi, ngầm hiểu được lý do.



Đương nhiên sau khi Cung Lãnh rời đi, cả bốn người còn lại trên chiếc bàn đều không ai nói gì, cùng một lúc họ đưa ánh mắt nhìn theo hướng Cung Lãnh vừa đi.Qủa thật không sai, như họ nghĩ ngay lập tức Cung Lãnh đã áp sát con mồi.Cả hai đang nói chuyện rất vui vẻ, lâu lâu Cung Lãnh còn tiến lại gần như là đang nói nhỏ gì đó, thật ra là đang muốn dụ dỗ để nuốt chửng món mồi ngon một lần.

"" Đó , đó...các anh nhìn đi.

Tại sao trong năm anh em chúng ta, lại có một tên khác loài như vậy.

Nhìn tên đó mà xem, mới một chút mà đã không thể chịu nổi,còn không phải là đang thèm đến mức chảy cả ra quần rồi hay sao"". Tô Sở thật muốn qua đó lôi đầu cái tên Cung Lãnh đó về đây,sau đó thì thiến tên đó ngay tại chỗ này.

"" Xem ra trong năm anh em chúng ta, chỉ có mỗi mình Cung Lãnh là có thể tự do tự tại nếm đủ những khoái lạc trên cuộc đời "". Mộ Trác Khải cũng cảm thấy cuộc sống vô lo vô nghĩ như Cung Lãnh đôi khi như vậy cũng tốt.

"" Đúng vậy, chẳng phải là thứ ai muốn cũng đều có thể có được "". Thời Khảo như cũng cùng suy nghĩ,anh cũng hy vọng mình có được cuộc sống như vậy .

Cả bốn người đều cảm thấy không có Cung Lãnh ở đây làm ồn,thật sự rất yên tĩnh. Họ cùng nhau cụng ly, chúc mừng Mộ Trác Khải sau 12 năm đây là lần đầu tiên anh mới trở về.

Còn lý do, đương nhiên tất cả bọn họ đều biết nhưng không ai muốn nhắc đến.Dù sao họ cũng mong Mộ Trác Khải có thể không còn cảm thấy áy náy nữa, có thể quên đi quá khứ đau buồn ấy mà sống tốt hơn.Khi đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn,Mộ Trác Khải và cũng không ai mong muốn nhìn thấy chuyện đó sẽ xảy ra.

"" Rắc rối của cậu đến rồi "" Lục Triều là người nhìn thấy đầu tiên, liền có lòng tốt cảnh báo Mộ Trác Khải.

"" Đúng là nhanh thật,anh ba mới về nước đã có gái đến tìm "" Tô Sở cũng nhìn theo ánh mắt của Lục Triều, liền nhận ra ngay đó là Lý Uyển Nhi.

"" Một bàn ba người, chắc cũng ổn "" Thời Khảo vốn dĩ đã không thích nói nhiều, mà lúc này anh lại hờ hững góp vui một câu.

"" Tôi có chút việc bận, chút rắc rối này nhờ các cậu xử lý thay "".

Mộ Trác Khải đánh mắt đi một hướng khác,lại nhìn thấy người quen. Anh lạnh lùng nhếch nhẹ môi, một tia nguy hiểm ngay lập tức xoẹt qua trong đầu,sau đó liền đứng lên vỗ vai Lục Triều nói mấy lời .Còn chưa đợi họ có đồng ý hay không, đã vội vàng rời đi.

"" Anh hai, nhìn anh ba kìa, có phải là ham sống sợ chết hay không "". Tô Sở không ngờ Mộ Trác Khải như vậy mà lại bỏ chạy, thật chẳng đáng mặt đàn ông.

""Nếu cậu không sợ chết, rắc rối này tôi tự để cậu giải quyết "". Lục Triều cũng bất lực, sự nhờ vả này anh ta cũng muốn chuyển nhượng lại cho Tô Sở.

Tô Sở:......""em thật cũng không muốn nhận đâu mà"".